12
Mặc dù thời tiết đang ở độ đẹp nhất nhưng Hanbin thì không sao thấy vui cho nổi, nhất là sau ngày cậu nhận ra Zhang Hao không hề muốn nói chuyện với mình. Hanbin không thể hiểu được tại sao Zhang Hao lại đột nhiên thay đổi thành một người khác hoàn toàn như vậy, không những là vẻ bề ngoài mà cả cách anh đối xử với cậu cũng đã thay đổi hoàn toàn. Hanbin không thể nào quên được ánh mắt đầy vui vẻ của Zhang Hao khi nói chuyện cùng mình mặc dù ban đầu thái độ của anh đối với cậu vẫn đầy dè chừng nhưng Hanbin không thấy sự ghét bỏ nào ở anh. Mặc dù Zhang Hao luôn tỏ ra vẻ xa cách nhưng nụ cười của anh hướng tới cậu vẫn thật tươi và Hanbin luôn thấy thật may mắn vì điều đó.
Hanbin biết anh không ghét bỏ mình, ít ra đó là những gì cậu cảm nhận được từ Zhang Hao trước khi điều trị căn bệnh kia nhưng sau khi anh từ Canada trở về thì Hanbin không còn chắc chắn được điều đó nữa. Cậu biết Zhang Hao đã xoá bỏ được hội chứng đó khỏi mình, giờ đây anh trở lại với một khuôn mặt mà đáng ra mọi người đã được chiêm ngưỡng từ lâu, Hanbin thấy thật may mắn vì điều đó. Khi mà cậu mong muốn được nhìn lâu thêm khuôn mặt của anh thì Zhang Hao lại triệt để tránh xa cậu.
Sung Hanbin có nhiều mối quan hệ bạn bè anh em thân thiết, có những người vẫn còn chơi với cậu từ bé xíu cũng có những người cậu không còn liên lạc nữa, những mối quan hệ đó có thể đến và đi một ngày nào đó Hanbin thật sự không quá quan tâm tới nó như thế. Nhưng không hiểu bởi vì sao, cũng là một chàng trai, nhưng Zhang Hao lại mang tới cho cậu cảm giác khác hoàn toàn. Hanbin nói là muốn làm bạn với anh và cậu thật tâm nghĩ rằng bản thân mình cũng chỉ mong muốn có thế. Nhưng cậu sai rồi, khi mà chỉ vài ngày trôi qua thôi cậu đã mong muốn gặp Zhang Hao tới phát điên.
Sung Hanbin luôn vô thức bước chân tới khoa Tài chính sau khi tan học, có những hôm đứng nhìn những tán lá phong đỏ rực trước hội trường lớn tới ngẩn ngơ và hôm nay thì lơ ngơ làm sao mà cậu quên luôn cả deadline. Hanbin gục mặt xuống bàn thở dài liên tục, cậu biết rằng mình không ổn rồi, khi mà hình bóng người đó cứ lởn vởn trong đầu cậu. Hanbin thấy anh ở khắp mọi nơi cậu đi tới nhưng tất cả đều là ảo ảnh mà thôi, đến ngày hôm nay thì cậu biết rằng bản thân mang bệnh mất rồi, căn bệnh mang tên "tương tư".
Sung Hanbin là một trong ba người đã lọt vào chung kết cuộc thi vẽ tranh. Ngày mai là diễn ra rồi nhưng cho đến tận lúc này đầu óc cậu vẫn trống rỗng mà nói đúng hơn là chỉ ngập tràn hình bóng Zhang Hao. Hanbin đã nghĩ tới việc đi gặp anh, nhưng cậu không có chút can đảm nào, nhất là khi Zhang Hao đã bày ra ngoài vẻ mặt không muốn tiếp chuyện với cậu thì Hanbin không thể nào cứ vậy mặt dày mà xuất hiện trước mặt anh được, vậy là bản thân ở đây tương tư người ta đến ngẩn cả người.
Trong khi đó, Zhang Hao còn đang bận rộn sắp xếp lại kịch bản cho số radio đặc biệt chiều nay. Khi quay về với một khuôn mặt đã không còn những nốt mẩn xấu xí kia, Zhang Hao đã có ý định bỏ công việc này nhưng rồi sau đó anh vẫn quyết định quay về với nó, và thậm chí trong một thời gian ngắn đã nâng cấp lên thành một chương trình radio không thể thiếu mỗi chiều thứ bảy. Zhang Hao được mọi người chú ý tới nhiều hơn khi anh quay về với khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời, các cô gái bắt đầu chú ý tới anh và thường lén tặng những món quà nho nhỏ cho Zhang Hao thông qua tiền bối ở phòng phát thanh.
Ban đầu bọn họ chẳng quá quan tâm ai là người nói đều đều trên loa vào những ngày chẵn trong tuần, họ chỉ chú ý tới chất giọng trầm ấm của Zhang Hao, cho tới khi anh quay về với diện mạo mới thì mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp nhưng Zhang Hao không thấy bản thân vui vẻ chút nào. Có những khi anh đột nhiên nhớ tới những ngày khi mà mình còn sáng chiều rụt cổ trong chiếc hoodie dày cộm, đứng ở cổng trường húp mì mà không lo ai sẽ chú ý đến mình. Bây giờ đây, thậm chí chỉ cần anh bước vào căn tin thôi liền cảm nhận bao nhiêu ánh mắt chiếu vào mình khiến Zhang Hao không sao quen nổi với điều đó. Trong khi Kuan Jui thì luôn miệng nói rằng y đã nói Zhang Hao thật sự có một khuôn mặt đẹp tới lay động lòng người rốt cuộc bây giờ mọi người cũng đã được nhìn thấy điều đó thì anh chỉ nghĩ tới một người.
Người duy nhất mà anh thấy rằng mang khuôn mặt đẹp tới lay động lòng người chính là Sung Hanbin, và cũng chỉ có cậu mới nằm trong trái tim anh mà thôi. Chuyên mục radio mỗi chiều dạo này của Zhang Hao được chú ý hơn bao giờ hết, vì vậy mà thời gian anh dành để sắp xếp lại kịch bản cũng chiếm rất nhiều trong quỹ thời gian rảnh vốn hạn hẹp của Zhang Hao. Dù sao thì anh cũng muốn mình bận rộn hơn một chút, để không ngơi nghỉ chút thời gian nào nhớ đến Hanbin. Điện thoại trên bàn bất chợt đổ chuông, Zhang Hao liếc nhìn qua một cái, không mặn không nhạt nghe máy.
"Tối nay mày có về sớm không?"
Kuan Jui ở đầu dây bên kia vừa nói vừa nhai, tiếng nhai chóp chép vang lên bên tai Zhang Hao khiến anh khẽ nhíu mày một cái.
"Không, mày cứ ăn cơm đi, lát tao ăn tạm gì đó rồi về."
Zhang Hao chỉ đáp có thế sau đó tắt máy cái bụp, không chờ thêm một giây nào nghe Kuan Jui lải nhải. Anh để điện thoại qua một bên sau đó đi tới cạnh giàn âm thanh để thử mic, hôm nay cả phòng phát thanh đều bận nên chỉ còn lại mỗi mình anh loay hoay làm tất cả mọi thứ. Tiền bối Dong Yul đã bảo là hoãn chuyên mục hôm nay đi nhưng Zhang Hao không nỡ, cuối cùng anh đến phòng phát thanh một mình. Bình thường thứ bảy Hanbin không có lịch học vào buổi chiều nhưng tuần này phải học bù vậy nên cậu phải học tới tận chiều muộn mới được nghỉ. Sung Hanbin khoác ba lô lên vai, chậm rãi đi về phía cổng trường. Loa phát thanh được gắn ở khắp nơi trong trường bỗng chợt vang lên hai tiếng gõ, phía sau lưng Hanbin có tiếng xì xầm của mấy cô nữ sinh.
"Aaaa đến rồi kìa"
"Nhanh lên, đến khoa phát thanh đi, có thể gặp anh ấy một chút đấy."
Sung Hanbin vốn không chú ý lắm tới những chuyện xảy ra xung quanh mình nhưng hôm nay vì một lẽ nào đó cậu lại tò mò về "anh ấy" trong lời nói của các cô gái.
"Xin chào các sinh viên đáng yêu của đại học H, lại là mình đây."
Không để Sung Hanbin tò mò lâu, trên loa vang lên một tone giọng trầm tới mê hoặc. Hanbin đứng khựng lại giữa hành lang, hai lỗ tai như ù đi một cách đáng sợ. Giọng nói này...
"Đã một tuần trôi qua rồi nhỉ, hôm nay mình sẽ trở lại với mọi người cùng chuyên mục Radio tối thứ bảy."
Là Zhang Hao, không thể nhầm được, giọng nói này đích thị là anh rồi. Hanbin cố ngăn xúc động đang trào lên từng đợt trong trái tim nhưng đôi chân thì không tài giỏi như vậy, nó đã tự dẫn chủ nhân tới trước cửa phòng phát thanh từ bao giờ. Hanbin đã cố gắng, cậu gần như đã có thể ngừng nghĩ về anh trong một khoảng thời gian nhất định nhưng rồi ngày này lại đến, khi mà cậu nghe thấy giọng Zhang Hao phát ra, nỗi nhớ trong lòng gần như không thể kìm nén được nữa, Hanbin vô thức bước chân đi gặp anh, giờ đây trong cậu chỉ có một suy nghĩ, cậu muốn gặp Zhang Hao. Trên loa phát thanh giọng nói của anh vẫn vang lên đều đều, Hanbin lắng nghe không sót một chữ, hai mắt gần như đã đổ lệ vì quá sốt ruột. Phía trước phòng phát thanh không chỉ có mình cậu, nhưng lại có mình Sung Hanbin là con trai vì vậy mà sự chú ý nơi này đang chuyển từ giọng nói trên kia sang cậu chàng mặc áo khoác bóng chày đang đứng sừng sững ở trước mặt bọn họ.
Các cô nàng đã nhận ra cậu chàng nổi tiếng khoa Mỹ Thuật và bắt đầu bàn tán xôn xao nào là Sung Hanbin cũng như họ mê mẩn giọng nói của Zhang Hao hay là Sung Hanbin thấy có khả năng mình bị soán ngôi nên vội vàng tới đây để xem mặt chàng trai kia không. Cứ vậy các cô nàng đứng phía sau xì xầm to nhỏ liên tục nhưng cậu không hề hay chú ý tới, thứ duy nhất đang đọng lại trong tâm trí cậu lúc này là giọng nói Zhang Hao trầm ấm truyền rõ mồn một qua loa phát thanh. Phải hơn một tiếng sau đó anh mới chào tạm biệt mọi người và kết thúc chuyên mục radio. Hanbin vội vàng tiến tới trước phòng phát thanh, cậu ngập ngừng đôi chút, sau đó chậm rãi gõ từng nhịp lên cánh cửa gỗ.
"Ai đó?"
Zhang Hao bên trong nói vọng ra, chưa đầy năm giây sau đã có tiếng mở cửa. Ngay giây phút thấy khuôn mặt Sung Hanbin sau cánh cửa gỗ Zhang Hao liền lập tức muốn tát vào mặt mình một cái. Bây giờ thì hay rồi, anh vậy mà thấy cả Hanbin khi bản thân đang tỉnh táo như thế này.
"Hanbin?"
Zhang Hao lên tiếng gọi cậu nhưng không thấy người đối diện đáp lại. Sung Hanbin lách qua người anh tiến vào bên trong sau đó giúp Zhang Hao đóng cửa, bỏ lại phía sau tiếng xì xầm của các cô gái.
"Cậu làm gì ở đây?"
Zhang Hao rốt cuộc cũng biết rằng mình không phải là đang tự tưởng tượng thấy. Hanbin thật sự đang đứng trước mặt anh.
"Anh ăn tối chưa?"
Thay vì trả lời câu hỏi của Zhang Hao, Hanbin lại hỏi ngược lại anh khiến anh bối rối, Zhang Hao thậm chí không dám nhìn vào mắt của cậu khi trả lời.
"Tôi chưa. Có chuyện gì sao?"
Zhang Hao biết Hanbin đang hoàn toàn nghiêm túc nhưng anh không hiểu sao bản thân lại trở nên hèn nhát như vậy khi mà thậm chí là nhìn cậu thôi anh cũng không thể. Hanbin nhìn Zhang Hao tìm mọi cách tránh mặt mình khẽ thở dài một tiếng.
"Em đang đi về thì nghe thấy giọng anh phát ra trên loa. Tiện nên em mới ghé tới hỏi xem anh có muốn ăn tối cùng em không?"
Zhang Hao cúi đầu nhìn chân mình, đã thật lâu rồi anh không nghe thấy giọng Sung Hanbin, lại không biết rằng giọng cậu đã trầm đến như vậy.
"Nếu cậu cũng chưa ăn tối thì đi thôi, dù sao tôi cũng chưa biết ăn gì."
Zhang Hao cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể nhưng hành động đó lọt vào mắt Sung Hanbin lại thành ra anh đang ghét cậu vô cùng. Hanbin nén tiếng thở dài, ừm hửm một câu rồi tránh qua một bên cho anh dọn đồ.
"Vậy anh dọn đồ đi, em sẽ chờ."
Zhang Hao lập tức tiến tới bàn nhét đồ vào ba lô mà không cần để ý xem đồ đạc được nhét vào như thế nào. Hành động của anh vội vã tới mức khiến Hanbin thấy buồn cười, không nhịn được phải lên tiếng.
"Em có thể chờ được mà, 5 phút hay 50 phút em cũng chờ được. Anh không cần phải vội đâu."
Zhang Hao liếc nhìn Hanbin, chỉ thấy môi cậu mỉm cười liền thấy bản thân thật là ngốc. Sau đó anh cứng ngắc khoá ba lô lại, một bước tiến ra ngoài.
"Đi thôi."
Hanbin đi theo sau anh, cậu thấy mình đúng là dở hơi rồi, thế nào mà nhìn thấy bóng lưng anh thôi cũng thấy thật hạnh phúc. Zhang Hao không rành quán xá xung quanh trường nên nhường lại quyền chọn quán cho Hanbin. Lúc thấy cậu dẫn mình vào quán canh xương bò, Zhang Hao hơi nhíu mày, cho tới khi Hanbin quay sang anh hỏi một câu, anh rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao cậu lại chọn ăn món này.
"Anh ăn được canh này mà đúng không?"
Zhang Hao có thể không nhớ, nhưng Hanbin thì nhớ hết những điều mà anh đã nói với cậu về những thứ mà anh không thể ăn được. Zhang Hao thật sự không thể ngờ rằng cậu vẫn còn nhớ những điều đó, anh bất chợt thấy như có gì đó ấm áp vô cùng xoẹt qua tim mình. Hanbin nhìn Zhang Hao đang nghệt mặt ra giơ tay khua khua trước mặt cho tới khi anh bừng tỉnh nhìn cậu. Anh nhìn đôi mắt lấp lánh sáng bừng của người đối diện, khoé môi khe khẽ mỉm cười.
"Tại sao lại đối xử với tôi tốt như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip