6
"Dù lành lặn khoẻ mạnh hay bệnh tật ốm đau."
______
Zhang Hao biết mình đang dần bước vào cuộc sống đảo điên của Hanbin thêm một lần nữa, nhưng thay vì vùng vẫy thoát khỏi, chính cậu lại chọn việc ở yên và để cho mọi thứ diễn ra như đúng cách mà nó phải.
Gần đây mẹ Hanbin rất hay đến tìm Zhang Hao vào mỗi buổi chiều sau khi tái khám. Cậu sẽ dành buổi tối đáng ra phải rảnh rỗi để đổi với vị đồng nghiệp nào đó và chừa cho mình những buổi chiều ngồi dưới tán cây bạch quả giữa khuôn viên bệnh viện, cùng mẹ anh.
Đa số là canh hầm, có khi là trà hoa này hoa kia và mấy miếng bánh bích quy nhỏ, cũng có khi là chẳng có gì cả vì bà ấy lại quên mất. Những câu chuyện đôi lúc cứ hay được lặp đi lặp lại nhiều lần từ bà, kể cả vậy thì Zhang Hao vẫn chăm chú nghe từng câu chữ dù bản thân cậu vốn biết rõ đoạn tiếp theo.
Về phần Hanbin, anh sẽ đều đặn xuất hiện sau khi cuộc trò chuyện của cả hai kết thúc, vẫn luôn đến với bộ quần áo xanh lục quen thuộc và trước khi rời đi thường sẽ báo cho cậu biết thời tiết hôm ấy ra sao.
"Trời chuyển lạnh đấy, nhớ mặc thêm áo, áo dày một chút nếu không em sẽ bị gió thổi bay mất."
"Tối nay dự báo nói có mưa, em có mang ô không đấy."
"Hôm nay trời trong lắm, trực xong đi dạo mát một chút, đừng cứ ngồi mãi trong phòng."
Và vì vậy, Zhang Hao lại vướng vào những ngày nửa muốn ở nửa muốn đi hệt như gần một năm trước đây.
.
"Haha, em là y tá mà em lại bị bệnh."
Zhang Hao nằm co rúm trong ổ chăn, mũi đỏ ửng cứ sụt sịt liên hồi, giọng nói run rẩy ề à nghe giống như đang mê sảng.
Sung Hanbin ngồi ở cạnh giường, bón cho cậu một ngụm nước, thấp giọng đáp.
"Y tá chứ có phải Iron man đâu."
"Em muốn làm Spiderman cơ."
"Anh nghe nói nhện bắn tơ bằng mông"
Zhang Hao khụt khịt, nhăn nhó mặt mũi dẩu mỏ đáp lại.
"Anh vừa thành công đạp đổ ước mơ thuở nhỏ của em, cảm ơn."
Hanbin cười hì hì, thay một cái khăn ấm khác trên trán cậu, ngồi xếp bằng cạnh giường nhìn người đang phì phò nước mũi nhưng đã ngủ ngon lành sau khi dứt câu.
Hanbin cứ ngồi như vậy, nhìn cậu suốt cả một buổi chiều.
Zhang Hao lúc nào cũng vỗ ngực xưng tên, nói bản thân mình có sức sống tiềm tàng thế nọ thế kia, sống như loài côn trùng thuộc họ Blattidae mà còn phải thuộc dạng biết bay nữa cơ, nhưng đến cuối cùng cậu cũng chỉ là con người. Con người thì yếu ớt và cứ luôn miệng bảo bản thân sẽ ổn, thức nốt đêm nay thôi, cố làm thêm một chút nữa thôi, một chút nữa rồi lại thêm một chút nữa. Và rồi sau cả tuần liền trực ca đêm, Zhang Hao ngã bệnh với không một lời nhắn gửi trước nào.
Đáng ra vào ngày hôm nay, ngày nghỉ hiếm hoi của Sung Hanbin. Nếu như không có gì thay đổi, anh đã đặt sẵn bàn ăn ở nhà hàng gần bệnh viện, chọn cùng nhau xem một bộ phim hài hước lãng mạn. Và nhất định sẽ không để Zhang Hao về nhà khi ngày mới chưa sang. Trớ trêu, lại có gì đó đã thay đổi.
Hanbin vừa đến trước cổng bệnh viện liền bị mấy cô y tá quen biết với cậu vừa túm vừa lôi đi, ai nấy đều cuống quýt miệng lưỡi, cuối cùng khi thấy Zhang Hao nằm một đống trên giường bệnh ở phòng cấp cứu, Hanbin mới nghe ra là người yêu anh ngất xỉu ngay trước cửa nhà ăn, còn có mặt mũi đến độ phải nhờ bệnh nhân vừa xuất viện bê vào hộ. Cảm xúc của y tá trưởng lúc tiếp nhận ca bệnh này là hết lời để nói, thở dài thườn thượt.
Zhang Hao truyền xong một bình nước biển thì bị đuổi về nhà, sau đó lại lăn đùng ra sốt.
Bàn ăn với một món khai vị, hai món chính và thêm cả món tráng miệng kèm theo phục vụ nhạc cổ điện bị huỷ bỏ. Cuối ngày khi Zhang Hao đã tỉnh táo hơn thì lại một hai đòi xem phim tại nhà, phim hoạt hình về thằng nhóc hậu đậu nuôi một con mèo mập mạp có cái túi hai gan trước bụng.
"Mai anh không được nghỉ nữa hả."
"Được, để anh đưa đơn từ chức luôn."
Zhang Hao cáu kỉnh, đập đầu vào ngực anh, bắt đầu giở trò nhím xù lông.
"Cứ thích móc mỉa nhau mới vui lòng."
"Vinh hạnh của anh."
"Chán chết đi được, trả bữa tối lãng mạn bên nến lung linh cho em đi."
Hanbin mím môi nhịn cười, kẹp cổ cậu trong vòng tay mình.
"Tại em bệnh chớ bộ."
"Được rồi, tới cuối đời em cũng không thèm bệnh nữa."
Cậu cứ vùng vẫy trong cánh tay anh, cuối cùng đành dùng kế sách thâm độc nhất là nhéo lên ngực người nọ. Hanbin la oai oái, bỏ thằng nhóc láu cá khỏi người mình, Zhang Hao liền hí hửng cười khoái trá. Được một lúc sau Sung Hanbin mới kéo cậu về lại, dùng cả hai tay bưng trọn vẹn khuôn mặt cậu lên, nhẹ hôn chụt một cái vào chiếc miệng hồng hồng đang cố ý chu lên.
"Không bệnh luôn thì khó lắm, bệnh ít thôi, để anh lo cho em."
Zhang Hao tủm tỉm, nghiêng đầu hôn lên cằm anh, sau đó lại chui rúc vào lồng ngực người nọ xem tiếp bộ phim còn đang chiếu dở.
.
"Đi làm năm thứ mấy rồi hả Zhang Hao, sao cậu mãi không chịu bỏ cái tật cà chớn đó vậy."
Cậu vốn định đốp chát lại là "em tính cà chớn vậy tới già lận" nhưng rồi sau khi ngó qua khuôn mặt đang tái mét kinh hồn bạc vía ở góc phòng của cậu thực tập sinh mới tới, Zhang Hao nuốt lời vào trong, gật đầu xin lỗi dạ thưa.
Bác sĩ Kang nổi tiếng cầu toàn nóng nảy nhưng lại là kiểu miệng cứng lòng mềm, vuốt hai ba câu liền quên hết mấy lời định chửi ra. Ông hắng lại giọng, vừa nhìn Zhang Hao vừa nói.
"Lần sau cẩn thận chút, đừng có để người khác gánh tội cho mình nữa. Bác sĩ thực tập thì cũng đường đường là bác sĩ còn gì."
Cậu gãi mũi, cả phòng ai cũng hiểu bác sĩ Kang đang nói về người ở góc phòng.
Đợi sau khi người đàn ông với tà áo blouse phất phơ rời đi, đứa nhóc ở góc phòng mới đẩy kính chạy sang gập người vuông góc liên tục nói xin lỗi đều tại em.
Zhang Hao phẩy tay, làm bộ vô tâm vô phổi.
"Thôi thôi, tại cha nội kia láu cá trước, chướng mắt anh trước thôi."
.
Cứ mỗi lần Sung Hanbin xuất hiện ở bệnh viện sau vài tuần thì chắc chắn sẽ lại nghe một loạt tin tức sốt dẻo về y tá Zhang nhà mình, không biết bằng cách nào mà Zhang Hao cứ luôn trở thành đề tài bàn tán của đám người ở bệnh viện.
"Cậu ta lại cãi nhau với người nhà bệnh nhân á, ôi trời cái thằng không sợ trời sợ đất."
"Nhưng ở phòng cấp cứu mà, qua đó làm gì."
"Ai mà biết được, dạo này y tá rảnh rỗi lắm hay sao đó."
"Mà sao lại cãi vậy."
Zhang Hao đi lấy kết quả xét nghiệm não cho bệnh nhân, sẵn tiện ghé ngang qua phòng cấp cứu trả lại chút đồ mượn từ y tá trực quầy. Vừa tới trước cửa đã thấy cảnh một ông chú cứ kêu ca ồn ào, bên cạnh một cậu bác sĩ trẻ nhìn sơ cũng biết là chân ướt chân ráo. Trán thằng nhóc bịn rịn mồ hôi, vừa phải dạ dạ vâng vâng với người đàn ông cứ ri rỉ vào tai mình, vừa phải xem tình hình của một ca chấn thương vùng đầu. Zhang Hao cảm thấy tình hình không ổn, thằng nhóc kia quấn băng gạc qua cả mũi bệnh nhân dù người ta chỉ bị va đập ở đầu. Xung quanh bác sĩ thì đều có ca phải lo, nhìn tới nhìn lui cả căn phòng có cậu là đủ quyền để nhúng tay.
"Cậu ta thích lo chuyện bao đồng mà, không may là vừa ngay lúc trưởng khoa hồi sức cấp cứu đi đến."
Sung Hanbin gật gù đầu, gõ lộc cộc mấy cái lên quầy bán nước. Mấy cái miệng vừa thoăn thoắt liền im bặt, một người trong đó đi tới trước chào hỏi.
"Xin chào, quý khách dùng gì ạ?"
Tiếng lộc cộc vẫn vang lên khắp cả không gian quán, sau một hồi trầm ngâm, Sung Hanbin mới mỉm cười đáp.
"Hết tất cả món có trong menu đi, bận chút ha, chứ rảnh rỗi như y tá của bệnh viện thì không tốt lắm nhờ."
.
"Anh nhiều tiền vậy thì cho em sài đi, mua nước cho khoa em được rồi, mua cho cả tầng lầu này làm cái gì, lại còn chọn cho em cái loại hường hoè này." Zhang Hao hút một hơi hết phân nửa ly latte dâu, nuốt ực một cái mở miệng kêu ca.
"Anh cũng đâu ngờ tiệm cà phê của bệnh viện em lại nhiều món tới vậy, latte dâu hợp với em hơn americano." Sung Hanbin ngồi chống cằm ở đối diện, nhìn cậu hút lấy hút để thứ nước mà cậu chê ỏng chê eo.
"Mà em muốn bao nhiêu."
"Hả? Cái gì bao nhiêu."
"Tiền, em bảo anh nhiều vậy thì cho em đi mà, anh nhiều thật, em lấy không."
Zhang Hao ngẩng cổ nhìn trần nhà, hít một hơi sâu khí lạnh vào buồng phổi.
"Thôi, em không thích được quan chức nhà nước bao nuôi."
"Anh có đầu tư chứng khoán nữa, đại gia bao nuôi em có chịu không."
Cậu dùng chân đá cái ghế xoay đang chắn giữa hai người, nhảy phốc một phát lọt thỏm trong lòng Hanbin. Cọ cọ nguậy nguậy một hồi mới lên tiếng.
"Không, em muốn đường đường chính chính sài tiền anh cơ."
"À, em muốn anh gả cho em để lấy của hồi môn."
Zhang Hao bật cười khanh khách, ngón tay nhỏ vẽ vời vòng tròn quanh ngực Hanbin.
"Anh gả không?"
"Gả!"
Người ta hay bảo yêu đương thì đừng nên hứa trước nói sau, nói ra một cái là mất linh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip