mơ ࿐

một giấc mơ thật sự,
hoặc chỉ là ảo giác.

🖇️ cái này là horizon đó, em bé đầu tay của mình. vì mình thấy horizon buồn quá nên đưa vào album này lun.

—————————————————————-

bình minh thức giấc gọi mời cơn gió ấm áp của buổi sớm mai đánh thức bọt biển lăn tăn cùng làn sóng vỗ. gió hiu hiu trên bãi cát trắng mịn, bay đến khe hở của khung cửa sổ gỗ nâu kia. đánh thức luôn cả dáng người còn nằm trên giường, đều đều từng nhịp thở nhẹ choàng tỉnh giấc.

lại là một buổi sáng bình thường như mọi ngày. mọi thứ xung quanh vẫn đang đắm mình trong công việc riêng của nó. ông mặt trời cứ toả ánh nắng chói chang cho thế gian, gió cứ thổi, sóng biển cứ thay phiên nhau gợn rì rào - cái âm thanh tựa như một liều thuốc của thiên nhiên mằn mặn, là một bài hát xanh xanh khiến người ta có thể hoà vào rồi cảm thụ cả ngày. tôi mở cánh cửa gỗ kẽo kẹt, thứ duy nhất ngăn cách khoảng không tối tăm của ngôi nhà với thiên đàng thoang thoảng mùi muối. không biết tôi đã cách biệt với "thế giới ngoài kia" như thế nào, đôi lúc tôi còn chẳng quan tâm đến điều đó. ngày ngày đứng trên mặt cát mịn màng với chiếc máy ảnh không rời xa tôi dù chỉ ba bước. rồi cứ thế tôi lại đắm chìm trong chuỗi hành động vô thức lặp đi lặp lại cả ngày không chán, đưa máy ảnh lên rồi chụp lại thứ mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng còn đang bận bịu với chính nó. tôi có thể chụp mười tấm ảnh có sự xuất hiện của ông mặt trời, một trăm tấm hiện diện đại dương mênh mông sóng, nhưng lại chẳng có lấy một tấm ảnh nào của tôi. kì lạ nhỉ? tôi yêu lấy cái cách tôi chụp cảnh vật ngoài kia hơn cả cái mong muốn nhìn bản thân trong máy ảnh chính mình.


rồi bóng hình một chàng trai nào đó lọt vào khung ảnh của tôi. nhìn từ xa tôi đoán cậu ấy cũng trạc tuổi tôi thôi (hẳn là vậy). có lẽ từ trước đến giờ tôi chưa thấy ai vô tư vô nghĩ như cậu ấy. khi ở cái tuổi hăm hai, hăm ba, chúng tôi đáng lẽ phải tự mình bộn bề với công việc hay chăm lo cho tương lai sau này. cậu ấy và tôi lại chẳng thế, chúng tôi đều đang tự đi tìm một chốn bình yên khuất sau những toà nhà cao tầng xếp cạnh nhau, chạy khỏi thành phố xa hoa đầy tiếng kèn xe inh ỏi.

chúng tôi làm quen nhau trong chớp mắt.

"chào, em là sung hanbin."

"ngoan nhỉ?" là câu hỏi đầu tiên tôi đặt trong đầu khi em ấy đến gần, nghiêng nghiêng đầu cất tiếng êm dịu tựa như chỉ muốn mình tôi nghe. "một đôi mắt biết cười" là câu khẳng định tiếp theo bất chợt nảy ra khi em đưa bàn tay chờ tôi đón nhận.

"anh là zhang hao." - đáp lời em là cái mỉm cười làm quen của tôi. không đợi tôi tiếp lời, em hỏi ngay:

"anh thích chụp ảnh à?"

tôi gật đầu, nghĩ bâng quơ gì đó trong khi bên mũi tôi bây giờ đây chẳng còn mùi biển nữa, mà thay vào đó là hương bạc hà mát lạnh bay nhè nhẹ rồi ngả nghiêng nơi cánh mũi tôi. là mùi hương dễ chịu hơn bao giờ hết. có lẽ tôi đã biết nó toả ra từ đâu rồi. em đã đến và mang làn gió chẳng mấy gì lạ lẫm nhưng lại đọng lại trong trí nhớ, chạm vào tim tôi một cách hồn nhiên nhất. tôi đã ghi lại vào trong tâm trí tôi một bóng hình chạy dọc bờ biển, chẳng hoang mang vô định như làn sóng vỗ xa xăm. em cười khúc khích với chú cún lông vàng gần đó rồi cùng hoà mình trong ánh nắng, nơi tia nắng tô điểm là nơi gò má em nhô lên ửng hồng.

em đặt tai nghe trở lại hai bên tai rồi cứ thế nhảy nhót trong thế giới của riêng em. đường chân trời chạm mặt biển lên xuống mênh mông, bên bờ là hàng vạn hạt cát trắng mịn nhỏ nhoi - tất cả như hợp lại tạo thành sân khấu duy nhất cho em. hình ảnh em toả sáng kì lạ thu lại trong mắt tôi bây giờ. tôi còn tham lam mong muốn giây phút này có mặt trong thước phim của tôi nữa.

"anh chụp em được không? em ăn ảnh lắm đó nha." - em làm anh bất ngờ thế? chúng mình chỉ mới gặp mặt và chào hỏi thôi mà cứ như đã là tri kỉ từ đời nào rồi đấy. chẳng có dòng suy nghĩ nào làm gián đoạn câu hỏi của em, tôi đưa máy lên thu vào trọn vẹn khoảnh khắc có em ở đây. trong thước phim của riêng em, em dang tay ra đón gió từ biển khơi. đôi mắt nhắm nghiền, làn mi cong cong của em đón cả nắng mai. giây phút tôi chợt nhận ra tôi đã yêu đôi mắt biết cười của em. rồi ngay trong phút chốc, em xoay người chạy về phía tôi, máy ảnh cũ kĩ của tôi giờ đây đã nằm trong tay em.

"em mượn một lát, anh tạo dáng đi."

đôi mắt biết cười đen láy nhìn thẳng vào màu mắt tôi mà đề nghị. như một động lực nào đó thôi thúc tôi, một điều mà trước nay tôi chẳng hề làm.

tiếng tách lần thứ nhất, tiếng tách lần thứ hai, tiếng tách lần thứ ba... tôi tỉnh giấc vào một buổi chiều tà hoàng hôn màu cam hồng trên mặt biển. sáu giờ chiều. đặt chân xuống giường, tôi tiến về chiếc máy ảnh nằm chễm chệ trên mặt bàn, lạnh lẽo. tôi kiểm tra lại thước phim vô tư ấy, chẳng có cậu nhóc nào ở đây cả. vẫn là những tấm ảnh biển, cát vàng nhảy múa cùng nắng và gió như mọi khi. nhưng kì lạ thay, tấm ảnh duy nhất tôi hoà cùng nền biển xanh bọt trắng lại hiện diện ở đây, là tấm ảnh của bản thân tôi trong cái máy ảnh cứ ngỡ như sau này tôi sẽ không bao giờ chụp chính mình.

những ngày sau đó, cuộc sống tôi vẫn là vòng tuần hoàn như trước kia. một cuộc sống mà bất cứ khi nào tôi lục lọi tìm kiếm cũng vẫn sẽ thấy bóng hình ấy hiện hữu trong góc nhỏ con tim.

chụp bởi sung hanbin.
✎ ghi chép bởi zhang hao.

—————————————————————-
⑅ yêu hết tấm thân này 1st mini album chính thức khép lại cùng những mối tình không có kết quả. nhưng vì là yêu hết tấm thân này viết bằng cả tâm tư tình cảm của mình nên mình thấy rất yêu ẻm.
thanks to: cảm ơn quý vị khán giả đã ghé thăm căn gác bốn mùa nhỏ xinh của mình và đón nhận YHTTN bằng cả tấm lòng 🥺
⑅ bái bai, chúc bạn có một ngày tốt lành ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip