Chương 7

Chương Hạo ốm xong một trận liền thấy cơ thể nhẹ nhàng hẳn ra, đầu óc linh hoạt, tay chân mạnh khỏe, cơ bắp có thể vận động ở cường độ cao. Chương Hạo mấy ngày nay luyện tập violin cực chăm chỉ, mới năm giờ sáng đã thần thái sảng khoái kéo tặng cả khu nhà cậu một bản nhạc êm tai, gà gáy còn không tranh lại cậu.

Đúng sáu giờ ba mươi sáng cậu đã hôn mẹ mình một cái chụt rõ kêu, vai đeo cặp, tay sách hộp đàn nhảy chân sáo đi ra khỏi nhà.

Hôm trước, thầy giáo âm nhạc có ngỏ lời muốn Chương Hạo sẽ biểu diễn violin trong buổi ngoại khóa âm nhạc của trường, Chương Hạo rất quý mến người thầy này vì ông đã từng gặp cậu ở liên hoan nghệ thuật và còn gặp riêng để bày tỏ sự yêu thích với màn trình diễn của cậu nên Chương Hạo liền không suy nghĩ mà đồng ý.

Trường của họ tám giờ mới vào học nhưng Chương Hạo vẫn đến sớm để tới nhà biểu diễn của trường để thử sân khấu trước. Bao năm trình diễn violin trên các sân khấu lớn nhỏ đã hình thành cho Chương Hạo thói quen luôn chỉnh chu trong mọi hoàn cảnh, mọi sân khấu, cậu không cho phép bản thân gặp bất kỳ một sai sót nào dù là nhỏ nhất trên sân khấu. 

Mọi hôm bác bảo vệ đều tới khá sớm để trợ giúp học sinh những việc cần thiết, nhưng hôm nay Chương Hạo tìm cả buổi cũng không thấy bác đâu, mà không có bác bảo vệ thì ai mở cửa nhà biểu diễn cho cậu vào giờ này chứ. Chương Hạo liết qua đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cậu quyết định về lớp cất cặp trước. 

Chương Hạo nghĩ nghĩ, giờ này chắc các bạn cũng chưa tới lớp để trực nhật đầu buổi đâu, nếu cậu vào lớp mà chưa thấy ai thì sẽ trực hộ luôn, dù sao cũng nên tạo mối quan hệ tốt với các bạn khác trong lớp.

Vừa vào tới cửa lớp, Chương Hạo đã thấy một người cao ráo đang quay lưng lại với cậu mà lau bảng, Chương Hạo liết qua mặt sàn của lớp một lát, thấy sàn lớp sạch sẽ từng góc độ, ngay cả những nơi khó quét dọn như chân bàn cũng rất sạch sẽ. Bạn trực nhật hôm nay đúng là kỹ tính quá mà, quả là một hạt giống tốt của mọi gia đình trong tương lai. 

Người kia cảm nhận được có người ở sau liền quay lại, ánh mắt người đó khi thấy cậu khẽ thu vào, mi mắt cụp xuống nhanh chóng, gật đầu một cái như chào hỏi.

Chà... là tảng băng di động Sung Hanbin.

Chương Hạo miệng cười cười mau chóng lại bàn để cặp, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đón ánh nắng dịu dàng của sáng sớm, hít một hơi sáng khoái. Cái bụng của Chương Hạo lúc này bỗng dưng kêu lên inh ỏi, cậu sờ bụng nhớ lại hình như lúc sáng quá vui vẻ mà quăng luôn chuyện ăn sáng ra sau mà ôm đàn chạy đi, thiệt tình, chắc nên xuống căn tin một chuyến thôi. 


Chương Hạo thấy Sung Hanbin đến đây sớm để trực nhật chắc là chưa ăn gì, định rủ hắn đi chung cho phải phép, dù sao lần trước hắn cũng cõng cậu xuống phòng y tế, còn chưa có dịp cảm ơn hắn đàng hoàng nữa. Vừa quay lên Sung Hanbin đã câm khăn lau bảng đi ra ngoài. Thôi kệ.

Chương Hạo mua một cái bánh mì dăm bông, một hộp sữa sô cô la, sau khi tính tiền xong đi ra gần tới cửa không biết cậu nghĩ gì mà quay lại mua thêm một hộp sữa dưa gang.

Chương Hạo về lớp thấy Sung Hanbin đang ngồi đọc sách liền bước tới chỗ hắn đặt hộp sữa xuống.

"Nè, cho cậu đó"

Sung Hanbin hơi ngửa người ra nhìn cậu.

"Uống đi, tôi không biết cậu thích vị gì nên mua đại đó, cảm ơn cậu hôm trước đã cõng tôi xuống phòng y tế nha"

Sung Hanbin mắt mở to ra, tròng măt có hơi rung rung, hắn chậm chạp cầm lấy hộp sữa bóp nhẹ, lén lút hít sâu vào một hơi.

"Cảm ơn cậu"

"Này, sao lại  thành cậu cảm ơn tôi rồi, mau uống đi, mau uống đi, chắc trực nhật nãy giờ cũng hơi mệt rồi đi"

Chương Hạo nói xong mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi sáng, phóng khoảng quay về chỗ.

Màn trình diễn của Chương Hạo diễn ra vô cùng tốt đẹp, cả khán phòng như hòa cùng từng nốt nhạc mà cậu tạo ra, khi trình diễn xong đám Park Gunwook, Kim Gyuvin, Seok Matthew còn phấn khích đứng lên hô hào, la hét, các thầy cô ngồi phía dưới cũng cũng đứng lên, miệng mỉm cười nhẹ, gật đầu, vỗ tay liên tục như rất hài lòng về cậu. Chương Hạo cười tươi cúi người, tỏa ra ánh dương dịu nhẹ sưởi ấm cả khán phòng. Chương Hạo cũng không biết được, giây phút cậu tạo ra nụ cười xinh đẹp nhất của mình, cũng là lúc trái tim của ai đó hẫng đi một nhịp, Chương Hạo cứ tự nhiên tỏa sáng theo cách riêng của cậu thôi đã là một sự an ủi rất lớn cho trái tim rạn nứt của một ai đó rồi.

Thầy Choi vừa bước vào lớp đã bảo cả lớp vỗ tay cho màn biểu diễn vừa rồi của Chương Hạo, ông cười hào sảng mà nói vài ba câu khen ngợi Chương Hạo trước cả lớp, còn rất hào phóng mà phóng ra một tràng ưu điểm của Chương Hạo mà ông ghi nhận được sau vài tháng làm chủ nhiệm lớp. 

Thầy Choi cao hứng nhưng cũng không quên hôm nay cả lớp có bài kiểm tra nhanh, thầy vừa khen Chương Hạo vừa lấy sấp giấy kiểm tra trong phòng ra phát cho từng bàn, khi phát xong tờ giấy cuối cùng thầy cũng dừng hẳn tiếng cười của mình, mặt ngay lập tức đanh lại, hắng giọng.

"Làm bài kiểm tra cho tốt, không được gian lận, còn làm không tốt như hai lần trước thì biết tay tôi"

Mùa hè năm nay sao trong người họ lại có tuyết thế nhỉ.

Tuy lớp họ là lớp với điểm thi đầu vào top đầu, nhưng cũng không tránh khỏi vài trường hợp tia bài, gian lận lúc kiểm tra, huống hồ thầy Choi khủng bố như vậy, cứ luôn đem đề trong mấy giáo trình khó hiểu về cho họ kiểm tra, sẽ có vài người điểm thi top dưới của lớp cảm thấy khó khăn. 

Lớp họ có một nhóm năm người bạn học cùng lớp với nhau hồi cấp hai, lên đây họ liền bàn bạc ngồi một góc cuối lớp gần nhau để tiện chơi chung. Nhân lúc thầy Choi đang nhìn chằm chằm kim Gyuvin đang vò đầu, bức tóc ở trên, họ thảo luận với nhau về bài toán rôm rả, có người còn lén lút móc điện thoải ra tra thử đáp án trên ứng dụng giải toán. Thầy Choi vẫn luôn đứng cạnh Kim Gyuvin nhìn cậu ta, nhưng tai thầy cũng không quên quét hết lớp học không chừa một ngõ ngách nào. Họ trao đổi với như vậy đương nhiên người nhạy bén sắc hơn dao như thầy Choi liền để ý, tai thầy giật giật, tay chỉ chỉ cục tẩy trên bàn của Kim Gyuvin, Kim Gyuvin không giải ra bài toán, bị thầy Choi chỉ chỉ liền hết hồn, tuy không hiểu gì nhưng cậu ta vẫn đưa cục tẩy cho thầy.

Thầy Choi cầm cục tẩy trong tay, mắt nhíu lại, hàm bành ra, đầu gật gật đầy trải đời, thầy quay lại dứt khoát ném cục tẩy vào ngay cậu bạn đang thảo luận rôm rả nhất, cả lớp thấy cảnh này liền bất động.

Mùa hè ve kêu râm ran, ánh nắng chói gắt bỏng rát, trong lớp của họ lúc này lại im bặt, không một tiếng động, có người ngồi thẳng lưng đã sớm muốn thay đổi tư thế nhưng sợ chân ghế di chuyển theo động tác của họ mà phát ra tiếng nên đành ngồi im không dám rụt rịch.

Thầy Choi nghiến răng ken két, tay thầy nổi đầy gân xếp từng tờ giấy một cách ngay ngắn bỏ vào trong hộp kẹo nhỏ vừa mới xin của Seok Matthew, thầy lắc cái hộp vài đợt, rồi đặt mạnh nó xuống bàn, ánh mắt hung dữ khó kiềm chế.

"Tôi gọi tới em nào em đó lên bốc cho tôi, hai em nào có cùng số sẽ ngồi chung bàn, để tôi xem lần này các em có ngồi chung với người quen để gian lận cùng nhau nữa không"

Từng người lên bốc số cho mình, Kim Gyuvin nhìn của Park Gunwook, quay sang  Seok Matthew rồi lại nhìn Chương Hạo, cậu ta nhănmặt ngay lập tức, cầm cây bút viết lên mình lên tờ giấy rồi nộp lại cho thầy Choi.

Thầy Choi xếp từng tờ giầy có cùng số với nhau đã được họ viết tên lên, sau đó đọc tên theo từng cặp để di chuyển đến chỗ ngồi phù hợp. 

Park Gunwook và Chương Hạo bị tách nhau ra, cậu ta bị chuyển tới bên dãy hai, còn Chương Hạo...

"Chương Hạo và Sung Hanbin"

Cả lớp nghe xong ồ lên một tiếng rõ to, mọi người đều nhộn nhạo lên thì thầm to nhỏ với nhau. 

Thầy Choi thấy lớp mất trật tự lập tức rút cái cây gỗ của mình ra đập mạnh lên bàn.

"Ồn ào cái gì hả, thủ khoa và á khoa ngồi chung thì sao hả, người ta là cạnh tranh lành mạnh chứ không như các em suốt ngày chỉ biết dạy hư nhau"

Kim Gyuvin ngứa mồm liền chòm qua nói với Chương Hạo.

"Hạo Hạo, không cần sợ vẫn luôn có tôi hướng về cậu, tôi sẽ sưởi ấm cho cậu giữa cái lạnh vĩnh cửu của mùa hè này"

Chương Hạo bật cười hướng Kim Gyuvin chu môi hôn gió một cái, Kim Gyuvin cười hôn gió lại còn nháy mắt, cậu ta đảo mắt qua hướng Park Gunwook tính tặng thêm nụ hôn nữa thì đã thấy mình đang bị lườm cháy mặt, Kim Gyuvin đang cười tươi cũng sợ hãi quay sang hướng Seok Matthew tiếp tục đùa dỡn.

Park Gunwook hướng về phía Chương Hạo vừa ôm cặp lên định đi tới chỗ mới, Chương Hạo cũng quay sang nhìn cậu nháy mắt khích lệ, còn rất vui vẻ mà hôn gió cậu ta một cái, Park Gunwook lúc nãy thấy Kim Gyuvin được hôn đang tức giận, khi nhận được phúc lợi từ Chương Hạo bỗng ngại ngùng đỏ mặt.

Chương Hạo tới chỗ ngồi của mình ở cuối lớp thì Sung Hanbin đã ngồi ở đó sẵn, chừa cho cậu ghế ở ngoài, Sung Hanbin không cần di chuyển vì vỗn dĩ hắn đã ngồi ở đó từ đầu rồi. Chương Hạo ngồi xuống chỗ của mình, Sung Hanbin vẫn như cũ mắt nhìn thẳng lên bảng không liết cậu lấy nửa cái, Chương Hạo chẹp chẹp miệng, lắc đầu giở sách vở ra tiếp tục tiết học, cậu cảm thấy dù sao Sung Hanbin vỗn đã vậy rồi, không cần làm ra vẻ quá hồ hởi kết thân với cậu ta làm gì.

Những ngày sau đó vẫn cứ trôi qua bình thường như vậy, việc chuyển chỗ cũng không làm cho họ hốt hoảng quá lâu, nhờ có cơ hội này mà vài người bạn trước giờ chỉ mới nói vài lời chào xã giao với nhau đã nhanh chóng trở nên gần gũi và thoải mái với nhau hơn. Có cặp vừa mới ngồi chung đã giao kèo cùng nhau thi đua so bì điểm số với nhau trong cuối kỳ tới. Kim Gyuvin thứ gì đối với cậu ta cũng có cái hứng thú riêng, tới chỗ ngồi mới liền kết nghĩa anh em với cậu bạn cùng bàn. Park Gunwook không quá thích ứng những cũng cảm thấy không quá cô đơn khi ngồi với người bạn mới vì còn có seok matthew ngồi bên dưới cậu ta. Duy chỉ có Chương Hạo là chưa nói chuyện được câu nào tử tế với bạn cùng bạn của cậu, vì đơn giản là cậu đã thử chủ động bắt chuyện với cậu ta vài lần nhưng cậu ta không đáp lại lời cậu, một lần còn có thể là do Sung Hanbin cảm thấy quá khác lạ, không biết nên trò chuyện với cậu ra sao nhưng nhiều lần thì chắc chắn là do cậu ta không muốn nói chuyện với cậu, Chương Hạo cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

Đang là giờ tự học, Thầy Choi thư thái ngồi trên bàn giáo viên đọc cuốn sách chữa lành đang rất hot, cả lớp đều yên tĩnh chăm chú vào phần kiến thức mà mình cần ôn tập cho kỳ thi sắp tới. 

Thầy Choi đọc sách được nửa tiết thì nhận được cuộc điện thoại từ ai đó hốt hoảng bảo cả lớp giữ trật tự rồi nhanh chóng chạy đi. Lần này, họ cũng không nháo nhào lên nữa mà vẫn ngồi yên tiếp tục vùi vào bài vở.

Chương Hạo cảm thấy hôm nay Sung Hanbin có chút kỳ lạ, sắc mặt hắn thường ngày có hơi nhợt nhạt nhưng hôm nay lại còn thảm hơn bình thường, hơn nữa người hắn còn đổ nhiều mồ hôi, cậu còn nghe loáng thoáng tiếng thở gấp gáp như đang cố kiếm nén của hắn.

Không chỉ mình Sung Hanbin mà mọi người trong lớp hôm nay cũng thật kỳ lạ, thỉnh thoáng cứ có vài người alpha lẫn omega quay xuống nhìn về phía cậu và Sung Hanbin, ánh mắt của họ vô cùng ái ngại, Chương Hạo thấy vậy hoang mang đến cực độ, bộ bàn cậu có gì thu hút họ hay sao vậy. Đang cố trấn tĩnh sự khó hiểu đang dâng lên trong suy nghĩ của mình thì Chương Hạo bỗng nhận được một tin nhắn từ Park Gunwook.

[Hạo Hạo hình như là Sung Hanbin đang đến kỳ dịch cảm, pheromone của cậu ta đang phóng ra mất kiểm soát, các alpha và omega trong lớp đều sắp chịu không nổi rồi]

Chương Hạo xem xong tin nhắn khẽ giật mình nhìn Sung Hanbin, cậu thấy sắc mặt Sung Hanbin rất nhợt nhạt, mồ hôi túa ra không kiểm soát, tay hắn ghì chặt cây bút viết từng hàng chữ nặng nề trên vở, nét chữ còn có chút không thẳng thóm, cậu xé một góc giấy viết vài lời với hăn:

[Hanbin cậu ổn chứ hả, cần đến phòng y tế không]

Viết xong Chương Hạo huých tay Sung Hanbin

Sung Hanbin cầm tờ giấy lên đọc, mặt hắn hơi nghệch ra, quay sang nhìn cậu, Sung Hanbin khó nhọc lên tiếng:

"Cảm ơn... hết tiết... tôi liền rời khỏi lớp"

Chương Hạo khó xử nhìn nhìn hắn nói ra từng chữ yếu ớt, cậu lại nhìn lên những người bạn khác đang khó khăn mà quay xuống nhìn bàn bọn họ.

Chương Hạo đánh liều đứng dậy, kéo mạnh Sung Hanbin ra ngoài, cậu cố níu hắn dùng hết sức lực chạy thật nhanh, vừa chạy cậu vừa nói:

"Các bạn trong lớp đều sắp không chịu nổi với Pheromone mà cậu phát ra rồi, mau theo tôi đến phòng y tế để xin thuốc ức chế"

Sung Hanbin hất mạnh tay cậu ra, dừng lại ôm ngực thở từng hơi nặng nề, ngước nhìn cậu với ánh mắt tội nghiệp.

Chương Hạo khó hiểu lại gần, tay đặt lên vai hắn hỏi han:

"Sao vậy hả, khó chịu lắm đúng không, có cần tôi đỡ cậu không, nếu còn không mau đến phòng y tế xin thuốc ức chế thì tình trạng của cậu còn xấu hơn đấy"

Sung Hanbin đẩy nhẹ tay cậu ra nói thều thào:

"Tôi không sử dụng thuốc ức chế bình thường được, Tôi... bị bệnh tim, chỉ...chỉ có thể sử dụng loại thuốc ức chế theo đơn của bác sĩ"

Chương Hạo mở to mắt, mặt từ bất ngờ chuyển sang hốt hoảng:

"Vậy...vậy giờ phải làm sao đây hả"

Sung Hanbin vịn vào tường đứng dậy:

"Tôi về lớp lấy cặp...đến bệnh viện"

Sung Hanbin quay lại lớp, đi chưa được nửa đường đã quỵ xuống lần nữa, hắn ôm chặt lấy ngực mình nhăn mặt.

Chương Hạo hốt hoảng đi tới đỡ Sung Hanbin, cậu nhờ một người bạn vừa học thể dục xong đang vào lớp đỡ Sung Hanbin lên lưng mình, cậu mau chóng cõng Sung Hanbin đã mơ màng chạy xuống phòng y tế, vừa đi cậu vừa nói to:

"Sung Hanbin, cố chịu đựng một chút, tôi đưa cậu đến phòng y tế trước"

Sung Hanbin dùng chút ý thức còn lại nhìn người đang cõng mình, hắn giống như cậu lần trước không chịu được mà gục đầu trên vai cậu, tim Sung Hanbin đau đến cực độ, hắn thở nặng nhọc từng hơi, cố gắng hít lấy oxi, Sung Hanbin lại ngưởi thấy mùi cam mát lành, thanh khiết từ người Chương Hạo tỏa ra, còn nghe được âm thanh ngọt ngào của cậu đang hốt hoảng gọi tên hắn. Sung Hanbin nhớ lại hình ảnh mẹ hắn đang cõng hắn trên con đường làng bình yên thơm mùi lúa kia, trái tim đang đau đớn của hắn cảm thấy được xoa dịu, nếu cứ như vậy thì tốt biết mấy.

Mi mắt hắn trĩu nặng đến nỗi hắn có cố gắng cũng không thể nào mở lên được nữa, Sung Hanbin mất dần ý thức mà tựa hẳn cơ thể lên người cậu. 









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #binhao