Giữ

Vương Nhất Bác tay không xách theo thứ gì, chỉ mang đúng chiếc ví đựng chứng minh để xác nhận danh tính. Anh mua gấp một vé máy bay đến Trùng Khánh - quê hương của Tiêu Chiến sớm nhất có thể.

Từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh mất không quá nhiều thời gian, máy bay vừa đáp xuống thì anh đã lập tức lao ra gọi đại một chiếc taxi ngoài đường. Vương Nhất Bác không rõ đường xá ở nơi đây, đọc trong lý lịch chỉ biết Tiêu Chiến từng theo học ở một trường phổ thông nên bèn đến đó trước để dò hỏi thêm.

Mất thời gian cả một ngày dài chẳng tìm thấy, Vương Nhất Bác thở còn không kịp cũng chẳng có tâm trạng nuốt trôi miếng thức ăn nào. Nhưng anh cũng miễn cưỡng ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua chút đồ uống. Nói cho đúng thì là mua chút bia để uống cho tâm trí tạm quên đi sự mệt mỏi.

Một lon.

Hai lon.

Ba lon.

Cứ tiếp tục như vậy, vỏ lon bia vứt xuống thùng rác đã không rõ là bao nhiêu. Vương Nhất Bác vẫn cứ uống, uống đến khi say khướt.

Say đến khi nào quên được Tiêu Chiến mới thôi.
.....

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã thấy bản thân nằm trên một chiếc giường, cả người được đắp chăn ấm. Anh mơ màng nhìn quanh, một căn phòng hẹp, đơn sơ.

Anh bắt đầu xoa đầu, lấy lại tỉnh táo để đứng dậy. Từng bước dạo quanh căn phòng, mắt vô tình lướt qua một khung hình cũ, nhìn kỹ thuật chụp chắc hẳn đã là một tấm hình từ những năm 90 rồi.

Là một đứa bé đang nở nụ cười, phông nền là một hàng hoa giấy nở rộ.

Không thể nào là anh nhìn nhầm, đây là Tiêu Chiến khi còn bé.

Đứa trẻ nào cũng có thể thay đổi, hình hài trưởng thành đến mấy nhưng nốt ruồi, một đặc điểm gắn liền với thân thể bất di bất dịch từ thuở còn non trẻ đến khi lìa đời.

Vương Nhất Bác hấp tấp mở cửa phòng, anh chẳng còn nổi một tâm trí gì để nghĩ ngợi. Chờ đợi và tìm kiếm suốt thời gian qua, người cần tìm đã tìm được rồi. Trong lòng khôn xiết vui mừng nhưng nỗi sợ có chút nhen nhóm, nhỡ người ấy không chọn anh thì anh nên đối mặt thế nào mới phải lẽ đây?

Tiêu Chiến đeo tạp dề caro đỏ, hai tay đang thoăn thoắt xắt củ cà rốt. Tai cậu nghe tiếng động, tay lập tức ngừng lại quay trở ra nhìn thấy người đàn ông quen thuộc ấy đầu bù tóc rối. Tâm trí chưa kịp định hình, người nọ đã bổ nhào đến ôm lấy thân hình gầy guộc của Tiêu Chiến.

Chả là đêm qua, Vương Nhất Bác say khướt nằm gục trên bàn ở cửa hàng tiện lợi. Miệng anh cứ lẩm bẩm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến và Tiêu Chiến không thôi. May mắn do ông trời an bài thế nào, Tiêu Chiến hôm ấy lại ghé vào cửa hàng tiện lợi này. Và đương nhiên là bắt gặp cái anh chàng nọ từ Bắc Kinh lặn lội đến tận Trùng Khánh, quê hương của cậu.

"Anh sắp không thể làm chủ bản thân nữa rồi!"

Vương Nhất Bác vốn có một tâm trạng rất ổn định, bình thường anh luôn khoác cho mình vẻ điềm đạm, bình tĩnh nhưng cho đến khi hôm qua là lần đầu tiên mà Tiêu Chiến nhìn thấy người đàn ông này say vì cậu.

Cậu cứ ngỡ, cả hai sẽ không thể đến với nhau. Từ đầu, Tiêu Chiến vốn đã có nghĩ đến việc giữ lấy tình cảm này, vì cậu biết chuyện cả hai rất khó thành.

"Em đừng nghĩ nhiều, anh biết em đang rất rối." Vương Nhất Bác nới lỏng vòng tay nhưng vẫn giữ lấy tấm lưng gầy của cậu.

Là Tiêu Chiến đã nghĩ nhiều sao? Cậu ngước mặt lên nhìn Vương Nhất Bác, người đàn ông này trong một khoảnh khắc đã khiến cậu rơi vào hố sâu vô tận của tình yêu.

Đối mặt với anh, đến dũng khí em cũng không dám. Nói làm gì là bày tỏ tình cảm này?

Ban đầu chỉ là ngưỡng mộ đơn thuần, dần dần đã thành một tín ngưỡng cả đời nhưng mà tín ngưỡng thì vốn dĩ không thể chạm tới được. Ngỡ là tình chưa sâu, nào ngờ vừa chạm vào tâm đã thấy đau buốt cả người.

Tiêu Chiến cần suy nghĩ, nghĩ chưa thông thì cậu không có cách nào để đối mặt với anh. Đến khi gần nghĩ xong cả, người này lại xuất hiện. Ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy Vương Nhất Bác ở cửa hàng tiện lợi, trái tim đã đập chậm một nhịp, thâm tâm đã biết không thể buông bỏ được nữa rồi.

Khóe mắt cậu bây giờ dâng lên màu đỏ hồng, nước mắt cứ thế giàn giụa. Tay cậu vừa định nhấc lên lau thì đã có một bàn tay to lớn chạm lên khóe mắt lau đi từng giọt nước mắt.

Cuối cùng đặt lên môi cậu một nụ hôn, câu trả lời không cần thiết phải nói ra chỉ cần dùng một nụ hôn bày tỏ đã quá đủ rồi.
.....

"Anh có đem tiền không?"

"Không có." 

"Có đem quần áo không?" Tiêu Chiến đang gắng gượng để hỏi anh.

"Không có." Vương Nhất Bác đáp rất thản nhiên.

"Vậy anh đem theo cái gì?"

"Anh đem theo chứng minh và cơ thể ngàn vàng này."

Tiêu Chiến đã bất lực tới mức muốn gục ngã lên mặt bàn. Cái tên này trông thật không giống Vương Nhất Bác mà cậu quen biết.

"Anh mang theo trái tim chân thành đến tìm em, không cảm động à?"

Ai bảo là không, đúng là cảm động thật đấy. Nhưng mà...

"Bộ dạng đó của anh, làm em rất xót."

Là bộ dạng đêm qua say khướt của anh đã làm cậu không thể kiềm lòng.

"Dù anh có vội đến mấy, cũng đừng hành hạ bản thân đến vậy chứ." Tiêu Chiến bĩu môi giận dỗi.

Vương Nhất Bác xích ghế lại gần, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Mắt đối mắt nhìn nhau, anh cất tiếng nói:

"Không thể không vội, nhỡ như anh bỏ lỡ em thì cả đời này anh sẽ không thể tìm lại mất."

Tiêu Chiến thật sự đã bị câu nói này làm cho cảm động mất rồi.

Nếu thật sự bỏ lỡ, Vương Nhất Bác cũng sẽ không biết cách nào để làm bản thân ổn định lại tinh thần nữa. Những ngày không có cậu, chất lượng bánh làm ra không hề tốt, dù ngọt dù đắng hay mặn thì Vương Nhất Bác cũng chẳng thể nào nếm ra rõ ràng. Trì Ngữ rất lo lắng, những ngày đó đều là cô phụ giúp khâu nêm nếm cho anh.

Cho đến khi, anh đã không thể kiềm nén nổi nữa. Vương Nhất Bác đã tìm đến đây, tìm người mình cần tìm lại, người này nhất định mà cả đời này anh không thể để lỡ mất.

Anh cứ nghĩ bản thân mình sẽ không rung động, bao năm qua có vì ai mà anh rung động chứ? Lần này, Vương Nhất Bác đã nghĩ như thế nhưng lý trí chẳng hiểu sao không thể làm chủ được trái tim. Vì Tiêu Chiến là một món quà mà ông trời dành tặng cho anh, bắt anh phải giữ lấy cho bằng được.

Bên ngoài thật trông chẳng sâu đậm, nhận ra rồi mới biết chính mình cũng đã rơi vào hố sâu.

Không cách nào thoát khỏi.

Mà chính anh cũng chẳng có một ý định sẽ rời đi hay thoát khỏi vòng xoáy tình yêu này.
.....
-Muốn viết thêm nhưng sợ bị đứt mạch=)) nên chap sau nhé mọi người. À t sắp thi rồi nên đợi t thi xong t lấp tiếp nhé~~

-Nhớ vote cho t=))) kh vote t ngang ngược kh ra chap mới à.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip