song sinh.

Haitani Ran và Haitani Rindou là một cặp song sinh. Trong trận chiến Tam thiên, Haitani Rindou bị đánh lén vào đầu và chết ngay tại chỗ. Haitani Ran ôm thi thể em trai vào lòng và lăn lộn với những cảm xúc dưới cơn mưa ngâu tháng bảy.

||

"Tỉnh dậy đi, em..."

Tỉnh dậy đi, em ơi. Tỉnh dậy đi, em trai của anh. Trời sáng rồi, mưa tạnh rồi, chiến tranh xong rồi; tỉnh dậy thôi, em ơi, về nhà nào.

Anh ôm lấy đứa trẻ của anh vào lòng, lớp vải đen của bang phục nhuốm lên một sắc màu tanh tưởi khó tả. Anh không thích mùi vị của nó; cái vị gỉ sét hòa với chua xót của những giọt nước trời lọt qua khóe môi anh, trơn trượt trên đầu lưỡi và chui xuống cổ họng anh. Anh thấy buồn nôn, anh muốn tuôn hết ra khỏi dạ dày những kinh tởm và chán ghét đang hoành hành trong anh. Nhưng chẳng biết vì sao, vừa mở miệng, anh lại không thể phun ra bất cứ thứ tạp chất nào ngoài vài tiếng thở dốc hổn hển và những âm tiết không tròn vành.

Khó chịu quá!

"Rindou..."

Rindou, mau giúp anh với! Anh cảm thấy không ổn. Anh khó chịu quá. Bụng dạ anh cồn cào, đáy lòng anh đau đớn, trái tim anh như bị thắt chặt. Anh chẳng hiểu nữa, chuyện gì xảy ra với anh thế? Rindou, dậy đi em, mau giúp anh như mọi lần nào.

Chúng ta hãy cứ như bao ngày đi. Nhớ ngày thường, em hay trưng ra bộ mặt khó chịu và càm ràm với anh nhiều lắm cơ mà, sao bây giờ em im lặng thế này? Nhớ ngày thường, em hay thuyết giáo huyên thiên về những bài tập bẻ khớp em học được trên mạng rồi lên mặt đắc ý với anh, sao bây giờ em im lặng thế này? Nhớ ngày thường, em hay lẽo đẽo theo sau anh như cái đuôi nhỏ và cố gắng bắt chước mấy cử chỉ lịch thiệp tuy chẳng hợp với em tí nào, sao bây giờ em im lặng thế này?

"Em đâu rồi?"

Thân thể em ở đây nhưng linh hồn em đâu mất rồi?

Máu em chảy, người em cứng đờ; tim em không còn đập, mũi em ngừng thở, lồng ngực em không còn phập phồng; mắt em nhắm chặt, môi em trắng bệch, thần sắc em tái xanh; sự sống rút dần khỏi em, và anh hình như nhìn thấy Tử Thần đang dắt em đi mất.

Quay đầu lại đi, em ơi, em bỏ anh đấy sao?

Em có quay đầu, có nhìn anh, nhưng thấy vẻ đó là cái nhìn tạm biệt, cái nhìn của lần cuối cùng. Em vẫn cười và nụ cười rạng rỡ hơn mọi ngày; em vẫy tay với anh và chạy chầm chậm theo bước chân cái chết; em rời anh mà không chút do dự, cũng chẳng để lại nửa lời từ biệt nào.

"Đừng để anh lại một mình..."

Rindou của anh, đừng để anh lại một mình. Chúng ta là song sinh, là đôi người gắn kết với nhau. Có anh thì có em, vắng em thì vắng anh; chúng ta đã luôn đồng hành dẫu mưa nắng, dẫu gió giông, dẫu hạnh phúc, dẫu khó khăn, dẫu bình minh hay hoàng hôn, dẫu ngày tàn hay đêm buông. Thứ liên kết chúng ta lại với nhau là huyết thống, là máu đào đầu tim, là giọt đỏ chảy xuôi trong thân xác. Chúng ta đã luôn bên nhau, không xa, không rời.

Vậy mà giờ, em cất bước đi trước anh mất rồi.

Anh đau quá. Cái cảm giác bất lực nhìn linh hồn mình tan tành hết nửa, quằn quại muốn níu phần còn lại của mình nhưng không làm được, chúng giày vò từng tấc da tấc thịt, dằn vặt từng tế bào trong anh; chúng cắn nát hạnh phúc của anh, đập tan niềm vui duy nhất anh có. Nước mắt nuốt ngược vào trong nhưng nỗi đau lại chẳng thể nào kiềm nén. Khổ sở lắm, Rindou ạ.

Ai cướp em khỏi anh thế?

Anh tự hỏi. Là cái gì tước đoạt quyền được bên nhau của chúng ta, là cái gì chặt đứt mối liên kết của chúng ta? Số kiếp, định mệnh, sống chết, trời đất hay do chính chúng ta?

Anh muốn tìm một sự vật nào đó, một cớ sự bất kỳ để đổ lỗi cho chúng, ruồng bỏ hết mọi tội danh đánh mất em lên đầu chúng, để cho cái tên anh đủ đầy sự trong sạch mà còn bên em ngày em mất.

Nhưng anh không thể. Ngẫm lại mà xem, dù mọi chuyện có thể nào thì lỗi vẫn là do anh mà. Anh không thể biện minh, bởi bề chìm của sai phạm đang hướng mũi tên về phía anh đấy thôi.

"Anh xin lỗi."

Anh xin lỗi em, Rindou.

Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em, xin lỗi vì đã không bên em lúc ấy. Nếu anh luôn sát cánh với em và quan tâm đến em nhiều hơn nữa, em đã không đánh mất tính mạng mình vào trò bẩn thỉu của kẻ vô danh nào đó. Là lỗi của anh.

Xin lỗi vì luôn trách móc em phiền, xin lỗi vì chưa kịp khen em giỏi. Ước chi anh bỏ qua cái ngại ngùng của một thằng anh và chân thành ngợi ca đứa trẻ của anh bằng cả tấm lòng, rằng em trai của anh tuyệt vời lắm, tài giỏi nhất thế gian này. Là lỗi của anh.

"Anh thương em lắm, em trai."

Xin lỗi vì rời đi em quá sớm, xin lỗi vì đến bên em quá muộn. Xin lỗi vì thương em mà quên nói, xin lỗi vì quên nói mình thương em.

Rindou à, trời ngừng mưa rồi này. Hãy tỉnh dậy và bảo với anh rằng đây chỉ là trò đùa mà thôi, được không em?

"Không được rồi..."

"Ran này, nếu một ngày em chết rồi, anh nhất định phải sống thay phần em đấy nhé."

"Nói bậy cái gì đấy, thằng nhóc này!?"

"Em nói thế thôi."

Anh muốn chạy theo bước chân em, muốn nối gót cùng linh hồn em, vậy mà em lại nỡ ngăn anh lại, dùng những lời ngây ngô của em giữ chân anh tại thế gian này, một mình cô độc, chỉ một mình anh.

Chúng ta là một cặp song sinh. Có anh thì có em, vắng em thì vắng anh. Cớ sao em buộc anh phải tồn tại khi đã đánh mất một nửa của chính mình? Linh hồn anh còn lại gì ngoài vỏ bọc rỗng tuếch, khi em mới chính là thứ khiến cho "Haitani" trở nên hoàn hảo?

Liệu con người ta có còn thiết tha gì sự sống nếu trống rỗng mục rữa linh hồn họ?

Anh cũng thế. Mất em rồi, anh chẳng ham muốn ngày mai nữa.

Ngày mai thế nào đâu còn quan trọng, bởi ông trời lấy đi người quan trọng nhất của anh rồi.

Haitani Ran, Haitani Rindou. Ran, Rindou. "R".

"Nếu một ngày em chết rồi, anh nhất định phải sống thay phần em đấy nhé."

"Hãy sống thay phần của em."

Là lời nhắn nhủ hay là một lời nguyền rủa? Trả lời anh được không, Rindou? Tại sao em không tự sống mà lại ép buộc anh sống thay cho em?

À, em đâu có ép buộc anh.

Chỉ là, một lời em nói bâng quơ cũng đã đủ để trói buộc con đường anh đi rồi.

Đứa trẻ của anh, "sống thay phần em", theo ý em vậy.

Chiến tranh đã kết thúc. Tiếng còi cảnh sát inh ỏi xóa đi kết cục chưa toại của thời đại Tam Thiên. Người người rời đi, và chúng ta cũng phải thế. Anh cẩn thận ôm lấy em, để gương mặt đầy thương tích ấy tựa vào lồng ngực và hai ta sẽ cùng nhau trở về.

Về nhà thôi, Rindou.

"Ngày mai sẽ đẹp lắm đây."

Em có muốn ngắm nhìn nó không, em trai?

Để anh kể cho em nghe nhé, tầm nhìn từ cặp mắt linh lan tím tinh tường này.

"Mặt trời ló dạng khỏi rặng núi, chiếu tia nắng vàng xuyên qua tản mây trôi."

"Sương sớm nhỏ giọt từ tán lá xanh, chạm trổ lên nền đất hoa văn tinh mỹ."

"Cánh hoa thưa thớt bừng sức sống dưới cái ôm của ánh rạng đông, bình minh đón chào ngày mới bằng toàn bộ tấm lòng."

Đẹp nhỉ, em trai?

Và khi khói lửa nhân gian tan theo khí vị gió trời, hòa cùng khúc nhạc trong lành những giai điệu tình tang; khi bản hùng ca của chiến tranh đạt đến nốt cao trào rồi tấu lên đoạn kết đầy máu tanh, về quyền lực và vị thế; khi lòng tham ô uế và khát vọng ảo tưởng trong loài người được màn mưa ngâu Thất Tịch tẩy rửa; khi ngày tương lai đặt dấu chấm tròn kết thúc cho thực tại phũ phàng...

Khi ấy, xin nói lời vĩnh biệt với nửa giọt máu đào của anh.

Haitani Ran, Haitani Rindou.

Gửi đến em, phần không thể thiếu của linh hồn đơn côi, đứa trẻ cùng sẻ chia với anh thứ gọi là tồn tại.

Dẫu không thể chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, song anh vẫn hạnh phúc bởi hai ta đã sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.

Cùng thời gian, cùng không gian, cùng sinh mệnh, đó là may mắn; cùng cha sanh, cùng mẹ đẻ, cùng huyết thống, đó là vinh dự.

"Vĩnh biệt em, song sinh của anh."

Bình minh lên lộng lẫy như thường,
Chẳng bận tâm máu đào khuyết nửa.

Vào ngày bình minh khuyết, ở một kiếp khác, mong rằng đôi ta sẽ được đồng hành lần nữa, mong rằng có thể lại làm một phần bên nhau.

Anh em Haitani giờ chỉ còn lại một.

|

Ran - "Haitani" - Rindou.

|

Nắng lên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip