Chương 7-Hy

Một ngày mới lại đến, chim bắt đầu hót, cá bắt đầu bơi và con Rynaa bắt đầu viết truyện ( R: whut man? =...= ).

Nói chung hôm nay là một ngày tuyệt vời, nhưng đối với một người mà nói, hôm nay là ngày mà hắn ước đừng nên đến.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến đây kể từ ngày mà Pine Tree của hắn rời khỏi hắn. Thật ra cũng không có gì nên làm quá như vậy, nhưng cái khung cảnh vui nhộn trước mắt lại làm hắn hận vì sao ông trời lại cho ngày hôm nay đến.

Đứng ở một nơi khuất trong góc tối, hắn điên tiết kiềm chế lại mình khi nhìn cậu đang tươi cười cùng những tên thấp hèn xung quanh cậu. Nhìn cái mặt cười đó kìa, cậu chưa bao giờ cười lại với hắn như vậy! Cả những ánh mắt thèm khát mà những tên đó dành cho cậu, cậu thật sự không cảm nhận được điều đó hay sao? Còn cả những đứa con gái đang vuốt ve má cậu nữa chứ! Bình thường thì hắn sẽ chả thèm để ý đến cái đám loi nhoi này, nhưng hôm nay thì hắn hận không thể giết hết tất cả. Theo hắn nhớ thì những tên này rất im lặng, đâu phải như thế này? Theo kế hoạch của hắn thì sau khi cho cậu ở chung với những tên này, cậu sẽ vì bị lạnh nhạt mà mong muốn được quay lại với hắn và hắn sẽ xuất hiện và đáp ứng cậu như một vị cứu tinh. Sau đó cả hai sẽ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi. Chứ không phải như thế này! Hắn căm hận mà nguyền rủa ông trời, nguyền rủa sự thân thiện không thể ngờ đến của đám người kia và hận cả tác giả của cái truyện này.

Tại sao lại cho đám người kia thân thiệt đột xuất chứ?! Hắn ngửa cổ lên mà rủa thầm trong lòng. Sự kìm chế của hắn đạt đến cực hạn khi cậu cùng những tên vô lại đó trao nhau cái ôm....tập thể. Không thể chịu được nữa, hắn phải xuất hiện thôi.

"E hèm "

Hắn bước ra khỏi góc khuất mà mình đang lẩn trốn. Sự xuất hiện của hắn làm đám người ấy từ một đám loi nhoi bỗng trở thành một đám thanh niên nghiêm túc trong thời gian kỷ lục. Hắn dùng ánh mắt khinh thường để nhìn chúng, mà quên mất rằng, cậu cũng ở trong số đó. Đáp lại cái ánh mắt khinh bỉ mà hắn dành cho mình, cậu trao cho hắn ánh mắt vô hồn. Cảm giác nhận được sự lạnh lẽo từ đôi mắt cậu, khiến cho tâm tình đang lạnh của hắn nay còn lạnh hơn, hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cái nhìn của một vị đại đế dành cho một kẻ dơ bẩn bên đường. Có lẽ là do hắn đã nhìn cậu quá lạnh, nên trong mắt cậu, thoáng có một tia đau lòng, nhưng chỉ thoáng thôi, vì ngay sau đó, cậu lại nhìn xuống dưới đất, không nhìn hắn nữa.

Đám gia nô cảm nhận được điều không ổn giữa vị đại đế hùng mạnh giữa mình và cậu nhóc con dễ thương mới đến kia, đều đồng loạt lùi về sau một bước, cách biệt cậu và hắn. Hắn lại một lần nữa khinh bỉ đám gia nhân tham sống sợ chết của hắn, chỉ vì một xíu chuyện mà sẵn sàng bỏ lại cậu chỉ vì sợ. Hắn lại nhìn sang cậu, cậu vẫn nhìn xuống dưới đất, một mực thủy chung không nhìn hắn. Đôi mày hắn chau lại

" Dipper "

Người trước mặt hắn vẫn không phản ứng lại

" Dipper, ngẩng mặt cậu lên và nhìn tôi. "

Hắn nói, lời nói của hắn khi vào tay người khác lại là một mệnh lệnh. Người trước mặt hắn dù không muốn nhưng vẫn phải ngẩng lên. Cảm giác được cậu nhìn mình khiến hắn cảm giác rất vui vẻ, đã lâu rồi hắn không được cảm giác đôi mắt nâu màu chocolate của cậu. Đôi mắt cậu rất trong, nhưng khi nhìn vào, nó cứ như một vùng trời vô tận, khiến người ta nhìn vào không thể dứt ra được.
Hắn cứ như đắm chìm vào màu nâu ấy, hắn thích nhất mỗi khi được nhìn vào mắt cậu, hắn không bao giờ muốn dứt ra, thời gian như ngừng lại, những thứ xung quanh không còn quan trọng, hắn chỉ hận không thể ôm cậu và nhìn cậu mãi mãi, đem cậu trói lại bên mình, nhốt vào một chiết hộp nhỏ và luôn giữ nó bên mình. Hắn đã từng thử, nhưng sau đó cậu lại giận hắn, không thèm nói chuyện với hắn những một ngày. Ngày hôm đó đối với hắn, lại dài như cả năm.

Hắn cứ nhìn cậu, đôi mắt màu hổ phách của hắn như có tà, khiến cậu muốn quay đi chỗ khác nhưng lại không được. Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, mắt hắn nhìn mắt cậu, mắt cậu chỉ nhìn mỗi hắn. Cả hai tưởng như đã quên mất rằng cả hai đã chia tay, đã quên mất rằng mình không ở một mình.

" T-Thưa chủ nhân, ngài đến đây làm gì ạ? "

Một tên gia nô đã dùng cái gan hùm của mình mà hỏi. Như được thức tỉnh, trở về với hiện tại, với hiện thực. Cả hai cùng quay đầu ra chỗ khác, hắn cố giữ lại thể diện của mình

" À, ta muốn chọn người hầu cho riêng mình. "

Hắn bâng quơ nói, với mục đích ban đầu mà hắn đến đây. Hắn cứ nghĩ rằng mình sau khi không nhìn thấy cậu, sẽ trở lại bình thường, nhưng lại không như vậy. Một ngày không nhìn thấy cậu làm hắn khó chịu, kèm theo cảm giác bất an tự hỏi rằng liệu cậu có ổn không. Cậu rời khỏi hắn được một tuần, một tuần liền hắn không được nhìn thấy cậu, khiến hắn rất khó chịu. Vào cái giây phút hắn không thể chịu nổi mà định bắt cậu trở về, hắn chợt nhớ đến điều luật trong thế giới quỷ: Mỗi con quỷ đều phải có người hầu riêng của mình. Nếu không phải Zill ngày nào cũng ca cẩm về việc hắn nên kiếm người hầu cho riêng mình, chắc hắn sẽ quên béng đi mất. Nhưng cũng nhờ vào đó mà hắn mới có lí do để đến đây. Những con quỷ khác nghe hắn nói vậy, đều cảm thấy phấn khởi. Ai cũng biết rằng nếu được làm người hầu riêng của hoàng đế, thì chẳng khác nào một bước lên mây. Đã vậy, hoàng đế nhà họ lại đẹp trai hết chỗ nói, vừa trẻ, vừa đẹp lại tài giỏi nữa. Có soái ca cho ngắm miễn phí không lấy tiền, ai lại không thích chứ? Tất nhiên mọi người đều thích, trừ một người.

Do cậu đang cúi đầu nên không ai thấy được mặt cậu đã nhăn đến thế nào. Thật ra tách khỏi hắn một tuần làm cậu đã bớt thấy khó chịu khi thấy hắn, có lẽ cũng vì thế mà cậu khi gặp hắn cũng không thấy hận hắn như mọi khi. Tuy nhiên, không có nghĩa là cậu không có suy nghĩ của riêng mình. Tự nhiên vào đây rồi đứng suy nghĩ, cho người ta lui về đi, mỏi chân quá. Nói trắng ra thì cậu không để tâm đến vấn đề người hầu riêng của hắn, cậu chỉ cảm thấy hôm nay hắn rất kì quái, nên muốn đứng xa xa để tránh bị lây nhiễm. Nhưng người trước mặt cậu, bây giờ lại là chủ nhân của cậu, dù có muốn cũng không thể cãi lại được. Cậu ảo não nghĩ, bây giờ thì cậu hối hận về việc chuyển xuống làm người hầu hắn rồi đấy, tê chân quá.

Người trước mặt cậu bỗng nhiên " phì " một tiếng cười nhẹ. Gì chứ? Dipper vẫn như ngày nào, suy nghĩ có bao nhiêu thì sẽ viết hết lên mặt. Xem hai cái gò má phụng phịu kìa, là mỏi không chịu nổi nữa đúng không? Đáy mắt hiện xuất hiện tia ôn nhu lạ thường, cảm giác xa cách xen lẫn sợ hãi đều được lấp đầy. Những ngón tay thon dài của hắn nhéo nhẹ lên đôi gò má đang phụng phịu của cậu. Nhìn người trước mặt giận mà không dám nói, hai má đã phồng nay còn phồng hơn kia, tâm tình hắn bỗng hóa vui vẻ, ôn nhu trong mắt lại càng tràn đầy, cứ tuôn ra như dòng suối, nhẹ nhàng mà ấm áp. Thoạt nhìn cứ tưởng đây là một chàng trai đang đứng đối diện với người yêu đang làm nũng của mình, chứ không phải là vị hoàng đế băng lãnh, kiêu ngạo mọi ngày. Đám quỷ trong nhà hắn trố mắt ra nhìn cái tình hình trước mắt mình.

Là sao? Kêu chọn người hầu mà lại đi bẹo má rồi cười là sao? Đế vương nhà họ không lẽ làm việc nhiều quá mà bị điên rồi. Nhưng đây là lần đầu họ trong thấy hắn vui vẻ như vậy, phải nói đế vương nhà họ vui vẻ thì rất đẹp nga. Nên thôi kệ, dù không hiểu lắm nhưng cứ ngắm đi cho đỡ phí cuộc đời. Thời gian trôi qua, hắn thừa nhận nhìn cậu đối với hắn là không bao giờ đủ. Hắn chỉ muốn nhìn cậu mãi, được ôm cậu nhưng chỉ là tạm thời hắn không thể, nhưng đừng lo, vì chỉ một thời gian ngắn thôi, rồi cậu sẽ lại tình nguyện quay về bên hắn. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là , hắn phải tạm thời "cưỡng chế " cậu lại đã.
Đảo mắt nhìn một lượt, hắn nói câu trả lời mà mình đã chuẩn bị kĩ:

" Dipper, cậu sẽ là người hầu của riêng tôi "

Câu nói của hắn khiến đám quỷ nam thầm thở phào. Gì chứ, ác ma nhà họ đẹp thì có đẹp chứ họ không muốn bị bay đầu vì đội quân tóc dài hùng hậu của hắn đâu. Nhưng lại là án tử hình cho quỷ nữ và cả cậu. Không trách được, bánh mì phải có pate, đàn bà phải có máu ghen trong đầu. Nên đối với những fan girl hùng hậu của hắn, Dipper chính thức từ một cậu bé đáng yêu đã hạ xuống thành một tên đáng ghét.
Bỏ lại đám người loi nhoi phía sau, hắn vui vẻ bước đi. Với cái suy nghĩ một ngày có thể nhìn thấy cậu 24/24, được cậu phục vụ cho mình ăn, được cậu gọi dậy và có thể ôm cậu mỗi khi đi ngủ khiến hắn thấy việc cậu làm người hậu cũng không phải là một ý kiến tồi.
Nhưng, cậu, đang thật sự hối hận vì quyết định của mình dưới sự ngây thơ của hắn và ánh nhìn đao xẹt của đám quỷ nữ.

CẬU.CHẾT.CHẮC.RỒI

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip