Chương 30: Thôn Vũ

Bộ ba sau bao gian khó cuối cùng cũng tề tựu bên nhau, bọn họ cùng nhau đi đến miền thôn quê ở Phúc Kiến để sinh sống, nơi bọn họ ở có tên là Thôn Vũ, nghe nói phong cảnh ở đây rất đẹp, chất lượng không khí cũng rất tốt.

Trong hai tháng mất tích kia, Ngô Tà đã từng đến đây. Chuyện sau đó vì sao lại bị thương thì.... "Ngô Tà nghe nói cậu lại vào viện hả? Nói cho tốt biết, lần này vì sao cậu lại vào viện đi được không?" Vương Bàn Tử khoác vai Ngô Tà nói

"Tôi ấy à, đúng là mệnh khổ mà. Hôm đó bị dày vò đến vậy cuối cùng lại bị cưỡng chế đưa đi mất, lúc lấy lại được ý thức thì đã ở một cái hang động. Cơ thể tôi lúc này giống như bị bóng đè vậy, không thể cử động được..." Ngô Tà vừa hồi tưởng vừa thản nhiên nói

"Vậy làm sao mà cậu thoát ra được hay vậy?"

"Trạng thái đó không kéo dài, sau một ngày là tôi có thể hoạt động chân tay bình thường được rồi, những vết thương này là do tôi liều mạng thoát ra ngoài không cẩn thận đụng phải cơ quan, nói ra lúc đó thân thủ của tôi cũng vì vậy mà được cải thiện không ít, đúng là trong họa được phúc."

"Vậy cậu giải thích thế nào về cái mặt trẻ như thiếu niên này của mình đây? Cậu thật sự không phải là ăn đan Thi Miết rồi đó chứ?"

"Vớ vẩn, ăn cái đó vào để tôi biến thành Hoài Linh thứ hai sao? Hay là muốn tôi giống như dì Văn Cẩm?" Ngô Tà cau mày bực tức nói

"Thế thì vì lý do gì chứ? Hiện tại ở đây cũng chỉ có mình tôi là bị lão hóa, còn hai cậu... Haizzz, tôi không biết từ bao giờ đã biến thành phụ huynh của hai người rồi." Vương Bàn Tử chán nản nói

"Hahaha... Bàn Tử, tôi nghĩ cho dù cho anh trường mệnh anh cũng không chịu được đâu, thôi thì để đến kiếp sau chúng tôi đến tìm anh có được không?" Ngô Tà cười tươi nói với Bàn Tử: "Cả đời này tôi đã liên lụy anh đủ nhiều rồi, tôi không muốn kéo anh vào thêm bất kì chuyện gì nữa."

"Cái giá phải trả rất đắt sao? Vậy thì quả thực tôi gánh không nổi, Ngô Tà bây giờ cậu về rồi vậy có tính trả nợ cho Hoa gia không?"

"A, cái này phải hỏi Ngô Thanh có đủ tiền để trả nợ cho tôi hay không." lời nói vô trách nhiệm này nếu để Ngô Thanh nghe được, không biết sẽ đau lòng cỡ nào.

"Ngô Tà nợ là của cậu, vì sao lại đùn cho con nuôi của cậu rồi? Như vậy không đáng mặt trưởng bối chút nào."

"Ai da! Bàn Tử anh chưa nghe câu con cái trả nợ cho cha mẹ à?"

"Cho nên cậu đã sơm tính trước rồi đúng chứ? Tốt, Ngô Tà cậu càng ngày càng giống lão cáo già Ngô Tam Tỉnh."

"Hầy, nợ của Ngô Tà tôi cũng là nợ của Ngô gia, vậy nên ai trả tiền cũng đều như nhau cả thôi."

Cả hai cứ bá vai bá cổ nhau đi phía trước nói chuyện rôm rả, hoàn toàn không để ý đến đằng sau Trương Khởi Linh đang quan sát bọn họ, trong ánh mắt của hắn lúc này ngoài vui vẻ ra thì chính là hạnh phúc khi có thể ở bên người hắn quan tâm.

À quên nói, bọn họ hiện tại đã đến nơi cần đến, bây giờ đang cuốc bộ để tìm nhà cũng là một kiểu đi dạo của bộ ba Thiếc Tam Giác tuổi "xế chiều". Thêm nữa, những gì mà Vương Bàn Tử nói nãy giờ toàn bộ là hỏi thay cho Trương Khởi Linh, bởi vì hắn hiểu con người này sẽ không hỏi mà đợi Ngô Tà tự mình nói ra, hơn cả là xuất phát từ lòng hiếu kỳ và sự quan tâm của chính bản thân hắn, nhưng cho dù là vì lý do nào đi nữa thì chuyện này Ngô Tà vẫn phải nói ra cho bọn họ biết.

"Đúng rồi, còn một chuyện cuối cùng." Vương Bàn Tử nghiêm chỉnh nhìn vào mắt của Ngô Tà nói: "Cậu và Tiểu Ca tính khi nào thì xác nhận quan hệ đây? Hai người tính mập mờ như vậy đến cuối đời luôn hay sao?"

"......"

Đúng ha! Từ lúc trở lại đến giờ cả hai đều không ai nhắc đên vấn đề này, bản thân cậu vì quá nhiều thứ để bận tâm nên cũng quên mất, còn về Trương Khởi Linh thì....

"Chúng tôi ấy à..." Ngô Tà nói giữa chừng thì quay ra sau nhìn Trương Khởi Linh, bấy giờ mới phát hiện anh vẫn luôn nhìn mình.

"Hai cậu làm sao cơ?"

"Ngô Tà cậu ấy là người của tôi." Trương Khởi Linh đột ngột lên tiếng

"Vậy sao? Cho nên nếu gặp Trương gia nhân ở đây thì anh tính làm sao đây?" nói xong Vương Bàn Tử và Ngô Tà dừng bước, cả hai từ từ lùi bước rồi chạy vòng ra sau lưng Trương Khởi Linh mà trốn.

Chẳng là phía trước có hai người, bọn họ đều là người của Trương gia, sở dĩ nhân ra là vì khí chất của Trương gia nhất rất dễ để nhận biết, hơn nữa hai người này lại đều là người người quen của ba người. Khung cảnh lúc đó chính là, Vương Bàn Tử kéo theo Ngô Tà đang ngoái đầu ra sau nhìn Trương Khởi Linh đến thất thần, ở đằng trước bỗng xuất hiện hai người quen cũ chặn đường bọn họ khiến Bàn Tử người duy nhất nhìn đường mà đi bỗng dừng lại, việc này cũng vừa hay kéo hồn của Ngô Tà quay lại. Ngô Tà cùng Bàn Tử nhìn hai người phía trước, theo phản xạ mà lùi lại Trương Khởi Linh thấy hành động kì quái này của hai người cũng không lấy làm lạ, anh thờ ơ nhìn lên đối diện với hai kẻ cản đường kia.

"Hai người tìm đến đây làm gì?" Trương Khởi Linh trợn mắt nhìn hai người kia lạnh lùng nói

"Cùng chúng tôi về đi." một người trong đó lên tiếng nói

"Sẽ không, các người mau về đi, lần sau cũng đừng lại đến đây nữa. Tôi từ lâu đã không còn là tộc trưởng của các người nữa rồi." Trương Khởi Linh quả quyết nói

"Nhưng mà..."

"Mau đi đi."

"Được."

Đợi hai người kia rời đi, hai kẻ "hèn nhát" lùi ra sau hóng dưa kia mới chầm chậm chui ra đứng ngang hàng với Trương Khởi Linh không ngừng cảm thán nói: "Ai da, Tiểu Ca của chúng ta đúng là tuyệt tình mà." Vương Bàn Tử nói, tiếp sau đó là Ngô Tà cũng hùa theo: "Đúng vậy, còn nhớ năm đó vì muốn đuổi tôi đi anh ta không tiếc nói dối để tôi yên tâm mà trở về, còn bản thân anh ta lại chịu mọi khổ cực đáng lẽ ra tôi nên chịu." nói xong cậu không quên thở dài một hơi rồi bày ra bộ dạng bất lực lắc đầu. (╮(╯_╰)╭ như vậy nè)

"Nhưng mà theo tối nhớ thì..."

"Đó là vì tôi đã sớm biết kết quả rồi, cho nên năm đó khi anh ấy đến gặp tôi, tôi cũng chỉ đãi anh ấy ăn một bữa ở Lâu Ngoại Lâu coi như bữa ăn tiễn biệt." Ngô Tà giải thích

"Ra là vậy à."

"Thế nhưng... Tôi vẫn không thể nào ngăn cái chết của Vân Thái lần nữa diễn ra, Bàn Tử xin lỗi anh." cậu tự cảm thấy hổ thẹn với Bàn Tử cũng thật tự trách bản thân vì sao không thể cứu sống Vân Thái.

"Đó không phải nỗi của cậu, Vân Thái cô ấy có sự lựa chọn riêng, cho nên dù sống hay chết cũng là kết quả của cô ấy, căn bản không liên quan gì đến cậu."

"Ngô Tà" Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, bàn tay khẽ chạm vào rồi từ từ nắm lấy tay của cậu, Ngô Tà cảm nhận được ý tứ của cái nắm tay này bất giác nở một nụ cười với anh cảnh này bị Bàn Tử bên kia bắt gặp, hắn chê bai nói: "Được lắm, cậu khơi gợi ký ức buồn là vì mục đích này phải không?"

"Không có nha, Bàn Tử anh tuyệt đối đừng có đổ oan cho tôi đó."

"Ai da! Đời sau của Bàn gia tôi sẽ phải chứng kiến cảnh hai người ân ái mà sống, thật là bất công mà." Bàn Tử ai oán nói

Sau đó Bàn Tử và Ngô Tà lại lần nữa chí chóe với nhau bỏ lại Trương Khởi Linh ở đằng sau, lần này anh bất giác cười lên ánh mắt vẫn cứ rơi vào dáng người có phần mảnh khảnh của Ngô Tà.

Đời này của Trương Khởi Linh có thể không có bất cứ thứ gì, nhưng chỉ duy nhất Ngô Tà, hắn không thể mất đi con người này. Bởi vì nếu đánh mất còn người này cũng đồng nghĩ với cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip