Kiếp thứ 2: Bất phụ giang sơn, bất phụ khanh (8)

"Gấp lắm sao?" Vương Nhất Bác nhướng mày hỏi lại.

"Vâng."

"Ngươi kêu hắn tới thư phòng chờ ta một lát."

"Rõ, thuộc hạ cáo lui."

Nhìn Yến Phi rời đi, Tiêu Chiến hơi nhìn sang đánh giá Vương Nhất Bác. Cảm nhận được ánh mắt của y, hắn bật cười:

"A Cẩm sao lại nhìn ta như thế, mau ăn cháo đi, để nguội sẽ không ngon nữa."

"Ngươi không đi ngay à? Người ta chắc là có chuyện gấp đó."

"Ừm không vội, chờ ngươi ăn xong ta sẽ đi."

Thấy hắn vẫn bình chân như vại, Tiêu Chiến cũng mặc kệ, cầm chiếc muỗng lên từ tốn ăn hết bát cháo.
Dáng vẻ khi ăn của y trông cũng thật trang nhã, lại có vẻ tiêu sái khiến Vương Nhất Bác cứ muốn nhìn mãi.

Hơi nghiêng người, chống cằm nhìn Tiêu Chiến ăn, chẳng hiểu sao hắn lại thấy thoả mãn đến lạ.

"Ngươi cũng muốn thử?" Liếc thấy Vương Nhất Bác cứ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chiến ngước lên hỏi:

"Ừm."

"Nhưng thật tiếc, ta đã ăn hết rồi." Dứt lời liền chỉ vào chiếc bát trống không đắc ý khiêu khích.

"Không cần, ta ăn cái khác là được."

"Hửm, cái gì? Mấy món này ta thử qua rồi, có chút mặn. Nếu ngươi muốn ăn..."

Không đợi Tiêu Chiến nói hết câu, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng nhân lúc y mất cảnh giác mà hôn lên khoé miệng cong cong màu nhạt kia.

"Hm, cháo tuyết yến mùi vị không tồi."

"Ngươi... ngươi làm cái gì??!!! Khốn kiếp."

Bị hành động của Vương Nhất Bác doạ sợ, Tiêu Chiến nhảy ra khỏi người hắn, run run chỉ tay mắng.

"Vương gia, chúng ta cũng đã thành thân, việc này không phải rất bình thường sao?" Vương Nhất Bác tiếp tục chống cằm nhìn y xù lông nhím, cười xoà.

"Hừ, nhưng ta đâu có bái đường với ngươi, chưa làm đủ phu thê chi lễ* sao có thể coi như người bên gối." Nói xong liền bất mãn quay đi.

Nghe đến đây lông mày Vương Nhất Bác hơi chau vào. Sao hắn lại quên mất chuyện lúc trước vì trốn tránh, bất chấp bị người khác chê cười cũng nhất quyết dùng gà trống bái đường thay cơ chứ.

Thở dài một phen, Vương Nhất Bác đứng lên thong thả chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng làm hoà:

"Thôi được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi ta có chuyện phải đi trước. Sau khi xong việc sẽ quay về đưa ngươi tới Thuỷ Cư lâu, được chứ?"

Hừ một tiếng xem như đáp lời, Tiêu Chiến trèo lên giường nằm xuống, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng hờn dỗi. Thấy y như vậy, Vương Nhất Bác chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ xoay người ra khỏi phòng.

Đợi hắn đi khỏi, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng ngồi dậy, ôm gối ngẩn ngơ nhìn ra cửa. Chẳng biết dạo này y bị làm sao nữa, mỗi lúc ở bên hắn là y lại bộc lộ những tâm tính như một tiểu hài tử, nào còn dáng vẻ trầm ổn cơ trí như thường ngày. Nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Vương Nhất Bác, lồng ngực y liền đập loạn liên hồi.

Đè lại trái tim đang điên cuồng nhảy nhót, Tiêu Chiến cố rũ những hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Không được, y cần phải tỉnh táo lại. Đứng dậy bước tới thư án mài mực, Tiêu Chiến đặt bút viết một lá thư sau đó gấp lại bỏ vào bao. Đề lên ba chữ Hàn Xương Trạch, y thở dài một hơi rồi cất tiếng gọi Chung Diệm.

*****

Từ lúc ra khỏi phòng của Tiêu Chiến, tâm tình Vương Nhất Bác không được vui cho lắm. Cứ nghĩ tới dáng vẻ bất mãn, đôi mắt thoáng ánh lên vẻ buồn bực của Tiêu Chiến khi nói về chuyện kia, trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu.

Một đường trở về thư phòng của mình, khi về gần tới nơi thì hắn bắt gặp Phúc Vinh đang đi tới, thấy vậy liền dừng bước gọi.

"Lão Phúc, ngươi lại đây."

"Đại nhân có gì phân phó?"

"Con gà kia đâu?"

"Gà? Đại nhân muốn nói tới con gà nào?" Tướng quân nhà lão vừa mới sáng đã hỏi gà, này là có chuyện gì đây?

"Con gà thay ta làm lễ bái đường với Tiêu Cẩm." Vương Nhất Bác lạnh giọng hỏi.

"A, ngài hỏi nó sao. Nó đang ở Tây uyển, được chăm sóc rất tốt."

"Hừ, còn sống tốt? Mau làm thịt nó cho ta."

Nói xong thì phất tay áo đi thẳng, bỏ lại một mình Phúc Vinh sững sờ khó hiểu. Tiểu kê kia sao lại làm gì mà chọc phải tổ tông này rồi. Đương yên đương lành lại bắt làm thịt gà, không phải đại nhân nhà lão lại có chuyện gì không vui chứ.

Bực bội bước vào thư phòng, Vương Nhất Bác đã thấy Thẩm Tư Ân nóng lòng đi qua đi lại. Nhìn thấy hắn, tên họ Thẩm liền nhào tới gấp gáp lôi đi:

"Tướng quân của ta, sao bây giờ ngươi mới tới. Nhanh đi với ta."

"Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói đã."

"Sao ta có thể từ từ, ngươi phải theo ta trở về quân doanh ngay. Mặc Vũ sắp không chịu nổi nữa rồi."

"Mặc Vũ? Đã có chuyện gì xảy ra?"

Không đợi Vương Nhất Bác hỏi cho tường tận, Thẩm Tư Ân đã kéo hắn ra ngoài xe ngựa đang chờ sẵn, vừa đi vừa giải thích. Thì ra lão cáo già Mộ Khải Lam kia thừa cơ Mặc Vũ được giao áp tải 1300 xe lương về biên cảnh đã cho người lén làm giả sổ sách, khai khống chi phí để đổ tội tham ô công quỹ cho hắn.

Quân lương còn chưa ra khỏi kinh thành thì Mặc Vũ đã bị quan binh Hình bộ tới bắt đi, hiện tại đã bị tống vào ngục tối chờ thẩm vấn. Biết tên họ Mộ kia hẳn đã chuẩn bị chu đáo, trước khi bị bắt đi Mặc tướng quân đã cho người báo với Thẩm Tư Ân tìm Vương Nhất Bác thương lượng đối sách.

Nghe xong mọi chuyện, ngoài mặt Vương Nhất Bác không tỏ rõ điều gì nhưng ánh mắt đã lạnh đi bảy phần. Hay cho một tên Mộ Khải Lam, dám động vào người của hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn độc ác.

Ở kinh thành cũng có doanh trại của Trung Nghĩa quân để tiện cho việc tiếp nhận tin tức tiền tuyến và phối hợp cùng cấm vệ quân bảo vệ hoàng thành. Như vậy Vương Nhất Bác có thể trực tiếp tới đó xử lý công vụ chứ không cần về Sở quân cơ trình diện. Đây là đặc cách mà Lương đế đã ân chuẩn dành riêng cho Vương Nhất Bác cùng đội quân chiến thần, đủ thấy sự sủng ái của hoàng đế đối với hắn sâu sắc cỡ nào.

Mặc Vũ vừa ra khỏi doanh trại thì bị bắt, e là trong quân đã có kẻ hai lòng. Xem ra hắn phải đích thân bắt con sâu mọt ấy ra mới được.

Đi thẳng vào lều chủ soái, Vương Nhất Bác lệnh cho tất cả các tướng lĩnh đều phải tới trình diện, đồng thời giới nghiêm toàn bộ quân doanh, nội bất xuất ngoại bất nhập. Chiêu bắt ba ba trong rọ này, hôm nay hắn sẽ đích thân biểu diễn để lão già họ Mộ kia mở rộng tầm mắt một lần vậy.

*****

"Vương gia, đã quá giờ Hợi, người cũng nên đi nghỉ thôi." Bước tới phủ thêm lên vai Tiêu Chiến chiếc áo choàng, Chung Diệm nhỏ giọng khuyên nhủ.

Vương gia nhà hắn đã ngồi ngoài đình gần ba canh giờ rồi, sau bữa cơm chiều y vẫn ngồi đây chẳng nói chẳng rằng. Tiết trời đã sang thu, bắt đầu có chút lạnh lẽo. Nếu cứ ngồi đây hứng gió e là sẽ đổ bệnh mất.

"Ừm, đã muộn vậy sao. Xem ra hắn không về rồi. Chúng ta vào thôi."

Đứng dậy nhìn một chút về phía cửa lớn đóng chặt, Tiêu Chiến nhẹ hất vạt áo xoay bước đi vào. Tấm áo choàng rủ xuống thân, theo từng chuyển động mà vẽ nên những độ cong mềm mại, xinh đẹp nhưng đầy vẻ cô tịch.

Kể từ ngày hôm ấy, đã gần một tuần Tiêu Chiến không gặp lại Vương Nhất Bác. Nghe lão quản gia nói gần đây hắn bận công vụ nên đã ở hẳn trong doanh trại không về, cũng chưa biết là khi nào có thể trở lại.

Không thể phủ nhận rằng thiếu Vương Nhất Bác bên cạnh Tiêu Chiến có chút ăn không ngon. Vốn dĩ đã quen thuộc với sự hiện hữu của hắn, bây giờ thiếu vắng đi hẳn sẽ có chút không quen. Tựa như năm đó người kia cũng trở thành một phần quen thuộc của y, cuối cùng vẫn đột ngột ra đi để lại một vết thương sâu khó mà liền được.

Chẳng hiểu tại sao lại đi so sánh Vương Nhất Bác với Dự Quân Minh, Tiêu Chiến chán nản thở dài. Trông đợi gần một tuần cũng không thấy hồi âm của Hàn Xương Trạch nên y cũng chẳng có gì để làm, thôi thì cứ như mọi ngày đành đi ngủ sớm vậy.

Nghĩ là làm, Tiêu Chiến cởi ngoại bào, chỉ giữ lại trung y mỏng manh leo lên giường nằm xuống. Trong phòng có đốt trầm hương phối với thảo dược, vừa giúp đuổi muỗi vừa có tác dụng an thần nên chẳng bao lâu sau y đã từ từ chìm vào giấc mộng.

Trống điểm canh hai, Tiêu Chiến bỗng thấy cơ thể mình bị đè nặng khiến y giật mình tỉnh giấc. Trong màn đêm tối như hũ nút không thể nhìn thấy cái gì y chỉ có thể dò dẫm lần sờ xung quanh.

Thế nhưng vừa chạm phải cái thứ đang vắt ngang eo mình y đã hoảng sợ tỉnh cả ngủ. Từ lúc nào mà trên người y lại có thêm một cánh tay như thế này. Run rẩy túm lấy vật thể khác lạ kia, định bụng sẽ vứt nó ra rồi lớn tiếng gọi Chung Diệm nhưng còn chưa kịp hành động thì một giọng nói trầm khàn đã ngăn y lại.

"A Cẩm, là ta. Đừng sợ, ngủ ngoan nào."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của tướng quân nhà mình, Tiêu Chiến bất chợt thả lỏng hơn nhiều

"Sao ngươi lại ở đây? Doạ chết bản vương rồi."

"Ừm, vừa từ quân doanh trở về. Mấy ngày không được ngủ, ta rất mệt. Ngươi để yên cho ta nghỉ một chút được không."

"Đây là phòng của bản vương, ngươi mau trở về phòng của mình đi."

"A Cẩm, chúng ta đã thành thân. Đây cũng chính là phòng của ta." Nói xong không đợi trả lời liền kéo y vào trong ngực tiếp tục ngủ thiếp đi.

Không chịu nằm yên, chỉ một lát sau Tiêu Chiến lại giãy dụa ngồi dậy khiến Vương Nhất Bác cũng phải dậy theo:

"Lại sao vậy?"

"Bản vương khát nước, ngươi cứ nằm ngủ đi, ta sẽ tự đi lấy."

Không để cho y bước xuống, Vương Nhất Bác đã nhanh chân xuống giường châm nến, rồi lại rót một chén nước cho y.

Ánh sáng từ cây nến hắt lên gương mặt hốc hác đượm vẻ mệt mỏi của hắn khiến cho Tiêu Chiến thầm giật mình. Là chuyện gì mà có thể khiến người này lao lực đến như vậy.

Đợi y uống xong chén nước, Vương Nhất Bác thả chiếc chén sang bên cạnh rồi leo lên giường tiếp tục ôm lấy đi nằm xuống, cũng chẳng buồn thổi tắt nến.

Ôm chặt thân hình mảnh khảnh bên dưới, Vương Nhất Bác nhẹ giọng, vừa nói vừa mơ màng:

"Ngoan, ngủ đi."

Tiêu Chiến sợ rằng cựa quậy sẽ khiến hắn tỉnh giấc, thế nên chỉ còn cách nằm im suy nghĩ lung tung. Sau đó cũng chìm vào giấc ngủ từ khi nào chẳng biết.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của đôi phu phu cùng mùi huân hương thoang thoảng, vẽ nên một khung cảnh bình yên đến ngọt ngào.

*phu thê chi lễ: lễ thành thân gồm tam bái, uống rượu giao bôi và động phòng hoa chúc (đáng tiếc là cả hai ng còn chưa làm cái nào 😢)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip