Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
Lúc ăn cơm, Bình An vẫn âm thầm quan sát cử động giữa Trình Vận và Lương Phàm.
Người trước đây luôn có cử chỉ tự nhiên tao nhã ung dung như Trình Vận thế mà có vẻ lại khá lóng ngóng trước mặt Lương Phàm, thỉnh thoảng còn lộ ra nét ngượng ngùng của thiếu nữ, không giống với vẻ thoải mái tự tin như khi nói chuyện cùng Bình An lúc nãy. Lúc Lương Phàm nói chuyện, chị ấy sẽ chăm chú nhìn anh ta, từng nụ cười, từng động tác của anh ta đều ảnh hưởng đến mỗi một dây thần kinh của Trình Vận.
Bình An cũng đã từng yêu nên đương nhiên nhìn ra được tình cảm của Trình Vận đối với Lương Phàm. Chẳng qua, Lương Phàm dù không trầm mặc lãnh đạm như lần đầu tiên cô gặp, đôi lúc cũng để lộ nụ cười ấm áp khi nhìn Trình Vận, nhưng trong đáy mắt anh ta lại không có sự nóng bỏng mà tình yêu say đắm nên có. Anh ta không yêu Trình Vận nhiều đến vậy!
Trong lòng đột nhiên cảm thấy băn khoăn và đau lòng thay Trình Vận. Ở trước mặt Lương Phàm, Trình Vận đã quá hạ thấp tư thế của mình rồi.
Bốn người cùng nhau ăn cơm. Lương Phàm vốn là người trầm mặc ít nói, mà sự chú ý của Trình Vận thì chỉ đặt vào Lương Phàm, cho nên chỉ có Nghiêm Túc và Bình An tạo không khí tích cực. Dĩ nhiên, quan hệ của hai người này cũng không quá thân thiết nên chẳng có chủ đề gì có thể thật sự trò chuyện rôm rả, cũng may Bình An đang vui vẻ vì được quen biết Trình Vận nên mới nguyện ý đáp lời cùng Nghiêm Túc.
Ăn xong cơm tối xong, Nghiêm Túc muốn đưa Bình An trở về Bạch Vân Sơn, Lương Phàm lái xe đưa Trình Vận về.
Ngồi trên xe Nghiêm Túc, Bình An rốt cuộc không nén nổi lòng tò mò nên hỏi Nghiêm Túc, "Lương Phàm có bạn gái chưa?"
Nghiêm Túc liếc nhìn Bình An một cái, "Không có, hỏi cái này làm gì?"
"Anh chắc chứ? Nghe nói người trong giới giải trí cho dù có bà xã hay bạn gái cũng sẽ không công khai." Bình An nhíu mày. Nếu Lương Phàm không có bạn gái, vậy sao lại không phát triển cùng Trình Vận?
"Lương Phàm chỉ ở hậu trường, không giống những diễn viên ngôi sao. Sao vậy?" Nghiêm Túc nghe cô quan tâm Lương Phàm như vậy thì ánh sáng nơi đáy mắt hơi tối xuống.
"Anh không nhận ra sao? Chị Vận đối với anh ta rất đặc biệt." Bình An nói.
Nghiêm Túc nở nụ cười, "Họ lớn lên cùng nhau mà. Trước đây Lương Phàm sống ở nhà họ Trình, mười hai năm trước mới đến Hongkong và trở thành giám chế."
Bình An kinh ngạc, "Thanh mai trúc mã? Chị Vận đến giờ chưa kết hôn là vì Lương Phàm?"
Nhưng cô nhớ Trình Vận cũng không có gả cho Lương Phàm mà, cũng mơ hồ nhớ rằng ngay cả những đồn đãi về chị cũng không hề có câu nào có dính dáng đến Lương Phàm.
"Chuyện của hai người thì chỉ có chính họ biết." Nghiêm Túc nói, anh cũng quan tâm bạn và chị họ, nhưng rõ ràng có một số việc người ngoài không thể nhúng tay được.
"Lương Phàm không muốn tiếp nhận chị Vận!" Bình An nói giọng căm giận bất bình, có lẽ nếu không có Lương Phàm thì hôn nhân của Trình Vận sau này cũng không thất bại đến mức như vậy.
Nghiêm Túc cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm ấm vang vang bên trong xe tạo một loại âm điệu nhẹ mà mê người, "Xem ra em và Trình Vận trò chuyện rất hợp, nên chưa gì đã quan tâm chị ấy đến thế."
Bình An lườm anh. Đàn ông sẽ vĩnh viễn không hiểu được tình bạn nảy sinh giữa những phụ nữ với nhau, các cô có thể chỉ vì thích cùng một món nào đó là đã có thể trở thành bạn bè, cũng sẽ bởi vì có cùng một cách nhìn mà hiểu nhau không cần nói ra. Giống như cô và Trình Vận, chính là vừa gặp đã thân.
Không chỉ vì cô đã biết trước tương lai Trình Vận sẽ yêu lầm người, cũng sẽ nếm trải đầy đủ những gì cô đã từng trải qua, mà cũng bởi vì khí chất cùng tính tình của Trình Vận làm cho cô rất thích.
"Chị Vận là một cô gái tốt, không nên bị phụ bạc." Bình An trả lời Nghiêm Túc.
Chẳng trách người nào đó đã từng nói, trên thế giới này chỉ có một dạng phụ nữ không thể trở thành bạn, đó chính là đồng thời yêu cùng một người đàn ông. Cho nên anh cũng không ngạc nhiên khi thấy Bình An và Trình Vận chỉ cần một buổi chiều đã trở thành bạn bè.
"Như vậy, hai chị em bàn xong có kết quả gì chưa?" Nghiêm Túc hỏi.
"Vẫn còn đang đợi." Dừng một chút, Bình An sực nhớ mình có thể quen biết Trình Vận cũng là nhờ anh, liền nhẹ giọng nói, "Cho dù thế nào, vẫn cám ơn anh đã giúp một tay."
Đuôi mắt Nghiêm Túc xếch lên một nụ cười nhẹ, "Cho nên, em định cảm tạ tôi thế nào?"
Chưa bao giờ có ý định này! Bình An hét to trong đầu, nhưng lại không tiện nói thẳng ra. Vốn tính tối nay mời họ ăn cơm, nào ngờ cuối cùng vẫn là Nghiêm Túc trả tiền.
"Lần sau mời tôi ăn cơm là được." Nghiêm Túc không đợi Bình An mở miệng đã tự mình làm chủ rồi.
"Lần sau thì để lần sau đi!" Bình An cười giả lả mấy tiếng, xe đã chạy vào khu biệt thự.
Nghiêm Túc bật cười. Sau khi dừng xe, anh không nhanh không chậm cởi dây an toàn ra, cử chỉ nhàn nhã tùy tiện, chẳng giống chút nào như lời đồn đãi bên ngoài. Ai ai cũng nói người mới nhận chức Tổng tài của Tập đoàn Nghiêm Thị là một người làm việc tàn nhẫn lãnh khốc và hoàn toàn không dễ tiếp cận.
Thật ra chỉ có những người tiếp xúc lâu với Nghiêm Túc mới biết, nguyên tắc mà người này thờ phụng chỉ có hai chữ "hứng thú", công việc là công việc, còn bình thường thì theo đuổi cuộc sống tùy tính thoải mái, nếu so với lúc anh xử lý việc công thì hoàn toàn có thể tưởng như hai người.
Bình An chưa từng nhìn thấy lúc Nghiêm Túc làm việc, cô chỉ đánh giá anh qua tiếp xúc hai ngày nay nên cho rằng Tập đoàn Nghiêm Thị có thể phát triển gấp vài lần từ khi vào tay anh quả thật là kỳ tích.
Nghiêm Túc giúp Bình An mở cửa xe, "Vậy tôi rất chờ mong lần gặp mặt sau."
Bởi vì đứng tương đối gần, Bình An có thể ngửi được mùi nước hoa Oriental đặc biệt trên người anh. Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp phun đến tai cô khiến Bình An bất giác ngửa đầu ra sau để kéo dãn khoảng cách.
Nghiêm Túc hơi cười cười, đi ở sau cô vào tới cửa nhà Viên lão phu nhân.
Biết được Nghiêm lão phu nhân đã kêu tài xế tới đón bà về, Nghiêm Túc cũng không ở lâu, chỉ nói vài câu cùng Viên lão phu nhân rồi liền cáo từ rời đi.
Bình An kể lại cho Viên lão phu nhân nghe nội dung buổi nói chuyện hôm nay của cô với Trình Vận, sau đó về phòng đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Thay áo ngủ mềm nhẹ xong, Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.
"Ba!" Điện thoại vừa thông, Bình An lập tức ngọt ngào hô một tiếng.
Một thanh âm trầm thấp dịu dàng xuyên qua làn sóng điện truyền vào tai Bình An, "Bình An, anh Thiên Thần đây."
Thanh âm Bình An phai nhạt xuống, "Ba tôi đâu?"
"Chú Phương vừa từ ngoài về, đang trong toilet." Giọng Lê Thiên Thần có chút do dự.
"Phiền anh đưa điện thoại cho ba tôi." Bình An dừng một chút, lạnh giọng nói, "Tôi chờ."
Ước chừng mười giây sau, Bình An mơ hồ nghe được tiếng khóa cửa mở ra, tiếp theo là thanh âm hơi nhừa nhựa và uể oải của Phương Hữu Lợi từ đầu kia điện thoại truyền tới, "Bình An, sao còn chưa ngủ vậy con?"
"Ba, ba ở Hongkong thế nào?" Bình An cẩn thận cảm nhận thanh âm của Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi ôn hòa cười ra tiếng, "Bàn chuyện làm ăn chứ còn thế nào. Có phải muốn ba mang quà về cho con hay không?"
"Con chỉ muốn ba." Bình An nhỏ giọng nói.
"Mốt ba sẽ về." Phương Hữu Lợi nói.
Bình An ôm chặt chăn, cô muốn hỏi Đỗ Hiểu Mị có mồi chài ba hay không, "Ba, đừng uống quá nhiều rượu, không tốt cho sức khỏe."
"Ba chỉ uống một chút." Phương Hữu Lợi cười nói, ngước mắt nhìn lên thấy Lê Thiên Thần chào ông rồi rời phòng. Ông nằm xuống giường, cảm thấy đầu hơi co rút đau đớn.
"Ba gạt người ta, bữa trước mới hứa với con là sẽ kiêng rượu." Bình An làu bàu.
"Vậy là ba không tốt, lần sau không uống nữa. Con ngủ sớm chút đi nhé." Thanh âm của Phương Hữu Lợi tràn đầy yêu thương.
"Vậy ba cũng nghỉ sớm đi." Bình An dừng một chút, "Ba, gần đây con rất nhớ mẹ." Thật ra ấn tượng của cô về mẹ cũng không khắc sâu, chẳng qua đột nhiên muốn có cái gì đó để làm nũng nên có sao nói vậy mà thôi.
"Con bé ngốc." Phương Hữu Lợi đau lòng, hận không thể ở cạnh con gái ngay lúc này.
"Ba à, con yêu ba. Dù không có mẹ, con cũng cảm thấy rất hạnh phúc." Bình An nở nụ cười, chúc Phương Hữu Lợi ngủ ngon và hẹn gặp lại.
"Ngủ ngon." Ba cũng thương con, trái tim Phương Hữu Lợi mềm hẳn xuống.
Ngắt điện thoại xong, Phương Hữu Lợi đang định tắt đèn đi ngủ thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ông hơi ngẩn ra nhưng vẫn đứng dậy ra mở cửa.
Đỗ Hiểu Mị trang điểm xinh đẹp đứng ngoài cửa, trong tay cầm một bình trà lài còn đang nghi ngút khói, "Chủ Tịch, tối nay ngài uống nhiều rượu, đây là trà lài giải rượu, ngài uống vào ngày mai thức dậy sẽ không nhức đầu."
Trong lòng Phương Hữu Lợi còn đang nhớ tới con gái rượu, và cũng nhớ con gái không thích ông và Đỗ Hiểu Mị quá mức gần gũi, nên lập tức khách sáo từ chối, "Cám ơn lòng tốt của cô Đỗ, tôi vừa mới uống thuốc giải rượu xong."
Đỗ Hiểu Mị vô cùng mềm mại dán sát vào thân thể cường tráng của Phương Hữu Lợi, nhẹ nhàng ghé vào tai ông hà hơi, "Chủ Tịch không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
Đôi mắt sắc bén của Phương Hữu Lợi chợt nghiêm lại, đưa tay vịn bả vai Đỗ Hiểu Mị đẩy cô ta ra, "Cô Đỗ, đã muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
"Chẳng lẽ tôi không bằng cô thư ký nhỏ kia của Chủ Tịch tối nay sao?" Đỗ Hiểu Mị không chịu thua, hỏi thẳng. Tối nay lúc ăn cơm cùng khách hàng, thư ký của đối tác không ngừng liếc mắt đưa tình với Phương Hữu Lợi, thậm chí còn trực tiếp ngồi vào lòng
Phương Hữu Lợi luôn mà không hề thấy ông cự tuyệt. Bởi thế tối nay cô ta mới dám to gan đưa tới cửa như vầy.
"Việc này hoàn toàn khác. Cô Đỗ, tôi thưởng thức năng lực công tác của cô, nhưng không hy vọng có giao tình gì khác với cô ngoài công việc. Đừng khiêu chiến giới hạn của tôi. Nếu có lần tiếp theo, có thể cô Đỗ sẽ không còn là nhân viên Phương Thị." Thanh âm của Phương Hữu Lợi vô cùng nghiêm khắc, nhưng dù gì Đỗ Hiểu Mị vẫn là học tỷ của Bình An, ông cũng không muốn làm quá tuyệt tình.
Đỗ Hiểu Mị giấu đi nỗi tiếc rẻ nơi đáy mắt, "Thật xin lỗi Chủ Tịch, tôi biết phải làm thế nào rồi."
Phương Hữu Lợi nhàn nhạt gật đầu một cái.
"Nhưng tôi còn một vấn đề muốn hỏi." Trước khi Phương Hữu Lợi đóng cửa, Đỗ Hiểu Mị mở miệng hỏi, "Sở dĩ Chủ Tịch không muốn tiếp nhận tôi là vì Bình An sao?"
Nhắc tới Bình An, nét mặt nghiêm khắc của Phương Hữu Lợi dịu xuống, "Đối với tôi mà nói, con gái của tôi rất quan trọng!"
Một câu nói, có thể giải thích toàn bộ.
Ghen tỵ cùng oán hận của Đỗ Hiểu Mị đối với Bình An lại sâu hơn một tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip