44. Không sao đâu Vương Nhất Bác!
"Em không gặp bố mẹ hơn tám năm nay!"
Động tác của Tiêu Chiến thoáng khựng lại, nhưng rồi cũng đâu vào đấy.
"Anh xin lỗi, đáng lý ra không nên hỏi em!"
"Không sao đâu!" Vương Nhất Bác quen như vậy rồi.
Nói rồi cả hai im lặng, không nói với nhau câu nào. Cả căn phòng chỉ còn nghe tiếng vù vù của máy sấy tóc và tiếng thở đều đặn của hai người.
Lúc này như có tảng đá đè nặng lên tâm trí, mỗi người một suy nghĩ...
"Xong rồi Cún Con!"
Vương Nhất Bác lật đật ngồi lên ghế thở dài, còn Tiêu Chiến thì đi cất máy sấy tóc, sau đó cũng đến ngồi cạnh cậu. Vẫn không nói gì với nhau!
"Cái đó... bố mẹ em đi sang nước ngoài làm việc lúc em mười hai tuổi, em ở nhà chính với ông bà nội. Thi đại học xong thì lên đây ở cùng ông bà ngoại! Lâu lâu có gọi điện hỏi thăm nhau, nhưng bây giờ cái gì cũng không còn!" Tiêu Chiến không tò mò chuyện gia đình của Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại chủ động muốn kể cho anh nghe, tốt nhất là nên yên lặng lắng nghe từ đầu đến cuối. Có người chịu lắng nghe mình sẽ cảm thấy ổn hơn nhiều!
Vương Nhất Bác kể về chuyện gia đình mình, thái độ dửng dưng thờ ơ như đang tóm tắt một văn bản, không nhìn ra chút chua xót buồn bực nào. Nhưng đấy là vẻ bề ngoài, còn trong lòng cậu ra sao ai mà biết được.
"Tại sao em không đi cùng?"
"Em không muốn."
"Nhờ vậy mà em gặp được anh không phải sao?" Vương Nhất Bác cười nói, giọng nói chứa đầy sự mãn nguyện.
"Cô đơn không?"
"Hả?"
"Mấy năm nay em có cô đơn không?"
"Có buồn không?"
"Có Kế Dương chơi với em từ nhỏ đến lớn, làm sao mà buồn chứ!"
"!!" Vương Nhất Bác bất ngờ nhận được cái ôm từ Tiêu Chiến, sau đó cũng vòng tay qua ôm lấy eo anh.
"Không sao đâu Vương Nhất Bác, tương lai sau này em còn có anh!"
Tiêu Chiến hiểu cậu nói như vậy chỉ để anh không lo lắng. Có đứa trẻ nào sống xa bố mẹ lại không cảm thấy buồn bã cô đơn đâu chứ! Có bạn chí cốt ở bên cạnh cũng đâu vơi được nỗi buồn khi không có bố mẹ chăm sóc như những đứa trẻ khác. Vương Nhất Bác thực sự nói dối rất tệ!
"Em có nhớ họ không?"
"..." Cậu tựa cằm vào vai Tiêu Chiến, không nói gì một hồi lâu.
Nếu hỏi về "nhớ nhung", muốn gặp bố mẹ thì Vương Nhất Bác muốn chứ, muốn lắm! Nhiều lần cậu muốn gọi điện cho họ nhưng nhận lại là tiếng chuông kéo dài chẳng có hồi âm. Cố bao nhiêu lần cũng bỏ cuộc.
Còn nếu hỏi về nghĩa kia thì cậu sớm đã quên mất rồi. Tám năm không gặp, Vương Nhất Bác đã sớm quên bố mẹ mình trông như thế nào rồi! Bây giờ chỉ dựa vào trí nhớ lúc nhỏ để tưởng tượng ra, bây giờ khuôn mặt họ đã có vài nếp nhăn, tóc cũng đã bạc đi vài sợi...
Mẹ Vương Nhất Bác là một phu nhân quý phái, bố thì sở hữu một tập đoàn lớn. Hai người bù qua đắp lại cho nhau, san sẻ công việc, sớm đã quên mất đứa con của mình, chỉ có ông bà chăm sóc. Thật may, vẫn có người báo cáo cho Vương Nhất Bác biết tình hình của bố mẹ cậu như thế nào.
Cậu gục mặt vào vai Tiêu Chiến, nức nở từng tiếng một, cả người run run, vòng tay ôm lấy anh cũng xiết chặt. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi.
"Không sao đâu mà!"
Ở đây không có sự soi mói của người ngoài, chỉ có anh!
Không có áp lực nặng nề, chỉ có anh!
Không có sự giả tạo, chỉ có anh!
Ở bên cạnh anh, em không cần đeo cái mặt nạ vô cảm ấy lên từng ngày. Không có gánh nặng, chỉ có tình yêu!
Anh sẽ bù đắp sự trống vắng trong trái tim em!
Cứ khóc đi Vương Nhất Bác, không sao cả!
——————————
Trời đã vào đông, thời tiết bắt đầu se lạnh. Mới đấy mà tuyết đã rơi đầy trên các con phố to nhỏ của Bắc Kinh hoa lệ, có lẽ năm nay kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu sớm hơn. Các trường đại học đã cho sinh viên nghỉ ở nhà, Untamed cũng không ngoại lệ nên Vương Nhất Bác giờ đang nằm trong phòng ngủ thẳng cẳng. Mấy ngày trước kỳ nghỉ đã bị đống đồ án vả bôm bốp vào mặt không biết trời trăng mây gió, có hai tháng để nghỉ ngơi thì ngủ cho đã cái nư trước rồi tính.
Công ty của Tiêu Chiến vừa thông báo cho nhân viên nghỉ chiều hôm qua, nên hôm nay anh được ở nhà nấu bữa sáng cho anh bạn nhỏ đang ngủ như con lợn chết trong phòng. Dạo gần đây công việc nhiều, không thể làm hết ở công ty, bèn bê hết vải vóc dây nhợ về nhà làm. Với lại đang là kỳ nghỉ đông, nhân viên không đi làm thì cũng phải làm việc ở nhà, chạy deadline như thường lệ.
Căn hộ này của Tiêu Chiến có một phòng làm việc, nhưng vì anh hay bê đến công ty làm nên cũng không ra vào thường xuyên. Sẽ dọn dẹp căn phòng lại một chút rồi làm việc trong đó, tránh để nhà cửa như cái chuồng lợn.
Nhớ hồi đại học mỗi lần anh làm đồ án là căn phòng y như rằng ngập trong mớ bản thảo và vải vóc. Đến năm cuối ở kỳ túc xá thì vẫn bị như vậy, Vương Nhất Bác chuyên gia vấp này vấp kia ngã sấp mặt xuống đất rồi la khóc um xùm bắt đền Tiêu Chiến.
Nhớ lại mà buồn cười!
"Con Heo Nhỏ, dậy được rồi!"
"Còn sớm mà~" Vương Nhất Bác nhíu mày khi thấy Tiêu Chiến mở rèm cửa sổ ra, rồi quay vào trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.
Giọng nói ngáy ngủ của Vương Nhất Bác luôn rất dễ thương. Tiêu Chiến cứ hoài suy nghĩ Con Heo ngáy ngủ này, Cún Con dính người và con Sư Tử khi say là cùng một người sao?
"Mặt Trời chiếu tới mông em rồi kìa, dậy mau!"
"Năm phút nữaa~"
"Đã hơn chín giờ rồi! Dậy ăn sáng đã!"
"Ưm..."
"Có dậy không?"
"Chút nữa~"
"Dậy ngay cho anh!"
"..."
"Có dậy không?" Tiêu Chiến đáng vào mông cậu một cái.
"Hongg đâuuu~"
"Vậy hôm nay anh giảm cân nhá, béo quá rồi đây này!" Tiêu Chiến vừa nói vừa xoa xoa cái bụng phẳng lỳ, mắt nhìn phản ứng của Con Heo Nhỏ.
"Ừm... Ả?? Ai? Ai cho??"
"Anh muốn!"
"Không cho! Chờ đó cho em!" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu ngồi dậy, lật đật chạy vào đánh răng rửa mặt.
Ai mà ngờ được Vương Nhất Bác Cool guy thực tế lại như thế này chứ, ngốc hết chỗ nói luôn!
.
.
.
.
.
——————————————————————————
12-11-2021
Tiếp theo: Ý tưởng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip