Tắm (cao H thô tục)
Warning: Làn da cơ khát chứng Ca x Là da quá đỗi mẫn cảm Tà. Ca đau lòng, bạo xào Tiểu Cẩu, bắt ép Tiểu Cẩu cầu xin nói lời thô tục. Tiểu Cẩu nhạy cảm, nhưng không nỡ từ chối Ca. Khẩu giao, nhan bắn, nội bắn, dirty talk, nước tiểu.
***********
“Cậu già rồi.”
Ngô Tà cười nhạt.
Bọn họ chỉ là, lâu rồi không gặp.
Đoàn người xuống núi với tâm thế hân hoan hết nấc, nhất là Vương Bàn Tử dọc đường vừa đi vừa hát líu lo không rõ chữ, chỉ có Ngô Tà dọc đường im lặng bước từng bước nhỏ, bên cạnh là Trương Khởi Linh kè kè đi theo, tựa như một màn chắn vô hình ngăn cách cậu với nhân thế oái oăm dơ bẩn.
Và Ngô Tiểu Phật Gia lừng danh trong mắt thuộc hạ lại trở về với hình tượng thiếu niên yếu ớt nằm trong sự bảo hộ của vị thần linh nhân gian tựa như năm đó.
Bàn Tử cùng thuộc hạ có nhìn sang cũng không nói gì, chỉ tận tâm xuống núi. Người ta có câu lên núi khó, xuống núi dễ; cả đoàn rất nhanh thấy được người của Giải Vũ Thần đang chờ ở dưới.
Giải Vũ Thần liếc hai bàn tay nào đó đang siết chặt lại với nhau, chỉ khe khẽ nhìn Trương Khởi Linh, hắn cũng bình thản mà nhìn lại. Hai người dường như muốn giương cung bạt kiếm đến nơi, chỉ sợ không phải có Ngô Tà hối thì cũng không dừng lại cuốc đấu ai lì hơn ai này.
Đoàn người dừng chân ở Nhị Đạo Bạch Hà, cả bọn chung vui súm nay ăn uống thỏa thích, rượu tiệc linh đình, nhất là Bàn Tử vui vẻ hăng say nhất trong cả đám uống hết ly này đến ly khác. Chỉ có Ngô Tà cùng Giải Vũ Thần ngồi một góc, cậu đưa lên môi nhấp vài ngụm đã bị trúc mã ngăn lại, Trương Khởi Linh ngoan ngoãn bị Ngô Tà an bài ngồi bên ít người, trên tay là bát cháo trắng thịt băm ngọt dễ nuốt.
Ngô Tà nói rằng, rất lâu rồi không ăn, ăn nhiều sẽ khiến cho hắn bị đau bụng, bảo hắn chịu khó ăn chút cháo, mai sẽ mang hắn đi ăn ngon.
Mắt hắn lâu lâu còn liếc về phía cậu, thấy cậu cười nói với Giải Vũ Thần liền hạ mắt gọi:
“Ngô Tà.”
Cậu lập tức quay lại, hỏi hắn làm sao. Hắn tỏ ý không muốn ăn nữa, Ngô Tà nhấp môi, nhẹ giọng bảo:
“Tiểu Ca, anh ăn thêm một chút nữa để ấm dạ dày được không?”
Hắn vẫn nhất quyết không nói gì, cũng không chịu ăn tiếp. Cậu chỉ còn cách đi lấy chút nước ấm đưa cho hắn, Trương Khởi Linh nhìn cậu rồi từ trên tay cậu uống vài ngụm. Ngô Tà trong phút chốc run run, siết chặt vành ly, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đều có chút cứng đờ như tượng, nhưng cậu vẫn không dám làm hành động gì khiến người khác chú ý.
Đợi hắn uống xong, cậu bình tĩnh đặt lại ly trên bàn.
“Tôi đi lên phòng trước, là phòng đối diện với phòng anh, anh có việc gì sang gọi tôi.” Rồi quay sang gật đầu với Giải Vũ Thần, sau đó bước lên trên.
Giải Vũ Thần tay cầm chén rượu của Ngô Tà vừa uống, nhìn chất lỏng trắng tinh cay nồng. Lợi dụng đám đông ngà ngà say, anh nhìn Trương Khởi Linh.
“Trương Câm Điếc, tôi mặc kệ anh nhớ nhiều hay nhớ ít, nhưng nếu anh lại muốn tiếp tục rời đi thì có thể thẳng thắn nói với cậu ấy, không cần chơi trò mất mất tích tích khiến Ngô Tà phải lo được lo mất. Dù sao đi chăng nữa, cậu ấy cũng chẳng phải là thiếu niên ngờ ngợt đứng dưới thần đàn như mười năm trước.” Giải Vũ Thần bước đến, đứng trước mặt hắn, nhẹ giọng bâng quơ.
“Anh có từng nghĩ đến, minh quang duy nhất trong đời của anh vì anh mà xém chết trên sa mạc, bỏ mạng dưới huyền nhai là như thế nào không?”
Chiếc chén trên tay dần dần xuất hiện một đường nứt toác, hắc diệu thạch chăm chăm gương mặt hoa yêu kia như nhìn một đám xác chết đang nói nhăn nói cụi. Trương Khởi Linh biết cậu ăn nhiều khổ, nhưng khổ đến mức phải…
“Mười bảy vết sẹo trên tay, vết rạch trên yết hầu, máu chảy thành dòng, thân tàn ma dại…”
Giải Vũ Thần thích thú nhìn gân xanh trên cổ như muốn xé toạch lớp da thịt xông ra ngoài, trong lòng bao nhiêu tức giận, bao nhiêu bất lực đối với khuê mật liền khoái chí mà thỏa dạ. Anh thừa nhận mình chẳng phải người đam mê gì với việc dày vò tâm lý người ta, nhưng anh chịu đủ sự căng thẳng khi đối diện với Ngô Tà được ăn cả ngã về không trong mười năm nay đã là quá đủ.
Ít nhất, cũng phải để anh đối với tên lão nhân định ủi heo cải nhà anh này khó chịu trong chốc lát.
Mọi chuyện cứ thế mà tiếp diễn, tiếp diễn thẳng cho đến Vũ Thôn, bên tai Trương Khởi Linh luôn vang vọng từng câu từng chữ của Giải Vũ Thần. Nhưng hắn căng chặt mà ám ảnh, lại bày ra bộ dáng không có gì mà trải qua nhà êm cửa ấm cùng Ngô Tà và Bàn Tử. Hắn nghĩ rằng, đối mặt với sự lưu lại của hắn, sẽ khiến cho Ngô Tà dần dần thả lỏng phòng bị mà trở về với cuộc sống vui vẻ như lúc trước.
Trương Khởi Linh liếc nhìn sườn mặt gầy gò trắng nhợt của cậu, hắn biết cậu mấy năm nay đều không dễ dàng gì, thân hình hay tinh thần đều kém đến không tưởng tượng nối, ở Vũ Thôn miễn cưỡng cũng nuôi được một ít thịt trở lại, nhưng vẫn còn quá gầy.
Hắn không kiềm được mà đưa tay ra định chạm vào tuyết trắng bên tóc mai liền bị những ngón thon dài chớp mắt bắt lấy. Trương Khởi Linh khựng tay.
Rốt cuộc, hắn vẫn không thể nào…
Cậu nhìn mình siết chặt hắn, tưởng rằng làm hắn đau liền vội vàng thả ra, nhưng bị Trương Khởi Linh vòng lại, đan tay mình vào tay cậu, cảm nhận được những đầu ngón tay trắng bệch run nhẹ nhẹ cùng động mạch dưới máu thịt cũng không thể không chế được nhịp đập của tâm lý căng thẳng tột độ.
Ngô Tà nhíu mày, khẽ rụt tay, bị Trương Khởi Linh đảo mắt sang cũng chỉ đành cười gượng, bất động để hắn nắm lấy.
Cho đến khi một ngày mưa nắng dịu, một kiện thư được gửi đến cho Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh chậm chạp xem từng câu từng chữ trên trang giấy trắng, nét mực đen nhám cứ thế mà in sâu vào hắc diệu thạch, dường như muốn đâm thủng cả nét lãnh mạc trăm năm không đổi của hắn.
******
Ngô Tà chìm ngập trong bồn tắm, lấy nước lạnh thanh tỉnh đầu óc mơ hồ của, cậu cần gì đó khiến cho thân thể cậu phải tê cứng, tốt nhất là mất hết cả cảm giác, mất hết đi cả sự ấm áp ở bên người Trương Khởi Linh. Mười năm nay cậu vốn đã chịu đau chịu đớn nơi phong sương, không thể chỉ vì một khắc ấm áp mà quỵ lụy đến không thể quay đầu.
Cậu một lần nữa ép mình xuống dòng nước lạnh tanh, cả khuôn mặt, đôi tai, lẫn thân thể thả lỏng, trôi thả theo cơn sóng nhịp nhàng.
Trương Khởi Linh mở cửa bước vào, Ngô Tà một thân áo sơ mi trắng dính sát vào thân thể, đôi chân trắng mượt mà vắt lên thành bồn tắm, hạ thân chỉ vỏn vẹn chiếc quần lót mỏng toanh ôm lấy ngọc hành mềm nhũn phía trong, làn da không vì sương gió sa mạc mà khô đen, lại vì khổ lực mà lớp cơ thêm đôi phần săn chắc, nhất là bắp đùi đẫy thịt.
Cũng vì lạnh mà toàn thân cậu như được tô son điểm phấn, ửng hồng từ vết sẹo ở cổ đến đầu vú đỉnh lên áo sơ mi, đến mười bảy vết sẹo trên cánh tay trái, rồi đến đùi non, đầu gối cho tới gót chân. Tựa như miếng thạch đào mọng nước chờ hắn đến xoa đến nắn, cuốn lấy vào trong miệng mà nhấm nháp mỹ vị ngọt lịm.
Hắn từng bước nhỏ bước đến, ngồi trên vành bồn, nhìn Ngô Tà đắm chìm trong cơn ảo trí mơ hồ không rõ hiện tại, hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay như có như không lướt nhẹ từ đôi mi xuống gò má, từ đôi môi xuống cằm, và khựng lại vết sẹo dữ tợn trên cổ. Hắn chỉ cần nghĩ đến để kẻ khác làm đau cậu, để lại trên người cậu vết tích không thể xóa nhòa thì lực đạo trên tay hắn đã không kìm chế nổi, phát khâu chỉ kẹp lấy đầu vú bên trái, nhéo lên.
“A…a…a…” Ngô Tà chịu không nổi khoái cảm trước ngực liền giật bắn, đôi tay cậu ôm lấy cổ tay hắn, mắt hạnh ướt nhẹp nhìn Trương Khởi Linh. Cậu không biết vì sao vừa mới mở mắt đã thấy mình lại rơi vào tình huống khó xử, lại không biết vì sao Trương Khởi Linh vào được đây, càng không rõ bản thân đã chọc giận gì hắn để đầu vú non nớt phải chịu trận thế này.
Ngô Tà nhướn người theo tay của hắn, hòng giảm bớt đau đớn trên đầu vú lại càng thuận tiện đưa vú vào lòng bàn tay của Trương Khởi Linh xoa bóp.
“A…Tiểu Ca…thả tôi…”
Vẫn là không chịu kêu đau. Trương Khởi Linh nhướn mày, thả tay, chưa để Ngô Tà ổn định hơi thở liền luồn tay vào, hung hăng bóp lấy nhũ thịt mềm nhũn hơi hơi nhô lên, móng tay đè lên nhũ khổng mà đè cào khiến Ngô Tà giương cổ, hít thở đến không thông. Cậu run rẩy bắt lấy áo của Trương Khởi Linh.
“Ô…Tiểu Ca…Tiểu Ca…”
Rõ ràng đối phương dùng cách thức nhục nhã làm đau cậu, thế mà hai từ trong miệng cậu thốt ra lại tựa như rên rỉ tựa như làm nũng, tựa như Tiểu Cẩu ủy khuất chỉ biết dụi đầu cầu xin chủ nhân nhẹ tay đối đãi. Thế nhưng Trương Khởi Linh lúc trước thương tiếc Ngô Tà hết lòng hết dạ mà bây giờ lại càng thêm bạo ngược, bắt lấy nhũ thịt sưng đỏ kéo lên.
“Đau sao?” Trương Khởi Linh kề môi vào sát môi cậu, hơi thở nóng rực đánh lên môi hồng thủy nhuận, Ngô Tà chớp mắt, hai tay liên tục run rẩy ôm lấy cổ tay hắn, cắn môi nhịn xuống cảm giác tê tê dại dại trước ngực. Thân thể mềm mại run như cầy sấy khẽ vặn vẹo tránh thoát ma trảo của người kia.
Hít sâu một hơi, Ngô Tà biết thân thể mình xảy ra vấn đề, nam nhân trung niên bình thường sẽ không vì ngực mình đang bị một nam nhân khác sờ nắn mà run rẩy rên rỉ, cũng không vì nhũ khổng bị đào qua đảo lại mà co người ép chặt hai đùi che giấu dương vật có xu thế ngẩng đầu. Cậu ghét nhất người khác động chạm đến thân thể mình, lại không thể cưỡng nổi bàn tay ấm áp đang sờ mó nơi nhạy cảm của Trương Khởi Linh.
Cứ như thế này, thì chết mất…
Trương Khởi Linh rõ ràng không vui vì cậu im hơi lặng tiếng, càng không thỏa dạ chỉ với nhũ thịt mềm ấm trong lòng bàn tay. Vết thương trên người cậu đã mờ nhạt theo năm tháng lại chẳng thể thoát khỏi ánh mắt của Trương Khởi Linh, những kẻ ô uế nhuốm đầy máu tanh đó lại tùy tiện chạm vào cậu, khắc ghi ấn tích trên người cậu.
Hắc diệu thạch âm u tột cùng, hai tay bế lấy Ngô Tà ra khỏi bồn tắm, để cậu nằm sõng soài trên nền gạch men lạnh lẽo, nhìn cậu run run nằm im dùng nhiệt độ thân thể điều khí lại khoái cảm trong người. Lại thông qua đó nhìn đến cảnh cậu nằm im trong tuyết trắng, hắn nghiến răng dùng chân hung hăng đạp lên gắng gượng dương vật đang giấu dưới lớp sơ mi trắng, chỉ cần dùng sức dẫm một dẫm liền đem dương vật Ngô Tà dẫm bắn.
“A…..”
Ngô Tà thét chói tai, đầu nguây nguẩy khóc lóc bắn tinh.
Trương Khởi Linh tối sầm mặt mày, đè ép xuống Ngô Tà đang rục rịch muốn bò đi, hắn tháo thắt lưng móc ra nghiệt căn nóng rực đang rỉ dịch, ép quy đầu cọ lên môi hồng, lấy dịch nhầy đồ son lên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Ngô Tà. Cậu mở to mắt như không tin được, nghiệt căn thô to nổi đầy gân xanh, quy đầu trướng đến đỏ tím nhầy nhụa dịch tuyến tiền liệt, thậm chí nhỏ giọt lên môi, trôi tuột vào miệng cậu.
Vị tanh tưởi luồn sâu vào cổ họng, Ngô Tà giật mình như lấy lại thần trí, run rẩy xô đẩy đùi của người phía trên.
“Trương Khởi Linh! Anh nghĩ anh đang làm gì…”
Trương Khởi Linh trực tiếp cầm nghiệt căn thọc vào miệng nhỏ của cậu, Ngô Tà giương cổ đón nhận cảm giác no căng trướng miệng bất chợt, đầu lưỡi mềm mại cọ xát gân xanh trên nghiệt căn, no đủ quy đầu chống lên cổ họng mà đưa đẩy. Hai tay Ngô Tà từ chống sang ôm lấy, nước mắt lưng tròng nhìn hắn đỏ mắt hít sâu nhẫn nhịn vành miệng ấm nóng ép chặt lấy nghiệt căn. Trương Khởi Linh đưa tay vuốt ve đuôi mắt ửng đỏ của cậu, âm giọng trầm thấp kêu Ngô Tà.
“Ngô Tà, đau quá.”
Ngô Tà tay chân lập tức co cứng, đồng dạng là nam nhân cậu đương nhiên biết hắn đau chỗ nào, nhưng khác biệt hắn lại là Trương Khởi Linh, vì thế mà hai từ ‘đau quá’ này lại đánh sâu vào tâm can của cậu đến cỡ nào, cũng chỉ đối phương là Trương Khởi Linh, nên cậu mới cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy.
Cậu run run nhả ra quy đầu, ngượng ngùng đưa lưỡi đánh vào trong lỗ tiểu, niệu đạo liên tục nhả dịch nhầy liền bị đầu lưỡi đỏ hỏn cuốn lấy, khứu giác vốn hỏng bét của cậu bây giờ lại vì nghiệt căn dựng đứng thô dài của Trương Khởi Linh mà kích thích đến ngửi thấy mùi xạ hương nồng cùng vị tanh khát khô cổ họng. Ngô Tà há to miệng, ăn lấy nghiệt căn vào trong cổ họng, quy đầu thô to giã vào vành thịt họng ngứa ngáy, lại thấy càng cọ vào lại càng ngứa.
Ngô Tà ôm lấy đùi hắn, nhướn cổ, mắt hạnh sũng nước nhắm lại, mặt vùi đầu vào bụng nhỏ của hắn, ngậm lấy căn cặc thô cứng, mút vào sạch sẽ quy đầu, lại yêu thích đưa lưỡi liếm láp thân cán. Ngô Tà bú mút dương vật hăng say, hăn hút dương vật hắn đến sung sướng, thậm chí là đâm thẳng vào yết hầu vài đợt cũng không nhả ra căn cặc ngon lành này.
Trương Khởi Linh từ cao nhìn xuống, chứng kiến một bộ lại đơn thuần lại dâm đãng si mê ăn dương vật nam nhân. Nghiệt căn trong miệng mềm càng thêm trướng đại căng mãn miệng nhỏ của cậu, đè nặng đầu lưỡi, nước miếng cùng dịch nhầy từ bên môi cậu chảy ra không ít, mỗi lần bị mút vào liền phát ra dính nhớp tiếng nước.
Ngô Tà ư ử mở mắt nhìn hắn, ngọc hành phía dưới của cậu dần dần đỉnh lên, nước mắt chảy dài xuống tóc mai, càng thẹn với thân thể nhạy cảm chỉ vì ăn dương vật người khác mà cương lên thì miệng lại càng không ngừng há to thèm muốn phun ra nuốt vào nghiệt căn của Trương Khởi Linh.
Đối diện với gương mặt xinh đẹp xuất thủy phù dung bị dâm mĩ chất lỏng làm cho lung tung rối loạn, đôi mắt hạnh ôn nhu dịu dàng phút chốc sa đọa vào tình dục, môi hồng sưng lên không ngừng bú mút dương vậy của hắn. Không kẻ nào có thể cưỡng lại góc nhìn dâm mỹ bất kham này, nhất là Trương Khởi Linh đối với Ngô Tà.
“Ngô Tà, Ngô Tà…” Hắn cắn chặt hàm răng, thanh âm khàn khàn nhiễm đầy ái tình. Lại bị khoang miệng dùng sức co rút, hắn thẳng lưng đâm sâu vào trong yết hầu, căn cặc nóng bỏng co giật hai hạ phun thẳng vào yết hầu cậu, Ngô Tà y y ô ô chịu đựng từng luồng chất lỏng nồng đặc đánh sâu vào trong vách họng ngứa ngáy, eo thon lập tức đỉnh lên, dương vật phía dưới liền không nhịn được bắn ra một cổ tinh dịch.
Trương Khởi Linh thấy cậu nuốt đủ, đem căn cặc bị cậu liếm đến ướt dầm dề từ trong miệng rút ra một tiếng ‘chụt’, Ngô Tà còn đang sửng sốt chưa lấy lại thần trí, lưu luyến giương miệng muốn đuổi theo lại bị Trương Khởi Linh nắm hờ tóc giữ lại. Cặc bự còn đang bắn tinh đánh thẳng lên đầu lưỡi, đau đến Ngô Tà toàn thân run run, lại bị hắn bóp cằm mà bạch bạch đánh đến vui sướng, tinh dịch trắng đục vẩy tung tóe lên khuôn mặt cậu. Lông mi đỉnh kiều, gò má ửng hồng dính không ít tinh dịch, lại bị Trương Khởi Linh cắm vào trong miệng, bắn hết số tinh nồng còn lại.
Sau đó hắn cởi lớp áo duy nhất trên người mình, rồi đưa tay xé tan lớp áo sơ mi mỏng toanh trên người cậu, ép người xuống, ôm sát lấy thân thể cậu vào lòng như muốn dung hòa vào trong cốt nhục. Môi hắn lả lướt trên vết sẹo nơi yết hầu, ngậm lấy ngụm thịt mềm nơi động mạch liếm mút dụ dỗ cậu nuốt hết tinh dịch, nghe tiếng ực cùng tiếng thở dốc liền yêu thương hôn hôn môi cậu dỗ dành.
“Ô…ô…” Nước mắt giàn giụa không ngừng chảy, Trương Khởi Linh cũng không mở miệng dỗ cậu, cậu muốn khóc bao nhiêu liền để cậu khóc bấy nhiêu. Thậm chí còn ác ý sinh ra cảm giác thỏa dạ vô bờ bến, Ngô Tiểu Phật Gia nhã nhặn thư sinh cao cao tại thượng lại nằm dưới thân hắn, si mê ăn dương vật hắn, há miệng ăn tinh dịch hắn, khóc lóc uất ức trong lòng hắn.
Một thiếu niên thiên chân vô tà, hay là khoác lên thân phận Tà Đế bao nhiêu người chứng kiến thì tiểu lang quân xuất thủy phù dung chìm đắm trong nhục dục này, chỉ có thể là Trương Khởi Linh mới có thể nhìn thấy.
Trương Khởi Linh hôn lỗ tai cậu, nhẹ hỏi:
“Bắn hai lần có thoải mái không?”
Ngô Tà thẹn đến nức nở, lắc đầu muốn tránh đi, vì thế mà hai luồn nhũ thịt theo động tác của Ngô Tà mà run run. Trương Khởi Linh không truy hỏi thêm, cúi đầu ngậm lấy một bên, môi răng dừng ở nhũ thịt còn hãm xuống một ít, mềm mại thịt non tràn ngập khoang miệng. Trương Khởi Linh duỗi lưỡi vòng quanh đầu vú liếm láp, thẳng đến cả quầng vú đều đỏ lên mới hơi híp mắt, lấy đầu lưỡi chống lên nhũ khổng dùng sức nhấn xuống một cái.
“A…a…đừng…” Ngô Tà cong eo, hai tay ôm lấy đầu trước ngực, không biết là muốn kéo Trương Khởi Linh ra hay là ấn xuống. Thân thể run rẩy như sướng đến cao trào, đỉnh ngực lên càng làm cho Trương Khởi Linh thuận tiện ngậm lấy. Trương Khởi Linh cũng không cố kỵ người trong lòng đang nhạy cảm đến trình độ nào, ngậm lấy cương cứng đầu vú mút thật mạnh, răng đè lên nhũ khổng, hung hăng nghiền nát một trận.
“A….a…a…chết mất…chết mất…”
Trương Khởi Linh bắt lấy đầu vú bên kia ngắt ngoéo khiến người bên dưới đau đến khóc lên, âm giọng nghe nũng nịu đến ngọt nị, càng giống như câu dẫn người tàn nhẫn đối đãi. Hắn ôm cậu nắm nghiêng, tay còn lại của hắn duỗi xuống, cách quần lót mạnh mẽ xoa bóp mông thịt mềm mại, ngón tay cách vải dệt đánh vòng chà đạp lên miệng huyệt.
Ngô Tà rụt mình phun ra một bãi dịch dính nhớp ấm áp ướt đẫm ngón tay hắn. Trương Khởi Linh hơi thở càng trầm trọng, nhả ra nhũ thịt bị cắn đến đỏ ửng, nhìn khóe mắt ướt át vì bị đùa bỡn quá mức, lại càng thêm trầm trọng vói tay đi vào, phát khâu chỉ trực tiếp thọc vào ba đốt ngón tay.
“A…ô…đừng đừng, cầu xin anh,…ô…em đau…”
Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lại ướt lại mềm, nước sốt bốn phía nhầy nhụa chảy ra, hắn nhẹ nhàng rụt một chút liền có thể nghe thấy òm ọp tiếng nước dâm đãng như đang nói lên chính bản thân chủ nhân nó cũng đang nứng tình đến mức nào. Hầu kết Trương Khởi Linh lăn lộn, đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai ửng hồng của Ngô Tà, sau đó phát khâu chỉ thắp tắp cắm đến tận gốc.
“Ô ô….” Ngô Tà nhắm mắt giương cổ rên rỉ như sướng đến chịu không nổi, cánh môi hồng nhuận khép mở dồn dập thở dốc, ngọc hành bị động tác Trương Khởi Linh mà lộ ra ngoài không khí, lỗ tiểu giật giật bắn ra một đợt tinh loãng.
“Bắn ba lần có sướng không?”
Hắn nhẹ giọng hỏi đến săn sóc, hai ngón tay lại không ngừng ở huyệt thịt cực nhanh thọc vào rút ra, eo thon săn chắc theo hai ngón tay kia hơi đong đưa.
“Bị ngón tay cắm có sướng không?”
“Ăn dương vật có sướng không?”
“Nuốt tinh có sướng không?”
Nhục huyệt mỗi chỗ bị hai ngón tay tra xét rõ ràng, căng ra mỗi chỗ nếp uốn, hung hăng cọ lấy lớp thịt mềm mẫn cảm, bên tai là âm thanh trầm ấm quen thuộc liên tục ý dâm cậu. Ngô Tà cả người bị chơi đến phiếm hồng, nhịn không nổi, nức nở.
Ngón tay kia không biết là xoa đến nơi nào, Ngô Tà cứng đờ cả người, há miệng, phổi cũng vì căng thẳng mà ngưng co dãn. Đầu lưỡi của Trương Khởi Linh thọc vào lỗ tai cậu, mút mát. Phát khâu chỉ rút ra, đột nhiên hung hăng cắm vào, đầu ngón tay mạnh mẽ ấn lên nơi đó nghiền nát.
“Lỗ dâm cắn ngón tay có sướng không?”
Ngô Tà bắn mình lên, mất hết lý trí mà dâm ngôn lãng ngữ, vui thích kêu rên:
“A!…A…a….Sướng, ô…lỗ dâm bị ngón tay Tiểu Ca đụ sướng…sướng sắp chết…Tiểu Ca lại cắm em…a…a…”
Ngô Tà bóp lấy cánh tay của Trương Khởi Linh, hai chân banh ra thét chói tai nghênh đón cao trào, lỗ đít từ chỗ sâu phun ra một cổ nước dâm, hai ngón tay thô dài đều chặn không được. Niệu đạo một trận nóng rát, nước tiểu bắn đến đau xót lại cũng không ngăn lại thân thể nhục dục kia đong đưa theo ngón tay tìm lấy khoái cảm tuyệt đỉnh. Trương Khởi Linh ngậm lấy má mềm, dỗ cậu tiểu hết rồi rút hai ngón tay dính đầy nước dâm ra.
Hắn nhìn Ngô Tà chưa bình phục cao trào, lưỡi nhỏ không thu vào được, đưa đầu lưỡi liếm một chút nước dâm ngọt nị. Ngô Tà nhìn liền run lên, nhãn thần si mê như đã đắm chìm vào bể dục, hai tay ôm lấy hai chân mình banh ra để lộ lỗ dâm ướt đẫm khép mở như chờ Trương Khởi Linh cắm vào.
“Lỗ dâm còn ngứa, ô…lỗ dâm ngứa quá, cầu xin Tiểu Ca… cắm cặc bự, chơi nát lỗ dâm…”
Trương Khởi Linh cương cứng, âm u kéo lấy Ngô Tà đứng lên, bắt cậu chống tay lên bồn rửa mặt, quy đầu to trướng cọ cọ miệng huyệt, sau đó một phát thẳng lưng hung hăng cắm thẳng đến gốc cặc, hai túi trứng đặc tinh vỗ vào mông đùi cậu một tiếng kêu vang.
“Ô…ô…” Ngô Tà trợn trắng mắt, đầu lưỡi đỏ hỏn không kịp thu vào, lỗ chân lông trên người cậu một khắc đều mở ra, hấp thụ sự sung sướng đến vô cùng tận này.
Lỗ dâm ướt mềm nuốt hết cả căn cặc, thịt dâm phát ngứa mà co ép lấy lòng cặc bự, bị mài vài cái liền giũ ra nước dâm xối thẳng vào quy đầu. Trương Khởi Linh bóp lấy eo hông cậu, hạ thân lại trọng lại nhanh thọc vào rút ra, nước dâm như lũ lụt phun thấm hết cả lông cặc đen rậm, ướt cả hai hai viên tinh hoàn tròn đầy.
Trương Khởi Linh hít sâu, cặc bự bị lớp thịt non mềm bao bọc, nước dâm phun thẳng chạy vào lỗ tiểu của hắn, khiến hạ thân hắn không dừng được mà hung hăng cắm tới, hai tay hắn cầm lấy hai khủy tay cậu kéo ra sau như đang cưỡi ngựa, mông tròn căng vểnh lên dính sát vào căn cặc thô to nóng hổi đang đụ cậu đến sung sướng, đụ cậu đến mức quên mình là ai.
“Ô…a…quá sướng…Tiểu Ca đụ em sưóng quá…cặc bự muốn đụ chết em rồi…muốn nữa…muốn cặc bự đụ nát em…a…a…”
Hắn giữa lấy tay cậu, ép lỗ dâm ăn đến gốc căn cặc hắn, giữ tư thế này mà nhẹ nhàng lay eo, quy đầu nửa vời cọ ngang qua lớp thịt nhô kia, lại nhanh chóng lướt sang cọ chỗ khác.
“A…a…em muốn, em muốn…Tiểu Ca nhanh đụ em, đụ nát em…” Ngô Tà bị khoái cảm treo đến nửa vời, gấp sắp khóc, đầu ngón chân rụt vào, tràng đạo ẩm ướt đều thèm đến mức phun nước lấy lòng, mông thịt lại vểnh cao lại đong đưa, hòng lấy căn cặc gãi sướng lỗ dâm đĩ thõa này.
Trương Khởi Linh không động đậy, hôn hôn thái dương cậu.
“Ngô Tà, nhìn gương.”
Ngô Tà bị nhéo cằm xem gương, trong gương khuôn mặt thanh tú đến xinh đẹp ửng hồng mang biểu tình dâm đãng đến giống như trúng thuốc kích dục hạng nặng, đầu lưỡi đỏ hỏn không thu vào được. Nhũ thịt đẫy đà run run mang theo dấu tay vết cắn, đỏ tươi núm vú bị liếm mút đến đứng thẳng, nhìn qua là biết bị yêu thương đến cỡ nào. Mông thịt ép vào eo hông của Trương Khởi Linh như chủ động cong mông ăn cặc của Trương Khởi Linh.
Cậu nước mắt lưng tròng không dám nhìn chính mình dâm đãng bất kham liền khóc lóc tìm kiếm sự bảo hộ trên người hắn tựa như mấy năm trước.
“Ô…ô…Tiểu Ca…Tiểu Ca…”
Trương Khởi Linh nắm cậu lùi ra xa, lưng cong dính sát vào ngực hắn, hai tay siết lấy ngực và bụng cậu, cặc bự thô to trướng đại cắm trong lỗ dâm liền bạch bạch gắng sức đụ vào. Trương Khởi Linh thở dài thỏa mãn, thân thể mềm ấm nằm gọn trong lòng hắn, lỗ dâm ướt nóng bị cặc bự của hắn không ngừng nghỉ mà đụ đi vào.
Đầu Ngô Tà ngửa ra dựa vào vai hắn, nước miếng treo trên miệng không ngừng chảy xuống đầu vú, hai vú cùng dương vật mềm nhũn lắc lư theo từng cú giã của Trương Khởi Linh, bởi vì nứng tình mà núm vú đều cương cứng như sắp phun ra sữa tới nơi. Trương Khởi Linh nhìn đến nóng mắt, quy đầu phun ra rỉ tinh nhấp thẳng vào tuyến tiền liệt của cậu.
“Ô….Ô….sướng…sướng quá a…quá sướng…muốn tiểu…nước tiểu…”
Trương Khởi Linh nghiêng đầu, hôn chụt lên má cậu.
“Muốn tiểu sao?”
“Ô…muốn tiểu…Tiểu Ca cho em tiểu…” Tiêu cự dần dần hòa tan theo dục vọng, lưỡi nhỏ thè ra tìm kiếm khoái cảm.
“Muốn tôi dỗ em tiểu sao?” Trương Khởi Linh ôn thanh dụ hống ái nhân trong lòng.
“Muốn…”
“Lấy cái gì dỗ em tiểu?” Hắn đưa tay xuống dưới nắn vuốt ngọc hành, cậu toàn thân run rẩy chỉ biết nương theo Trương Khởi Linh dụ dỗ mà nói ra lời thô tục.
“Ô…lấy cặc bự dỗ em tiểu, giã điểm nứng của em đến tiểu…”
Trương Khởi Linh căng bụng, hung hăng nắc liên tục vào điểm nứng nhô lên trong lỗ dâm. Ngô Tà thét chói tên, sung sướng rên rỉ:
“A…a….điểm nứng bị giã…lỗ dâm bị cặc bự Tiểu Ca nắc đến phun nước,…quá sướng…tiểu…a a…Quá nhanh! Nước tiểu! Ô…ô nước tiểu!”
Ngô Tà rùng mình đón nhận cơn tinh dịch nóng bỏng phun ngập trong lỗ dâm, lại cong người phụt ra cổ nước tiểu vàng nhạt tưới ướt cả gương kính. Hai chân của Ngô Tà bị tay của Trương Khởi Linh bế lên, lỗ dâm thèm muốn mút lấy cặc bự không buông, bị Trương Khởi Linh dùng sức nâng lên nhả ra căn cặc. Nùng tinh liền nhớp nháp từ trong lỗ dâm nhỏ giọt xuống đất, lại ít đến khó hiểu.
Trương Khởi Linh hạ mắt xuống bụng nhỏ vốn xẹp bây giờ lại cong lên như mới được đút ăn đến căng. Hắn liếm môi, không biết là do hắn bắn quá sâu, hay là dâm huyệt nuốt lấy tinh dịch không bỏ.
“Còn tránh nữa không?”
“Hức…không tránh nữa…”
“Cái gì cũng kể sao?”
“Đều kể…đều kể cho Tiểu Ca…” Ngô Tà thút thít cọ cọ mặt hắn.
Trương Khởi Linh đối với Ngô Tà ngoan ngoãn cùng ỷ lại liền sung sướng đến khẽ thở một hơi dài, hắn mút lấy môi cậu.
“Thật ngoan.”
Bên tai là câu từ của ái nhân, một thân nhiễm đầy hương vị của ái nhân, lỗ dâm khép mở nhả ra tinh dịch. Mắt hạnh sũng nước nhìn hắn, Trương Khởi Linh lập tức hôn lấy gương mặt xinh đẹp của cậu.
“Còn đói sao? Hửm?”
Ngô Tà nhấp nhấp miệng:
“Ô…còn đói nha…ông xã đút đút em ăn…”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip