24. Tâm tư

Lúc hai người quay trở lại thư viện, công chúa đã đi đâu mất dạng.

Chương Hạo cất tiếng chào quản giáo đã giúp anh trông chừng thư viện, sau đó quay trở lại ngồi ở khu vực làm việc trong ánh mắt tò mò hóng chuyện của đám người xung quanh.

Thành Hàn Bân đi theo sau vẫn ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần chỗ Chương Hạo nhất, quyển truyển tranh hắn chưa đọc xong vẫn nằm yên ở đấy. Bình thường Chương Hạo luôn mong buổi trưa trôi qua thật nhanh bởi sau khi phạm nhân rời đi, buổi chiều sẽ là khoảng thời gian rảnh rỗi của anh. Nhưng hôm nay Chương Hạo cực kì không muốn hai giờ mau tới, vì khi ấy thư viện sẽ chẳng còn ai khác ngoài anh và Thành Hàn Bân.

Anh vừa mới thoát khỏi căn phòng giải trí khiến người ta ngột ngạt không thôi, giờ anh không muốn lại ở riêng với Thành Hàn Bân nữa. Nhưng đã là hiện thực thì có trốn tránh cũng vô dụng, sau khi phạm nhân trong thư viện rời đi hết, Thành Hàn Bân lại đến bên cạnh anh.

"Cảnh sát Chương, cậu ngồi như vậy không thấy khó chịu à?" Thành Hàn Bân hỏi.

Khu vực làm việc nhỏ tí, chỉ cần Chương Hạo và Thành Hàn Bân thả lỏng người, đầu gối hai bên sẽ đụng nhau ngay lập tức. Nếu Thành Hàn Bân không chịu ngồi khép đùi lại, vậy thì...

Chương Hạo khép hai chân sít lại với nhau, đầu gối nghiêng về phía cửa sổ. Tướng ngồi thục nữ đến mức không thể thục nữ hơn.

"Không." Chương Hạo giải ô số Sudoku trong tay. "Anh lo xem cổ phiếu của mình đi."

Thành Hàn Bân di chuyển con chuột một hồi, chán chường quay sang nhìn Chương Hạo. "Cần tôi giúp không?"

"Giúp gì?"

"Nãy giờ cậu có điền thêm gì đâu."

Chương Hạo không trải tờ báo lên mặt bàn mà cầm khư khư trong tay, cố sức tránh ánh mắt Thành Hàn Bân để người nọ không có cơ hội nhanh chân nói đáp án cho anh nghe trước.

Mỗi lần anh suy nghĩ ra đáp án sẽ dùng bút chì điền vào đó, nhưng sau khi giải được ô trống dễ nhất, từ nãy đến giờ anh không điền thêm được gì nữa.

Không phải là anh không giải được những ô số còn lại mà vốn dĩ anh chẳng còn tâm trí nào để nghĩ ra đáp án.

Tờ báo trên tay chẳng qua là vật ngụy trang giúp anh hạn chế việc giao tiếp với Thành Hàn Bân mà thôi. Anh dự định cứ ngồi thế này cho hết nửa tiếng đồng hồ nhưng không ngờ, Thành Hàn Bân lại nhận ra anh đang mất tập trung.

"Không cần." Chương Hạo đáp.

"Ừ."

Thành Hàn Bân lười nhác quay đầu lại, tiếp tục nhìn biểu đồ nến trên màn hình nhưng chỉ một lát sau hắn lại tiếp tục nhìn về phía Chương Hạo: "Cảnh sát Chương."

"Lại sao nữa?" Chương Hạo đặt tờ báo xuống, cau mày nhìn Thành Hàn Bân.

Thành Hàn Bân không trả lời mà chỉ xoay người, chậm rãi nhích lại gần Chương Hạo.

Chương Hạo vẫn cau mày nhưng vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt anh dần thay đổi thành sự cảnh giác cao độ. Thành Hàn Bân càng lúc càng đến gần, vẻ cảnh giác của anh pha lẫn thêm một thoáng bối rối. Chương Hạo lùi đến gần cửa sổ, anh không thể lùi được nữa, đành phải giơ tay chống vào ngực Thành Hàn Bân hỏi: "Anh làm gì?"

Khoảng cách đôi bên thật gần, bờ môi Thành Hàn Bân cách chóp mũi Chương Hạo chỉ hơn một nắm tay. Chương Hạo không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nếu lúc này Thành Hàn Bân bảo trên mặt anh có cọng lông mi, anh chắc chắn sẽ nhổ trụi lông mi của hắn.

Nhưng lần này Thành Hàn Bân không hề chạm vào mặt Chương Hạo, hắn chỉ đưa tay trái chống vào bậu cửa sổ bên tai Chương Hạo, sau đó dùng tay phải kéo rèm cửa lên rồi nói. "Nắng gắt thật."

Lúc nói câu này, Thành Hàn Bân đang ngưỡng cổ lên, tầm mắt rơi vào thanh ray trượt phía trên tấm rèm.

Đường viền hàm rõ nét nằm ngay trước mắt Chương Hạo, anh hơi híp mắt ngẩn ngơ nhìn yết hầu của Thành Hàn Bân, chẳng hiểu sao trong đầu bỗng nảy sinh ý định muốn cắn vào chỗ ấy.

Cửa sổ trong thư viện hướng về phía Bắc nên buổi chiều nắng không chiếu thẳng vào được, nhưng chỗ bên cửa sổ quả thực nóng hơn rất nhiều so với hành lang trong thư viện.

Thành Hàn Bân hạ cánh tay phải xuống, chống ở bên tai Chương Hạo, hắn nhìn anh rồi hỏi: "Cảnh sát Chương, cậu cũng đang nóng lắm đúng không?"

Chương Hạo rũ mắt không đáp, lại nghe Thành Hàn Bân nói tiếp: "Tai cậu đỏ rồi kìa."

Thôi được rồi.

Chương Hạo nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Đúng là anh không thể kháng cự những màn trêu ghẹo dù là vô tình hay cố ý của Thành Hàn Bân, bởi từ trước khi hắn vào tù, ánh mắt anh đã không thể rời khỏi con người này. Thành Hàn Bân chỉ ở trần, mang tạp dề nấu bít tết thôi cũng đủ kích thích mọi sợi dây thần kinh trong não anh nói chi đến tình huống như hiện tại. Hắn đang kề sát anh đến vậy, yết hầu và xương quai xanh đều nằm ngay vị trí mà anh chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.

"Thành Hàn Bân." Chương Hạo chịu đựng cuống họng khô khốc, anh khẽ nói. "Anh cách xa tôi chút đi."

Anh đã chạm tới ranh giới kiềm chế của bản thân, ngay cả lông mi cũng đang run run. Anh sợ chỉ cần Thành Hàn Bân gần mình thêm chút nữa, anh sẽ không nhịn được mà đè hắn xuống, để người nọ rốt cuộc cũng nhận ra anh là một tên biến thái.

Một lúc lâu sau, Thành Hàn Bân mới đáp "Ừ" một tiếng rồi ngồi lại chỗ cũ.

Khí quản bị đè nén cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái hô hấp. Chương Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cầm tờ báo lên lần nữa, cố sức giữ khoảng cách với Thành Hàn Bân hơn. Anh không nói gì thêm, môi mím lại thành một đường thẳng, giữa chân mày là sự khó chịu không hề che giấu khiến ai nhìn qua cũng thấy được anh đang rất bực bội.

Đúng là chuyện anh bực bội có liên quan tới Thành Hàn Bân, nhưng anh càng bực bản thân hơn. Sao anh không thể kiểm soát được đầu óc khiến những suy nghĩ đen tối cứ luôn tự động nảy sinh vậy nhỉ?

"Cảnh sát Chương." Thành Hàn Bân bỗng lên tiếng. "Tôi khiến cậu không thoải mái à?"

Nghe hắn nói vậy, Chương Hạo sửng sốt trong thoáng chốc. Anh không ngờ người nọ trêu mình nhiệt tình như thế mà sau đó vẫn kịp thời nhận ra rằng anh đang không vui và biết tự kiểm điểm hành vi của bản thân.

"Ừm." Chương Hạo nói.

"Xin lỗi." Thành Hàn Bân chân thành đáp. "Do không kiềm chế được."

Chương Hạo: "..."

Thành Hàn Bân đứng lên, hắn bảo: "Thế hôm nay tôi đi trước vậy."

Chương Hạo sợ nhất là kiểu nói xin lỗi một cách thành tâm như thế này bởi nghe xong bạn rất khó lòng "khép tội" đối phương. Anh im lặng một lát, nhìn theo bóng lưng Thành Hàn Bân rồi nói. "Mai anh cũng đừng đến, để tôi đi nói chuyện với trưởng ngục."

Thành Hàn Bân thoáng dừng chân, hắn ra khỏi thư viện mà không hề quay đầu lại.

Thật ra Chương Hạo bảo Thành Hàn Bân đừng đến đây không phải vì đang giận dỗi, mà anh đang nhìn nhận lại sự việc một cách khách quan. Anh không thể để Thành Hàn Bân tiếp tục bước vào vùng cấm của mình nữa, bởi nếu cứ thế tình hình sẽ ngày càng nguy hiểm.

Anh đoán trưởng ngục sẽ không đồng ý ngay tắp lự, có khi còn kì kèo qua lại mấy bận nhưng chẳng hiểu Thành Hàn Bân đã tìm cớ kiểu gì mà ngày hôm sau, hắn thật sự không đi đến thư viện nữa.

Vốn dĩ công việc của thủ thư rất nhàn nhã, Chương Hạo quen thói gặp mặt Thành Hàn Bân hai lần một ngày, giờ không gặp hắn lại càng rảnh rỗi đến mức khó chịu trong người. Anh cầm thuốc lá đi đến phòng y tế phía đối diện, Kim Địa Hùng đang tưới cây ngoài ban công, còn thằng nhãi con Kim Khuê Bân đang ngồi sau máy tính.

"Hôm nay nhóc bệnh gì đây?" Chương Hạo đến ban công đứng châm thuốc. Anh dựa lưng vào lan can, nhìn Kim Khuê Bân hỏi.

"Nay em đau bụng ạ." Kim Khuê Bân cười hì hì, tay vẫn gõ bàn phím cạch cạch.

Chương Hạo nghe tiếng bàn phím kêu bỗng thấy có gì đó không ổn, anh đến chỗ Kim Khuê Bân nhìn thử, quả nhiên trên màn hình máy tính đang chạy những câu lệnh kì lạ.

"Anh kệ nó luôn?" Chương Hạo đứng thẳng người lại, quay sang hỏi Kim Địa Hùng đang ở ngoài ban công.

"Nói nó không nghe." Kim Địa Hùng bất lực thở dài. "Nó hứa là sau khi tìm được thông tin sẽ không tiết lộ cho người khác, cũng không tiến hành kế hoạch tiếp theo đâu."

Chương Hạo đau đầu thật sự. "Cu cậu nói gì là anh cũng tin hết hả?"

"Em xin thề." Kim Khuê Bân giơ ba ngón tay lên. "Nếu Go thần an toàn em nhất định sẽ không làm phiền gì ảnh đâu ạ."

Chương Hạo trở ra ban công, khẽ hỏi Kim Địa Hùng, "Dù gì nó cũng là phạm nhân, sao anh làm việc vô phép vô tắc vậy hả?"

"Anh biết vầy là không đúng." Kim Địa Hùng nhìn phân xưởng đằng sau ban công. "Có thể cậu không hiểu đâu, nhưng con người có đôi khi không làm chủ được chính mình."

Chương Hạo cũng thường xuyên không thể làm chủ được bộ não của mình nên đương nhiên anh hiểu cảm giác này. Anh biết, giờ mình có khuyên gì cũng vô dụng nhưng Kim Địa Hùng làm thế này khiến anh chợt nhớ ra một chuyện. Anh bảo: "Nếu vậy sau này anh đừng có lo chuyện của em nữa nha."

Kim Địa Hùng cũng biết bản thân đuối lí nên không lôi Kim Khuê Bân ra so sánh với Thành Hàn Bân nữa. Nhưng dường như y vừa nhận ra điều gì đó nên nhìn đồng hồ rồi hỏi, "Hôm nay cậu không đọc tin tức cho Thành Hàn Bân nghe à?"

"Không cần." Chương Hạo đáp.

Kim Địa Hùng có vẻ định hỏi thêm gì nữa nhưng đúng lúc này, Kim Khuê Bân đang ngồi sau máy tính đột nhiên ló đầu ra hỏi chen vào. "Đúng rồi cảnh sát Chương, Thành Hàn Bân không được thật ạ?"

"Không được cái gì?" Chương Hạo trưng ra vẻ mặt khó hiểu.

"Bọn họ đều bảo chỗ ấy của Thành Hàn Bân không xài được nên chỉ có thể nằm dưới đó ạ."

"..."

Chương Hạo cũng từng nghĩ đến chuyện công chúa sẽ đi rêu rao cái cớ mà Thành Hàn Bân viện ra, nhưng anh không ngờ dân tình lại thêu dệt đến mức đồn đãi Thành Hàn Bân thành kẻ bất lực.

"Thành Hàn Bân nằm dưới?" Kim Địa Hùng nghe xong ngạc nhiên đến mức trợn cả hai mắt.

"Không phải đâu." Chương Hạo cau mày, nằm dưới khỉ gì, công đến mức không thể công hơn nữa là.

"Thật thế ạ?" Kim Khuê Bân chớp mắt. "Vậy ra cảnh sát Chương vẫn là người nằm dưới?"

"Chuyện này liên quan gì tới tôi?" Trán Chương Hạo lại nổi gân xanh.

"Bọn họ bảo hai người đã ngủ với nhau rồi." Kim Khuê Bân đáp. "Còn bảo là cảnh sát Chương thật ra rất dũng mãnh, không phải là bé thụ mong manh dễ vỡ đâu."

Mong manh cái quần què...

Chương Hạo muốn chửi thề đến nơi vậy mà Kim Khuê Bân vẫn liến thoắng, "Hồi trước nhiều người cứ cho rằng cảnh sát Chương lăng loàn lắm, giờ cụt hứng cả bọn, ai cũng sợ cái mông gặp nạn hết á."

Nghe đến đây lòng Chương Hạo bỗng nảy sinh một cảm giác kì lạ, hình như anh đã bỏ lỡ điều gì đó.

Đầu óc anh không ngừng xoay chuyển, liên kết những đường manh mối nhỏ thành một sợi dây thừng dày. Giây phút nắm sợi dây ấy kéo ra, một kết luận rõ ràng hiển hiện trước mắt anh.

Lí do Thành Hàn Bân bịa ra không chỉ là để chống chế qua loa với công chúa.

Hắn biết công chúa sẽ đi rêu rao lời mình nói, hắn cũng biết trong tù đang đầy ắp tin đồn về mình và Chương Hạo. Thế nên hắn mới cố tình bảo mình là kẻ nằm dưới, như vậy không chỉ khiến công chúa cụt hứng mà còn có thể khiến mọi người hiểu nhầm rằng Chương Hạo là người nằm trên, dẹp tan tin đồn anh là kẻ đàng điếm ai thích đè cũng được.

Nhớ lại lúc Thành Hàn Bân vào phòng giải trí, hắn giả vờ yêu cầu công chúa khẩu giao cho mình. Hóa ra người nọ làm vậy là để công chúa phân tâm, còn mình tranh thủ truyền tin cho Chương Hạo. Bởi Thành Hàn Bân không thể nhìn thẳng vào camera nói chuyện khi công chúa đang đứng sờ sờ ở đó, như vậy sẽ khiến chuyện của anh bị lộ tẩy.

Truyền tin cho anh xong, hắn mới ngăn công chúa lại bởi lúc này đây, hắn đã đạt được mục đích là bảo vệ bí mật nho nhỏ của Chương Hạo.

Về phần vì sao hắn gọi Chương Hạo qua, có lẽ nguyên nhân cũng giống như lúc Chương Hạo phân tích nhưng ngoài ra, chắc chắn còn có thêm lí do khác. Ví như hắn muốn thể hiện rõ quan hệ thân thiết của hai người, khiến tin đồn Chương Hạo là người nằm trên càng thêm đáng tin.

Nhìn bề ngoài Thành Hàn Bân hành động như vậy chỉ để giải quyết mớ phiền phức mà công chúa đem lại. Nhưng trên thực tế, hắn không chỉ giải quyết được chuyện của công chúa mà còn giúp Chương Hạo xử lí được mấy tin đồn nhảm.

Sau khi cho ra kết luận cuối cùng này, Chương Hạo tê dại cả sống lưng.

Tâm tư của Thành Hàn Bân quả thực sâu xa đến đáng sợ. Nhưng phản ứng đầu tiên của Chương Hạo không phải là – mình phải tránh xa kẻ này, mà giờ anh chỉ muốn gặp Thành Hàn Bân ngay lập tức và hỏi hắn xem, những gì anh vừa suy đoán có đúng không?

Trước đây Chương Hạo cảm thấy những điều mình muốn giấu người nọ đều không thể giấu được, cứ như anh đang bị Thành Hàn Bân lột trần đến mức chỉ còn lại chiếc quần lót.

Nhưng giờ cảm giác này đã thay đổi, anh lờ mờ dự đoán, rất có khả năng anh sẽ bị Thành Hàn Bân lột trần đến mức quần lót cũng chẳng còn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip