Kiếp thứ ba: Mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng nụ cười của Người (10)
Núi Ngọc Lâm,
Trời đã hửng sáng, mới bước qua giờ Thìn nhưng trong trại Nghĩa Phù đã tấp nập rộn rã. Cũng phải, hôm nay là ngày thành thân của lão đại, bọn họ tất nhiên không thể qua loa, thờ ơ. Vải đỏ trang trí, rượu thịt đồ nhắm đâu đã vào đấy, lúc này tất cả chỉ đợi đám người được cử đi thuận lợi đem đại tẩu về là có thể tiến hành hôn lễ.
Khác hẳn với tâm trạng sung sướng của đám người ngoài kia, thủ lĩnh sơn tặc cũng chính là tân lang Hứa Chấn Niệm lại lo lắng cực độ, đi đi lại lại không ngừng trong đại sảnh, đến nỗi khiến vị đang nhàn nhã thưởng trà trước mặt hắn cũng phải cau mày nhắc nhở
"A Niệm, đệ làm sao vậy? Bọn họ sẽ sớm trở về thôi."
Nếu có Tiêu Sở Nhất ở đây chắc hẳn cậu sẽ cực kỳ ngạc nhiên, cái người tưởng chừng đang nguy hiểm cận kề kia ấy vậy mà lại có thể hoàn hảo vô khuyết bình tĩnh thưởng trà bên cạnh thủ lĩnh sơn tặc.
"Vương đại ca, đệ hồi hộp quá, bình tĩnh không nổi."
"Hm, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi, đã có Tiểu Thương lo đón dâu giúp đệ, đệ vẫn còn chưa yên tâm?" Vương Nhất Bác đặt chén trà xuống bàn, tủm tỉm nhìn nam tử trước mặt.
"Không phải vậy, chỉ là... aizzz, mà thôi, đệ có nói huynh cũng chẳng hiểu. Một kẻ tới ái nhân còn không có như huynh thì sao mà hiểu được tâm trạng của đệ chứ." Còn định giải thích một phen, cuối cùng lại chẳng biết nói thế nào cho y hiểu, Hứa Chấn Niệm bĩu môi đi ra tựa cửa tiếp tục chờ đợi đoàn rước dâu.
"Ta không có ư...?" Nghe hắn nói vậy, không hiểu sao trong đầu Vương Nhất Bác lại thoáng vụt qua hình ảnh thiếu niên hồn nhiên, lanh lợi vẫn luôn bám dính lấy y. Giật mình hoảng hốt, y vội lắc đầu xua tan ý nghĩ đáng sợ ấy.
Như nhớ ra điều gì, Hứa trại chủ bất chợt quay vào bên trong ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, khẽ bàn bạc
"Vương đại ca, kế hoạch đêm mai của chúng ta vẫn sẽ tiến hành như cũ chứ? Đệ đã an bài Tư Đồ Viễn theo sát tình hình bên đó, nhất định lần này sẽ bắt được đám tặc nhân ấy đem về trị tội."
"A Niệm, đệ mới thành thân chúng ta có thể đợi vài hôm nữa hành động cũng chưa muộn."
Nghe y nói, Hứa Chấn Niệm liền xua tay từ chối: "Không cần đâu, đệ tin nếu biết chuyện A Ninh cũng sẽ hiểu cho đệ. Sớm ngày tóm gọn chúng, bọn đệ cũng chẳng cần giữ cái danh thổ phỉ người người oán hận này nữa."
"Vất vả cho đệ rồi."
"Không sao, cũng may gặp được huynh, nếu không e rằng không biết tới lúc nào bọn đệ mới có thể rửa sạch ô danh để ngẩng cao đầu làm người lần nữa."
"Đệ không cần lo lắng, sau khi làm xong chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo đại nhân giúp các đệ khôi phục lại quân tịch."
"Đệ thay mặt các huynh đệ trong trại đa tạ huynh." Được một lời hứa chắc như đinh của Vương bổ đầu, Hứa Chấn Niệm đứng dậy trịnh trọng hành lễ với y.
"Được rồi, đừng khách khí. Đệ mau chuẩn bị đón dâu đi, ta nghĩ giờ này bọn họ cũng sắp về rồi."
"Vậy đệ đi kiểm tra lại một vòng."
"Ừ, đi đi."
Đợi chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng đám người phó lĩnh cũng đem người trở về. Hứa Chấn Niệm thấy vậy liền nhanh chóng chạy ra đỡ lấy tân nương. Có điều khi nắm bàn tay ngà ngọc kia hắn lại cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Bàn tay này tuy cũng nhỏ nhắn nhưng lại lạnh lùng, còn có chút thô ráp như nam tử. Nghĩ sao cũng thấy kì lạ nhưng vì là ngày vui Hứa trại chủ cũng chẳng có thì giờ quan tâm tới điểm khác biệt ấy.
"A Ninh, cuối cùng ta cũng đợi được nàng rồi."
Thâm tình nói ra suy nghĩ trong lòng, Hứa Chấn Niệm dìu nàng về phía hôn đường. Cha nương của hắn còn ở quê nhà, vì vạn bất đắc dĩ mới phải trốn lên núi thành thân cho nên vị trí của song thân đều bỏ trống, dự định tam bái chỉ làm nhị bái, một bái còn lại đợi khi minh oan xong xuôi sẽ dẫn thê tử về nhà ra mắt phụ mẫu. Tới lúc đó hoàn thành lễ nghi cũng chưa muộn.
Sau một bái thiên địa một bái phu thê, Tiêu Chiến được đỡ vào hôn phòng, còn Hứa Chấn Niệm quay trở ra uống rượu hỉ cùng các huynh đệ. Vừa vào phòng, đợi người hầu đi khỏi, cậu mới vung tay giật bỏ khăn hỉ trên đầu.
"Mệt chết lão tử, hừ hừ." Vươn vai thư giãn gân cốt, cậu đứng dậy lấy từ trong tay áo một lọ dược nhỏ đi tới đổ vào trong bình rượu. Xong xuôi đâu đấy liền ngồi xuống ăn đồ ăn trên bàn, tới khi no nê mới xoa bụng đứng dậy.
Đến gần giờ Hợi Hứa Chấn Niệm mới được các huynh đệ thả về hôn phòng, lúc này hắn đã ngà ngà say bước chân cũng không vững. Liêu xiêu mở cửa đi vào, thấy trong phòng tối om, chỉ có một ngọn nến leo lắt sắp tắt hắn vội đi tới châm thêm đèn cầy.
Có điều chưa chạm vào giá nến trên bàn đã bị một bàn tay ngăn trở:
"Chàng đừng thắp, ta ngại."
Tiêu Chiến cố gắng đổi giọng mềm mại nhu hoà như nữ tử. Cũng may tên họ Hứa kia hiện đã say nên mới không thể phát giác. Trông thấy bàn tay kéo lấy áo mình, hắn liền cười hì hì:
"Nương tử, đừng ngại, chúng ta đã là phu thê rồi. Để ta châm thêm nến, được không?"
"Không muốn." Tiêu Chiến quyết tuyệt từ chối.
"Được, được, đều nghe nàng. Nào để ta mở khăn trùm đầu cho nàng."
"Khoan, chúng ta uống rượu hợp cẩn trước đi, sau đó chàng hãy mở." Vừa nói cậu vừa kéo Hứa Chấn Niệm tới trước bàn nhỏ, vươn tay rót rượu rồi đưa cho hắn.
Hứa trại chủ thấy nương tử nhà mình ân cần đến vậy cũng không vội vã. Lúc này hắn đang say trong men rượu và men tình, nào có thể để ý tới mấy thứ tự lễ nghi kia nữa. Tưởng tượng chỉ vài khắc nữa sẽ được ôm thê tử băng cơ ngọc cốt trong lòng, hắn không do dự mà đón lấy ly rượu, vòng tay qua người kia uống một hơi cạn sạch.
"Nương tử, rượu đã uống, để ta đưa nàng..."
Rầmmmmm! Hai chữ "đi nghỉ" còn chưa kịp thốt ra miệng, Hứa Chấn Niệm đã ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân sự. Lúc này người kia mới quăng chén rượu trong tay đi, giật bỏ khăn trùm. Đưa chân đá cái tên trước mặt, Tiêu Chiến nở nụ cười lạnh lẽo
"Cuối cùng lão tử cũng bắt được ngươi."
*****
Àoooooo!!!
Một thau nước hắt tới khiến kẻ đang bị trói ngồi trên ghế nhíu mày tỉnh lại. Khác hẳn với tưởng tượng của Tiêu Chiến, tên thủ lĩnh sơn tặc này hoá ra không những mặt mũi không dữ tợn xấu xí, trái lại vô cùng tuấn tú, hơn nữa còn rất trẻ, có khi chỉ hơn y một, hai tuổi là cùng.
Hất xong chậu nước, Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh tay gọi kẻ kia
"Mau tỉnh."
Hứa Chấn Niệm vì tác dụng của thuốc mê mà ngất đi, còn đang say ngủ thì bị dội nước lạnh khiến cho hắn giật mình tỉnh lại. Khẽ cựa quậy mở mắt, hắn bị ánh sáng trong phòng làm cho loá mắt. Đến khi đã bắt đầu có chút tỉnh táo, nhận thấy bản thân đang bị trói chặt trên ghế, miệng nhét đầy vải liền ú ớ kêu lên.
"Ngươi kêu cũng chẳng có ai đến cứu ngươi đâu, ngoan ngoãn im miệng lại cho lão tử."
Nghe thấy giọng nam tử vang lên ngay bên cạnh, Hứa Chấn Niệm sửng sốt ngước lên nhìn, vừa nhìn đã bị doạ sợ tới thất hồn lạc phách. Người ở trước mặt hắn một thân giá y đỏ thẫm, trên mặt điểm phấn tô son rực rỡ như đoá phù dung chớm nở. Nhan sắc tinh xảo xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn nhưng tuyệt đối không phải của A Ninh, thê tử của hắn. Y vậy mà lại là nam phẫn nữ trang, tìm tới đây là có mục đích gì.
Thấy hắn cứ ú ớ mãi không ngừng, Tiêu Chiến đưa tay chặn lại, đoạn thong thả nói
"Ta đã cho ngươi uống độc Thất Diệp Bách Hoa, nội trong bảy ngày không có thuốc giải sẽ thất khiếu chảy máu chết không toàn thây. Hơn nữa thê tử của ngươi còn ở trong tay ta, biết điều thì ngoan ngoãn im miệng, ta hỏi gì ngươi đáp nấy, nghe rõ chưa?"
Thấy hắn nhanh nhẹn gật đầu, Tiêu Chiến liền vươn tay bỏ vật cản miệng hắn ra. Mà Hứa Chấn Niệm khi được khai khẩu liền vội vã truy hỏi:
"Ngươi là ai, tại sao lại giả làm tân nương của ta? A Ninh đâu, ngươi đã làm gì nàng rồi?"
"Dừng, dừng! Ta đã nói ta hỏi ngươi mới được nói, quên rồi sao?"
Thấy người kia định vươn tay bịt miệng mình lại, Hứa Chấn Niệm âm thầm nuốt nước bọt, đoạn lên tiếng:
"Được, vậy ngươi hỏi đi."
Thấy hắn ngoan ngoãn lại, Tiêu Chiến bèn hỏi:
"Mấy ngày trước các ngươi có phải các ngươi đã bắt được hai người lai lịch bất minh phải không?"
"Không có, bọn ta không bắt ai cả." Suy nghĩ một hồi, Hứa trại chủ lắc đầu phủ nhận.
"Nói láo! Các ngươi không những bắt người, còn đả thương người ta. Một bằng hữu của ta thoát được đã quay về báo tin, ngươi còn dám chối?"
"Ta nói không có thật mà. Khoan đã, ngươi cứ một mực cho rằng ta đã bắt người, vậy hắn trông như thế nào?"
"Hmm, mày kiếm mắt sáng, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Cao cỡ ta, à không cỡ như ngươi. Mà hình như cao hơn cả ngươi. Bên mình luôn đem theo một thanh kiếm chuôi bạc khắc Kỳ Lân."
Hứa Chấn Niệm nghe y miêu tả liền liên tưởng tới một người. Không phải chứ, tên này chẳng lẽ là đang tìm Vương đại ca?
"Tên của hắn là gì?" Hắn cau mày hỏi lại
"Vương Dật Chi."
Nghe tới cái tên quen thuộc kia, Hứa Chấn Niệm liền vui vẻ:
"Thì ra ngươi muốn tìm y. Phải y đang ở chỗ của ta."
"Ngươi nhốt y ở chỗ nào?" Tiêu Chiến nghe hắn nói thì vô cùng sốt sắng truy hỏi.
"Y ở trong căn nhà gỗ nhỏ gần kho lương. Nhưng ngươi tìm huynh ấy..."
Tình cảnh cũ lại tái diễn, vẫn chưa kịp nói hết câu Hứa trại chủ đáng thương lại bị Tiêu Chiến dùng một quyền đánh ngất xỉu. Bịt miệng hắn lại, xong xuôi cậu liền lẻn ra ngoài tìm tới nơi giam giữ Vương bổ đầu.
Trại này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhà cửa đan xen lại có người liên tục tuần tra. Tuy hôm nay là ngày vui của trại chủ, huynh đệ bọn hắn được ăn mừng một buổi thích chí, say sưa xong không vì thế mà buông bỏ cảnh giác, vẫn cắt cử người làm nhiệm vụ canh chừng.
Phải mất gần nử canh giờ Tiêu Chiến mới tìm thấy nơi mà Hứa Chấn Niệm nói tới. Trông thấy mấy tên thổ phỉ đang canh chừng bên ngoài, cậu liền khẳng định bên trong nhất định đang giữ người kia. Nghĩ vậy, cậu liền tìm cách dụ bọn hắn đi.
Quan sát mãi mới thấy dãy chuồng ngựa phía sau kho lương, cách nhà gỗ nhỏ một quãng khá dài, Tiêu Chiến mon men lẻn tới đó. Trong chuồng chất đầy rơm rạ, thời tiết này lại hanh khô chỉ cần một ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả. Nghĩ là làm, cậu nhanh nhẹn mở hết cửa, sau đó lấy mồi lửa đem theo vứt vào đám cỏ khô.
Lửa bùng lên trong nháy mắt, liếm vào rơm khô dần đem cả dãy chuồng thiêu trụi. Hàng trăm con ngựa đang say ngủ bỗng cảm nhận được sức nóng liền hốt hoảng theo lối cửa mở mà chạy ra bên ngoài, hí lộng điên cuồng, tung vó trốn chạy khiến bên ngoài loạn thành một cục.
"Cháy rồi, mau dập lửa a!!!!"
"Chuồng ngựa cháy rồi, mau tới dập lửa!!""
Đám lâu la canh gác trông thấy lửa cháy lớn phía chuồng ngựa, lại thấy ngựa thoát ra ngoài điên cuồng dẫm đạp mọi thứ liền vội vàng hú hét mọi người tới chữa cháy.
Thừa cơ bên ngoài hỗn loạn, Tiêu Chiến chạy tới nhà gỗ nhỏ, mở cửa lẻn vào. Vương Nhất Bác lúc này đang say ngủ, nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài liền tỉnh dậy. Ban nãy uống vài chén rượu mừng với đám người Hứa Chấn Niệm nên y đã về phòng tắt đèn từ sớm, hiện tại nghe thấy một loạt động tĩnh bên ngoài liền cảm thấy khó hiểu, không biết mấy tên kia lại bày trò gì vui đùa rồi.
Có điều chưa kịp bước xuống giường đi xem xét đã bị một cánh tay bịt chặt miệng, đè y nằm xuống giường.
"Dật Chi đại ca, đừng lên tiếng. Ta tới cứu huynh đây."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, cánh tay đưa lên chuẩn bị hạ xuống của y khựng lại, ngẩn ra một lúc lâu. Mãi sau mới hồi thần lên tiếng:
"Tiêu Sở Nhất?"
"Phải, là ta. Chúng ta mau trốn thôi, nhanh lên." Dứt lời liền kéo lấy tay y.
Tuy nhiên còn chưa đi được một bước đã bị người bên dưới kéo ngược trở lại ngã lên trên giường.
"Dật Chi ca, sao huynh lại..."
"Nói cho ta biết, bên ngoài có chuyện gì? Tất cả là do ngươi gây ra sao?"
"Đúng thế. Ta giả làm tân nương tới đây cứu huynh. Tên đầu lĩnh kia đã bị ta bắt trói trong phòng, lại phóng hoả gây loạn. Chúng ta mau thừa cơ trốn đi, nếu không sẽ không kịp đâu."
Nghe Tiêu Chiến nhanh nhẹn tường thuật lại Vương Nhất Bác không khỏi cau mày. Tới khi cậu nói xong y chỉ kịp bỏ lại câu "hỏng bét" rồi nhanh chóng tông cửa chạy vội ra ngoài, bỏ lại Tiêu Chiến một mình nằm ngẩn ngơ trên giường.
Chạy tới phía chuồng ngựa, trông thấy Hứa Chấn Niệm lúc này đã được cứu ra ngoài đang cùng đám huynh đệ người dập lửa kẻ bắt ngựa, đã gấp tới độ chân không chạm đất liền nhào tới góp sức.
Tới khi ổn định được tình hình thì cũng là chuyện của một canh giờ sau. Ngồi vật xuống đất mệt thở không ra hơi, Hứa Chấn Niệm hổn hển than vãn
"Con mẹ nó mệt chết ta, ngày thành hôn của ta thê tử thì không được ôm, lại còn bị bắt trói trong phòng, nửa đêm thì đi dập lửa."
Nào có ai thảm hại hơn hắn chứ. Cũng may không có huynh đệ nào bị thương, nếu không kẻ làm lão đại như hắn đúng là không thể ngẩng cao đầu làm người nữa mà. Nhìn về phía dãy chuồng ngựa nay chỉ còn là bãi đổ nát, hắn lại thấy đau lòng.
"Mẹ kiếp, hơn hai trăm ngựa tốt của lão tử giờ không có nhà mà về. Để ông đây biết kẻ nào làm thì hắn chết không có chỗ chôn đâu." Nói đoạn quay sang nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh, ngạc nhiên "A, Vương đại ca, huynh sao còn ở đây, không gặp người đi tìm huynh sao?"
Dứt lời liền nhìn ra sau lưng y thấy có bóng dáng mặc y phục đỏ liền sửng sốt: "Ngươi..."
Không đợi hắn nói hết Vương Nhất Bác đã đứng dậy hùng hổ bước tới kéo tay người kia một đường trở về phòng, bỏ lại đám người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ngạc nhiên.
"Đại ca, đó không phải là chị dâu ư? Sao lại đi cùng Vương đại ca?"
Trương Thiết Đầu hoảng hốt kêu lớn đổi lại một cái gõ đầu đau đớn từ thủ lĩnh nhà mình:
"Con mẹ nó con mắt nào của ngươi thấy đó là A Niệm? Người đó là giả, là bằng hữu của Vương đại ca." Thấy mấy tên kia vẻ mặt như gà mờ ú ớ không hiểu, hắn liền nghiến răng: "Thôi có nói các ngươi cũng không hiểu, mau dọn dẹp đi." Nói xong liền đứng dậy hướng về nhà gỗ đi tới, dù sao hắn cũng phải hỏi tung tích thê tử mình đã chứ.
Kéo Tiêu Chiến vào phòng, Vương Nhất Bác đóng cửa lại. Vứt Tiêu Chiến lên giường, y lạnh lùng khoanh tay chất vấn:
"Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi. Còn mặc thành cái bộ dạng này, không biết xấu hổ hay sao?"
Giả làm nữ tử thì thôi, lại còn bái đường với người ta. Khốn kiếp, tên nhóc này có biết hắn đang làm cái gì không chứ.
"Ta... ta chỉ muốn cứu huynh thôi. Ai biết được huynh lại..." Ai mà biết được huynh lại là khách của họ chứ, vừa nghĩ Tiêu Chiến vừa dẩu môi uỷ khuất.
"Còn dám nói? Đường đường là đại nam nhân lại đi bái đường với người ta, ngươi không thấy hoang đường sao?"
Không hiểu sao so với những rắc rối mà hắn gây ra thì y càng để tâm tới chuyện hắn giả làm tân nương bái đường cùng người ta hơn. Nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn điểm phấn thoa son, ngọt ngào hơn đoá phù dung kia y lại thấy phẫn nộ, vừa giận lại vừa không cam tâm.
"Chỉ là bái đường thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá to tát. Ta... Ưm..."
Không để hắn nói xong Vương Nhất Bác đã túm lấy người đè ngã lên giường, sau đó một đường hôn xuống, ngăn trở mọi thanh âm.
Ánh nến bập bùng, tí tách cháy vẽ nên hai thân ảnh một trắng một đỏ đan xen. Đêm trên núi Ngọc Lâm còn rất dài.
P/s: Chúng ta đã đi được 1/2 quãng đường rồi đó các cô :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip