extra: in another life [2]
seoul, tháng 4, năm 2047.
tôi là kim gyuvin.
hôm nay là một ngày mưa tầm tã.
yujin gọi điện nói rằng không thể đến cùng tôi ăn trưa được vì mưa quá to, tôi cũng không nỡ để em ấy vất vả trong cái thời tiết này nên chỉ đành rủ viện trưởng cùng ăn mì gói thôi.
nghe oai nhỉ? nhưng viện trưởng là anh jiwoong đó, anh ấy đã lên chức viện trưởng vào hai năm trước trong sự ngỡ ngàng của chúng tôi, khi đó chúng tôi mới biết viện trưởng cũ là bố của anh ấy. nhà mặt phố bố làm to vậy mà giấu chúng tôi.
"anh ăn vị nào?"
"vị nào cũng được."
anh jiwoong không kén ăn nhưng lại vô cùng khó tính và cầu toàn trong công việc, lúc nào anh cũng ôm việc vào người khiến yujin lúc nào đến đây, hễ gặp jiwoong ngủ lại bệnh viện là lại cằn nhằn hết cả lên.
mà jiwoong cũng không nỡ mắng em ấy nên cũng đành nghe em ấy cằn nhằn.
chúng tôi ngồi bên cửa sổ, yên lặng ăn mì cùng nhau.
"à gyuvin."
tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: "sao vậy?"
"ngày mai em hướng dẫn mấy đứa sinh viên thực tập đến nhé."
không phải câu hỏi, đó chính là yêu cầu công việc.
tôi nhíu mày: "nhưng-"
kim jiwoong không cho tôi có thời gian từ chối: "em không làm thì không có ai khác làm đâu, hướng dẫn tụi nhỏ một chút thôi mà."
thưa anh, em đã làm nhiệm vụ này 3 năm rồi, làm đến phát ngán luôn rồi.
nhưng biết làm sao được, kim jiwoong là viện trưởng mà, tôi không thể cãi lệnh sếp, tôi còn phải nuôi yujin nữa.
trở về giữa buổi tối, thời tiết hơi lạnh và rào rào cơn mưa khiến lòng tôi bất chợt nhốn nháo. tôi lại nhớ về hạo.
lần đầu tiên gặp hạo, anh ấy đã giúp đỡ tôi, một sinh viên năm nhất ngây ngô như tôi như tìm được chỗ để bám víu nên liền chạy theo anh như cái đuôi nhỏ. hạo không chê tôi phiền, anh giúp tôi rất nhiều, nghe tôi tâm sự hay cùng tôi giãi bày. hạo hay bảo rằng anh biết ơn tôi nhiều, nhưng hạo không biết chính tôi cũng mang ơn anh rất lớn.
hạo có ước mơ chứ, anh ấy luôn nói với tôi rằng muốn trở thành một bác sĩ giỏi, đó là ước mơ của hạo, hạo muốn trị khỏi mọi loại bệnh trên đời này để không còn ai phải đau đớn vì bệnh tật nữa.
nhưng ông trời lại cứ thích trêu ngươi, đem đến cho hạo một cái chết bất lực.
tôi còn nhớ ngày jiwoong trở về, tôi và yujin còn chưa kịp mừng thì thấy anh oà khóc. jiwoong gục ngã trong lòng chúng tôi, nấc lên nói rằng hạo đi rồi.
lúc đó chúng tôi chưa hiểu anh ấy nói gì, cho đến khi jiwoong đưa chúng tôi xem giấy báo tử.
họ và tên, chương hạo.
quốc tịch, trung quốc.
nguyên nhân mất, ung thư máu.
khoảnh khắc đó, chúng tôi chết lặng.
tôi cũng không nhớ rõ mình đã trốn trong phòng bao nhiêu lâu, nghe tiếng yujin khóc nấc bao nhiêu lần và để thừa bao nhiêu thức ăn. tôi chỉ nhớ rằng trong căn phòng tối tăm ấy, tôi chìm trong đau khổ tột cùng.
ngày đám tang của hạo, tôi chứng kiến sung hanbin quỳ trước mộ của hạo cả đêm đến mức sáng hôm sau sốt cao chỉ để xin được giữ tro cốt của hạo.
lúc đó tôi mới biết, thì ra sung hanbin cũng yêu chương hạo.
tôi không hiểu vì sao jiwoong lại giận hanbin đến vậy chỉ vì không tỏ tình với hạo, nhưng chúng tôi hiểu rằng jiwoong xem hạo như em trai ruột, nỗi đau của anh là hoàn toàn hợp lý.
nhưng sau đó thì sung hanbin cũng biến mất.
chúng tôi đã thử đi tìm anh, tìm anh khắp nơi nhưng không nghe tin tức, cuối cùng phải bỏ cuộc.
cho đến ngày mà ricky đến tìm chúng tôi, tôi mới biết sung hanbin cũng đi theo chương hạo rồi.
đứng trước bia mộ của cả hai người, kế bên còn có ngôi mộ nhỏ của kẹo đường, yujin không ngừng nấc lên trong lòng tôi, anh jiwoong thì cố kìm nén nước mắt, còn ricky dường như đã khóc đến mức không còn khóc được nữa.
sau đó chúng tôi mới biết, hanbin tự tử vì trầm cảm, một người luôn luôn nở nụ cười rạng rỡ như anh lại ra đi vì tự hủy hoại bản thân mình, nỗi đau quá lớn để hanbin có thể chịu đựng được.
và cuối cùng anh ấy quyết định đi theo người anh ấy yêu.
cho đến khi yujin nói với tôi đã gặp lại hanbin, tôi còn ngỡ em ấy nói đùa, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hanbin tươi cười trong lớp học, như một người hoàn toàn khác.
tôi biết, anh quay trở về rồi.
nhưng dẫu vậy, anh không còn là anh hanbin của chúng tôi nữa. lúc ấy tôi chỉ hy vọng, hanbin sẽ có một cuộc đời hạnh phúc hơn.
nếu như điều kỳ diệu đó có thể xảy ra với hanbin, vậy thì hạo thì sao?
sự xuất hiện của hanbin đã nhen nhóm trong lòng tôi một tia hy vọng, có lẽ chương hạo cũng đã có một cuộc đời mới chăng? một cuộc đời mà ở đó hạo không còn phải đấu tranh với bệnh tật.
những dòng suy nghĩ cứ kéo dài mãi cho đến khi tôi đứng trước cửa nhà, yujin mở cửa nhìn tôi đang ngẩn ngơ.
"anh gyuvin?"
nhìn thấy cục bông, tôi không nhịn được lao vào ôm em, thật tốt quá vì yujin vẫn ở đây.
"sao vậy?"
"sạc năng lượng."
yujin không nói gì, ôm lại tôi, cứ đứng đó cho tôi sạc pin, yujin thường không nói lời ngọt ngào nhưng em ấy luôn dùng hành động, đó là lý do tôi yêu yujin nhiều đến vậy, kể cả yujin không nói rằng em ấy yêu tôi thì tôi cũng biết được yujin yêu tôi rất nhiều.
.
sáng tinh mơ, sau khi đưa yujin đến trường, tôi đến bệnh viện.
hôm nay tôi đến sớm hơn mọi khi để đón thực tập sinh, anh jiwoong đã đưa hồ sơ cho tôi xem nhưng do tôi quá lười nên vẫn chưa đụng tới, không sao, xem sau cũng được.
ngồi trong văn phòng để ăn sáng cho kịp thời gian, bỗng tiếng gõ cửa vang lên. mấy nhóc thực tập đến sớm hơn tôi nghĩ, cũng đúng, lần đầu phải đề cao tác phong nề nếp.
"vào đi."
cánh cửa mở ra không quá to vừa đủ cho hai người đi vào, tôi ngồi trước màn hình to đùng đợi mở máy, màn hình chắn cả mặt hai cậu sinh viên.
"em chào tiền bối, chúng em đến từ đại học seoul, mong tiền bối sẽ giúp đỡ chúng em ạ."
hình như là du học sinh, giọng nói có chút ngọng pha chút khẩu âm giống như ricky, hình như cậu ấy là người trung.
"đợi tôi một chút, hai cậu giới thiệu đi."
tôi phải xem hồ sơ, dù sao cũng cần hiểu về hai đứa một chút.
"em là taerae, học năm thứ 3."
màn hình hiện lên hồ sơ của taerae, là một cậu bạn điển trai có thành tích rất tốt.
"em là zhang hao, du học sinh, đang học năm tư."
khoan đã..
cái gì cơ?
chiếc bánh sandwich trên tay tôi cũng rớt xuống đất theo đà tôi bật dậy.
cậu sinh viên có vẻ hoảng hốt: "t-tiền bối?"
và rồi tôi cứ ngỡ như mình được quay trở về 20 năm về trước.
lúc mà hạo còn đứng trước mặt tôi, tươi cười như một đoá hoa rạng rỡ.
"anh hạo?"
tôi vô thức bật lên tiếng, nó làm sóng mũi tôi cay xè và khó để kìm nén được nước mắt chực trào nơi khoé mi.
"s-sao tiền bối lại gọi em là anh?"
cậu sinh viên bối rối, tôi giật mình, cố kìm lại bản thân lấy lại bình tĩnh.
nhớ đến sung hanbin, dường như tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.
nhìn anh thêm một chút, từ gương mặt vóc dáng cho đến giọng nói đều không khác đi một chút nào.
chỉ là đây cũng có lẽ không phải hạo của chúng tôi.
"à xin lỗi, trông cậu giống một người bạn của tôi."
tôi cười ngượng, zhang hao cũng cười: "vậy sao ạ."
"ừm."
tôi không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng nên lập tức sắp xếp công việc cho cả hai, dẫn họ đi tham quan một vòng bệnh viện. đi đến đâu, hạo cũng đều ồ reo đến đó, không giống chương hạo hay lủi thủi ngại ngùng, zhang hao rất cởi mở cũng rất hoà đồng.
trông hạo rất khoẻ khoắn và tràn trề năng lượng, thành tích cũng rất xuất sắc, quả nhiên là chương hạo, dù cho có sống bao nhiêu cuộc đời thì anh ấy vẫn luôn xuất sắc như vậy.
nhìn zhang hao một chút tôi liền không kìm được nước mắt, hơn 20 năm nay chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy qua những tấm ảnh cũ, vậy mà hiện giờ anh ấy đang đứng trước mặt tôi bằng da bằng thịt.
"vậy cả hai làm việc đi, có gì khó khăn cứ đến tìm tôi."
cả hai gật đầu, sau đó chăm chỉ làm việc, tất cả mọi thứ với họ đều mới mẻ, lý thuyết và thực hành không giống nhau, họ sẽ còn phải cố gắng rất nhiều.
rồi zhang hao sẽ trở thành một bác sĩ giỏi như ước mơ của anh ấy.
nhìn dáng vẻ anh dưới ánh nắng xuyên qua từ cửa sổ, nụ cười rạng rỡ đã rất lâu rồi tôi không được nhìn thấy.
mừng anh trở về, hạo à.
.
"gì? anh hạo quay về rồi sao?"
yujin há hốc mồm khi nghe tôi kể về câu chuyện sáng nay.
nhưng chúng tôi đều là những người vô cùng lý trí.
"em biết mà, đó có thể là sung hanbin, là chương hạo, nhưng không phải là những người anh mà chúng ta quen nữa."
yujin gật gù: "em hiểu."
"nhưng điều này kỳ diệu nhỉ? liệu sau khi chúng ta chết có còn gặp lại nhau như thế này không?"
han yujin đánh vào vai tôi một cái, khiển trách: "anh nói điên cái gì vậy?"
"anh nói sự thật, yujin à, dù cho ở kiếp sống nào, anh cũng muốn yêu em."
yujin bị tôi trêu cho đỏ mặt, em ấy đã là đàn ông trưởng thành rồi nhưng vẫn đáng yêu như xưa: "nói gì vậy chứ?"
"vậy yujin có đi tìm anh không?"
yujin ngại, nhưng sẽ không bao giờ từ chối tôi: "em sẽ, đi tìm đến khi nào gặp anh thì thôi."
tôi bật cười, nhóc con này cũng biết lãng mạn đấy chứ.
"yujin này, có cơ hội nào cho anh hạo và anh hanbin gặp lại nhau không?"
yujin biết tính tôi hay suy nghĩ nhiều, liền nắm lấy tay tôi: "em tin là tình yêu của họ sẽ không bao giờ lụi tàn."
đúng vậy.
sung hanbin và chương hạo yêu nhau nhiều đến mức chết cũng muốn chôn cạnh nhau.
hy vọng ở một kiếp sống khác, họ có thể cùng nhau hạnh phúc.
không còn nước mắt, bệnh tật hay đau thương, hãy yêu nhau và bên nhau suốt đời.
.
sao nghe cái văn nó cứ tiểu học kiểu gì á =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip