Mộng tỉnh
"Đằng sau ánh đèn sân khấu lấp lánh, em ấy chính là giấc mộng đẹp duy nhất mà tôi không bao giờ muốn tỉnh dậy."
____
Đêm cuối cùng ở kí túc xá,
Một buổi tối mùa đông se lạnh, trời bỗng chuyển mây đen, mưa rơi tầm tã.
Chấn thương ở lưng của Chương Hạo lại tái phát, đau dữ dội, người anh run rẩy từng cơn trong cái lạnh và cả trong cơn đau nhói. Như một thói quen, anh nhắn tin qua WeChat cho Hanbin.
Khoảnh khắc cậu sang gõ cửa phòng, chẳng hiểu sao cổ họng anh tựa như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn đến khó thở.
Chương Hạo bắt đầu cảm thấy hối hận vì thói quen chẳng thể thay đối ấy, anh nhớ ra bọn họ đã không còn là mối quan hệ thân thiết như trước đây nữa, mỗi người đều đang quay lại cuộc sống riêng của mình, một cuộc sống không liên quan gì đến đối phương.
Anh trầm mặc hồi lâu rồi lê tấm thân ê ẩm đau nhức ra mở cửa, cố kiếm một cái cớ để che đậy tâm tư nhộn nhạo trong lòng:
"Anh chuẩn bị nấu mì, em có muốn ăn cùng không?"
Hanbin dường như hiểu ra gì đó, đưa mắt nhìn anh, hỏi bằng giọng vô cùng dịu dàng: " Chấn thương cũ lại tái phát à? Sao tự dưng lại nhắn tin cho em thế?"
Ở với nhau một thời gian đủ để cậu hiểu rõ, tầm thời gian này khi trời mưa đến. Lưng của anh lại đau nhức.
Trước đây, nửa đêm Chương Hạo giật mình tỉnh giấc vì đau, anh đều mếu máo đi gọi Hanbin qua phòng, đòi cậu lấy thuốc, bắt cậu xoa bóp, nói chuyện cùng mình rồi mới chịu đi ngủ.
Anh đã từng được Hanbin chiều hư như thế đấy.
Nhìn Chương Hạo lắc đầu, Hanbin cũng không nói gì nữa, đi thẳng vào phòng đến bên cạnh giường của anh, thuần thục mở ngăn tủ đầu tiên, lấy ra một hộp thuốc giảm đau.
Vào giây phút đó, Chương Hạo chợt muốn khóc, Hanbin thuần thục tới mức phát ghét. Thuần thục tới mức nếu không phải là cậu thì anh sẽ không biết làm gì nữa.
"Cảm ơn Hanbin." Anh bình thản cười.
"Thực ra anh muốn nhờ Ricky mà lại nhắn nhầm Wechat cho em, anh không làm phiền em chứ?"
"Không phiền..." Cậu rót cho anh một ly nước ấm: "Có chuyện gì thì cứ gọi cho em"
Hanbin cũng không nói nhiều với anh, đưa xong đồ cần thiết, cậu liền rời đi.
Cả hai tưởng chừng như đã từng thân thiết đến thế nào, đã từng cùng nhau làm biết bao nhiêu chuyện giờ đây lại chẳng dám để đối phương bận lòng đến mình.
Đêm đó, Chương Hạo nằm trên giường, mất ngủ.
Người còn lại cũng chẳng thể yên giấc, Hanbin để mặc cho ký ức cũ ùa về như một thước phim chậm rãi tua trong đầu. Đêm mưa ở Seoul năm ấy, những hạt mưa rơi tí tách trên mặt đường lát đá, phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt. Lúc đó chỉ có anh và cậu, lặng lẽ đứng bên nhau giữa màn mưa lạnh buốt.
"Cảm ơn em vì đã yêu anh, Hanbin."
___
Vào một buổi tối mùa hè ấm áp, không khí mang theo chút gió nhẹ mời qua, dịu mát sau cái oi nồng ban ngày.
Sau khi hoàn thành xong lịch trình live sinh nhật cá nhân, kì lạ thay Hanbin lại chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào. Ngược lại, với nụ cười rạng rỡ, cậu hào hứng lao thẳng ra sân bay, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự phấn khích.
Chương Hạo quay xong lịch trình bên Trung Quốc là đã đến xế chiều, liền vội vàng bắt chuyến bay gần nhất về Seoul. Bởi vì muốn ở bên một người nào đó cùng nhau trải qua ngày sinh nhật.
Vừa xuống máy bay Hanbin đã đứng trước cổng chờ anh. Từ cửa hải quan có vô số người vội vã qua lại, không biết vì sao, anh chỉ cần nhìn lướt qua đã biết cậu đứng ở đâu.
Cậu nói: "Cảm ơn vì đã về với em." Sau đó, cậu vòng tay ôm chầm lấy anh.
Lúc ấy, có hai trái tim không hẹn nhau mà cùng loạn nhịp.
Chương Hạo đã cố kìm nén sự run rẩy của chính bản thân, cho đến khi ngồi trong xe, nhân lúc Hanbin không chú ý, anh đã ôm lấy ngực trái cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
"Thật may, có người ăn cùng em ăn một bữa hoành tráng đêm sinh nhật "
"Anh về chỉ vì bữa ăn hoành tráng của em thôi đó"
"Anh về là em cảm động lắm rồi"
"Thật không đó"
"Thật, cảm động đến mức suýt khóc"
"Hanbin là đồ ngốc". Anh vui vẻ trêu chọc cậu.
Cả hai chúng ta thật ra, đều ngốc.
Vừa ăn xong, ra khỏi nhà hàng hai người bị fan phát hiện, vốn định cùng nhau đi dạo lại thành cuống cuồng chạy khắp mấy con phố, khi cắt đuôi được Hanbin mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn vì đi ăn sinh nhật bản thân mà để lại rắc rối cho Chương Hạo.
Chương Hạo nhìn dáng vẻ của cậu, mỉm cười dịu dàng. Anh vươn tay lau đi mấy giọt mồ hôi đọng lại trên trán Hanbin như mọi khi, nhưng lần này cậu dùng lại ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh, Chương Hạo mới giật mình nhẹ thu tay về, khóe miệng không tự chủ được mà cong nhẹ, nói:
"Cũng đâu phải bắt gặp hẹn hò em chạy gấp như vậy làm gì"
"Ở bên em, anh có sợ không?", Hanbin không kìm được hỏi.
Chương Hạo sửng sốt vì không hiểu nổi câu hỏi của cậu, anh ngẩn người một lúc mới chậm rãi nói với cậu: "Sợ, sợ em không đủ dũng khí bỏ anh ở lại, anh chạy chậm sẽ ngáng đường em "
"Thật ra...", Hanbin lẩm bẩm nói, "Em luôn sẵn sàng nắm lấy tay anh chạy về phía trước."
Khi ấy, trời đột nhiên đổ mưa, sấm chớp ầm ầm rạch ngang trời tạo ra từng tia lửa chói mắt, dĩ nhiên Chương Hạo không nghe kịp những lời cậu vừa nói, anh hỏi lại: "Em vừa nói gì thế?"
Hanbin đáp, "Chúng ta là đồng đội, là bạn bè chung một nhóm, làm sao em có thể bỏ anh lại được."
"Thế thì chúng ta không chung nhóm nữa thì sao? "
Hanbin sững lại, không biết nên trả lời thế nào.
"Anh nói đùa thôi" Một lát sau, cậu nghe thấy Chương Hạo cười khúc khích, "Em nghĩ đi đâu rồi, sau này dù không chung nhóm nữa, chúng ta vẫn sẽ như vậy thôi, nhỉ"
Hanbin cúi đầu không nói gì, chỉ lấy chiếc ô để trong balo mở ra, che cho hai người.
"Em muốn ở bên cạnh anh mãi, Hạo".
Nửa vế sau cậu buông nhẹ giọng để nó hòa tan cùng tiếng mưa rơi lách tách chẳng biết anh có nghe thấy không.
"Hả?" Chương Hạo ngước lên nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ sửng sốt.
Sự bối rối bao vây lấy khuôn mặt anh, khiến bao câu trêu trọc của anh nghẹn lại không thốt thành lời. Anh rõ ràng biết mình đã hỏi một câu không nên hỏi và anh cũng biết bản thân mình khi nghe câu trả lời đó không nên có những cảm xúc như vậy, nhưng vẫn không kìm nén được sự vỡ òa hạnh phúc khi nghe câu nói đó.
"Em thích nghe anh hát", Hanbin nói "Hát cho em nghe một bài đi Chương Hạo "
"Ừm", " Anh hát tiếng trung nhé, em có muốn nghe không"
Hanbin chẳng suy nghĩ gì, liền gật đầu.
Chương Hạo hắng giọng một tiếng rồi lấn át tiếng mưa lách tách trong đêm vắng bởi giọng hát ngọt ngào của mình
" Anh nhắm mắt lại, khẽ thở bên nhịp tim của em
Giây phút này đây thế gian như chỉ còn đôi ta
Đôi môi mỉm cười của em luôn chiếm trọn trái tim anh
Từ giây phút trao nụ hôn đầu tiên
Mỗi một giây anh đều muốn hôn em
Đôi khi không tức giận lại cố ý tỏ ra dỗi hờn
Vì sự lo lắng của em làm anh cảm thấy yên lòng
Từ một góc nào đó ở em, anh như tìm thấy chính mình
Rốt cuộc là vì em hiểu anh hay anh vốn đã giống em
Cứ yêu em, yêu em như thế này
Lúc nào cũng muốn ở bên em
Anh thích em, thích chiếc áo mang mùi hương của em
Và còn thích cả vòng tay của em
Một tình yêu đẹp đẽ
Anh thích được bên cạnh em, chỉ là em"
(Lời bài hát Aini爱你 - Yêuem)
Từng câu hát như một lời tỏ tình thầm kín mà Chương Hạo dành cho Hanbin, dù cho cậu không hiểu mà cũng có lẽ do anh cố ý để cậu không hiểu được.
"Quả nhiên là Chương Hạo", Hanbin mỉm cười dịu dàng hỏi anh: "Bài hát tên gì vậy anh?"
"Tên tiếng trung của nó là Ai ni爱你, trong tiếng hàn nghĩa là..." Chương Hạo đột nhiên im lặng trong chốc lát.
"Để anh gửi cho em sau nhé, nhiều bài hát tiếng trung hay lắm sau này anh sẽ hát cho Hanbin nghe."
Tiếng hàn có nghĩa là "Yêu em" cũng là lời anh không thể nói với em.
Tiếng chuông đồng hồ điểm báo hiệu đã đến không giờ, bước qua ngày mới. Chương Hạo nhẹ nhàng chủ động ôm lấy cậu, anh thì thầm vào tai Hanbin: "Sinh nhật vui vẻ, Hanbin à, chúc em của tuổi 24 thật rực rỡ, thật hạnh phúc"
"Hôm nay sinh nhật em, em có thể đòi một điều ước không?"
Bóng cây hai bên đường khẽ đung đưa, ánh đèn dìu dịu chiếu qua kẽ lá. Bóng đêm phố phường không thể che lấp sự mong đợi trong mắt chàng trai ấy, dường như trong mắt cậu chỉ có đối phương.
Hanbin nghe được lời anh đáp: "Em muốn ước điều gì?"
Cậu suy nghĩ một lát, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nói: "Năm sau và những năm sau nữa, Chương Hạo vẫn sẽ đón sinh nhật cùng Sung Hanbin như hôm nay "
Giọng Hanbin nhẹ nhàng lướt qua màng nhĩ, tựa như dòng suối tinh khiết chảy tưới mát con tim cằn cõi của anh, khiến cho những hạt mầm tưởng chừng như chôn vùi từ lâu lại nhen nhóm nảy nở không thể kiểm soát.
Anh cố giấu tâm tư nhộn nhạo trong lòng, nhưng đôi tai ửng đỏ đã tố cáo anh.
Hanbin đứng đó, nhìn phản ứng của anh, lòng bàn tay siết chặt lại. Cậu cúi đầu, những lời chất chứa trong lòng đột nhiên muốn thoát ra ngoài, ngay bây giờ, cho anh nghe thấy.
"Hạo à... thật ra em..."
Chương Hạo biết Hanbin muốn nói điều gì, anh biết chứ, anh luôn biết.
Nhưng Chương Hạo không dám.
Anh không dám đối diện với chính cả những cảm xúc trong lòng mình. Rõ ràng đã biết từ lâu, nhưng lại giả vờ không nhận ra.
Vì một khi thừa nhận, tất cả sẽ thay đổi.
Vậy nên, anh ngăn cậu lại.
Ngay khi Hanbin định nói tiếp, Chương Hạo bất ngờ giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên gáy cậu, kéo cậu vào một cái ôm.
Tim cậu đập mạnh, lồng ngực áp sát vào anh, hơi thở của Chương Hạo phả nhẹ bên tai. Sự ấm áp này, cánh tay đang giữ chặt lấy cậu, hơi thở run nhẹ nơi cổ, tất cả đều khiến cậu nghĩ rằng anh sẽ đáp lại mình. Nhưng rồi, giọng nói của Chương Hạo vang lên, dịu dàng đến mức đau lòng.
"Cảm ơn em vì đã yêu anh, Hanbin à."
Cuối cùng thì, câu trả lời mà Hanbin nhận được không phải là "Anh cũng yêu em", mà là "Cảm ơn em."
____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip