Kiếp thứ ba: Mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng nụ cười của người (3)

Một câu nói ra vừa vặn khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi tột độ.

"Này, tên nhóc đó vừa nói cái gì? Cậu ta muốn lên giường cùng ai?" Dương Thiên Hựu vốn đang áp giải tên phu xe ngơ ngác quay sang hỏi mấy huynh đệ đằng sau.

"Ông trời của ta ơi... hắn nói... nói muốn lên giường cùng Dật... Dật Chi đại ca hả?" Ngô Văn Quán lắp ba lắp bắp thuật lại, trong lòng bị doạ sợ đến không nhẹ.

Mà không chỉ có hai bọn hắn, gần mười huynh đệ sai nha bên kia cùng toàn thể bá tánh đều cảm thấy mình như đã nghe nhầm rồi. Giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn là hai người nam nhân với nhau thế nhưng vừa gặp đã đòi lên giường. Chuyện này cũng quá là đáng sợ đi.

Mặc kệ những gương mặt thất thố khiếp sợ và lời bàn ra tán vào xung quanh, Tiêu Chiến tiếp tục lắc lắc cánh tay của người kia, chờ mong

"Ê.. huynh có nghe ta nói không vậy? Ta là muốn..."

"Im miệng!"

Không để tên đó nói hết câu, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng quát hắn dừng lại. Một thoáng sững sờ qua đi, y thấy cơn tức giận dâng đầy trong lồng ngực, thật muốn tóm kẻ càn rỡ này mà đập cho một trận hả lòng hả dạ. Dám trêu ghẹo cả quan sai, tên hỗn trướng này là đang chê mạng mình quá dài hay sao.

Khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, Vương Nhất Bác đưa mắt lườm mấy tên huynh đệ đang chờ xem kịch hay ở bên cạnh khiến bọn họ liên tục ho khan, giả vờ quay sang chỗ khác. Sau đó giật tay mình ra khỏi tên nhóc kia, lạnh lẽo lên tiếng:

"Ngươi tên là gì?"

Tiêu Chiến tưởng hắn hỏi tên của mình là đã đồng ý qua lại liền hớn hở trả lời

"Ta tên Tiêu Sở Nhất, huynh có thể gọi ta là Sở Nhất. Nếu huynh đã đồng ý rồi có phải chúng ta sẽ cùng về nhà không?"

Nghe mấy lời càn rỡ của kẻ trước mặt, Vương Nhất Bác liền cảm thấy đầu đau dữ dội. Siết chặt nắm đấm cố ngăn mình không tóm lấy tên này mà hạ quyền, y cắn răng không lên tiếng. Dương Thiên Hựu thấy khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người của y liền tiến đến giật giật vạt áo, nhỏ giọng:

"Dật Chi ca, huynh phải bình tĩnh. Xem hắn vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không làm ra mấy chuyện xấu xa, huynh không thể đánh người. Đánh bá tánh sẽ bị sư gia trừ năm lạng bạc tiền thưởng, toàn thể huynh đệ tháng này có no ấm hay không đều nhờ cả vào huynh đó."

Tháng này bọn họ chưa được lãnh tiền công, sư gia cùng một giuộc với tri phủ đại nhân thì như hổ rình mồi lúc nào cũng chăm chăm cắt xén lương lậu của đội sai nha. Nếu để hai người đó biết Vương bổ đầu ra tay đánh người còn không phải sẽ hả hê mà lấy đi tất cả sao. Chịu vũ nhục đương nhiên uỷ khuất, nhưng mà đói bụng thì sẽ chết đấy.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nhìn Tiêu Chiến gằn giọng:

"Ngươi, cút cho ta. Nếu còn dám xuất hiện trước mắt ta đừng trách ta không khách khí. Gặp một lần ta đánh một lần, nghe rõ chưa?"

"Nhưng ta đâu có làm gì, chẳng phải chỉ muốn ngủ cùng huynh thôi hay sao?" Tiêu Chiến tủi thân đáp lời.

"Ngươi..." Vương Nhất Bác cảm thấy đầu mình sắp hỏng rồi mới đi nói lý với tên này. Thôi năm lượng bạc thì năm lượng bạc, cùng lắm thì hắn ăn cháo một tháng, tên khốn kiếp này nhất định phải đánh.

Thấy y chuẩn bị bất chấp tất cả mà xông vào tóm lấy cậu nhóc kia tẩn cho một trận, Dương Thiên Hựu liền anh dũng xông lên ôm lấy người.

Mấy huynh đệ phía sau cũng nhất loạt chạy lại khuyên nhủ:

"Dật Chi ca, đừng nóng."

"Huynh phải nhịn! "

"Tên nhóc này trẻ người non dạ."

"Chúng ta mau về thôi, đừng tính toán với hắn."

.....

Vương Nhất Bác thấy dáng vẻ cam chịu của mấy kẻ này thì càng thêm bực tức, lạnh giọng quát:

"Bỏ ta ra."

Nhưng càng nói chỉ càng khiến mấy tên kia thêm ôm chặt. Ngô Văn Quán thấy tình hình không ổn liền bước tới kéo Tiêu Chiến lùi về phía sau.

"Sở Nhất huynh đệ phải không? Ta nói này ngươi như vậy là không được. Ai lại giữa thanh thiên bạch nhật nói muốn lên giường cùng một đại nam nhân chứ. Ngươi như thế là muốn trêu ghẹo quan sai hay sao, có muốn bị nhốt vào đại lao không hả. Nhân lúc chúng ta còn cản được ngươi mau chạy đi, nếu không chẳng ai cứu được ngươi đâu."

Ngơ ngác nhìn người đang nắm cánh tay mình, rồi lại nhìn sang một đám người đang giữ chặt Vương Nhất Bác ở bên kia, trông thấy ánh mắt hàm chứa sát khí ngút ngàn của y, Tiêu Chiến âm thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:

"Ta chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình thôi mà, như vậy là sai sao?"

"Sai, rất sai." Nếu không phải đại lao nha môn đã chật người, tri phủ ra lệnh trừ những kẻ tội ác tày trời thì không cho phép bắt thêm, bọn hắn đã sớm bắt tên này nhét vào đại lao làm bạn với chuột từ lâu rồi.

"Huynh ấy không thích ta sao?"

"A, cái này thì..." Còn đang định khách sáo mấy câu Ngô huynh đệ đã thấy cái nhìn cảnh cáo của lão đại găm trên người mình, liền vội vàng liến thoắng: "Không thích, sao có thể thích được. Hai người đều là nam tử, cũng đâu phải đoạn tụ*. Nếu đổi lại ngươi là nữ tử thì biết đâu..."

"Ngô Văn Quán!"

Còn chưa nói hết lời Vương Nhất Bác đã lên giọng cắt ngang mấy điều nhảm nhí của hắn. Thức thời nuốt lại mấy câu định nói, Ngô Văn Quán tủm tỉm

"Thế nhé, chúng ta phải về phủ nha đây. Ngươi mau về nhà đi." Dứt lời liền đẩy cậu về phía ngược lại. Cũng là một tiểu hài ngây thơ khả ái, thật khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Đáng tiếc lại chọc phải kẻ không nên chọc nhất, tốt hơn hết là mau chạy đi.

Xong xuôi lại lên tiếng đuổi người: "Thôi đã hết chuyện rồi, mọi người mau mau giải tán, còn nhìn thêm ta sẽ ghi lại về trình sư gia đến đòi tiền mấy người đó."

Nghe thấy nhắc tới sư gia, bá tánh trấn Thước Diệp đều lắc đầu ngao ngán, vội vàng tản đi. Sư gia cái gì cũng tốt, chính trực công minh cùng với tri phủ bọn họ là đôi song sát khiến đạo tặc phải chùn bước. Có điều y lại yêu tiền như mạng, thường ngày còn nghĩ ra đủ mọi quy tắc để moi tiền bọn họ một cách chính đáng, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

"Huynh đệ chúng ta mau về thôi, quá giờ đi tuần sẽ lại bị trừ tiền thưởng đấy."

Ngô Văn Quán vừa dứt lời bọn họ đã lôi kéo Vương Nhất Bác rời đi, cũng không quên xách theo tên phu xe đáng tội kia nữa. Bỏ lại một mình Tiêu Chiến đứng giữa phố vắng vẻ.

Trước khi đi Vương bổ đầu không quên ném cho Tiêu Chiến cái nhìn không thiện cảm, hừ một tiếng mới theo huynh đệ rời khỏi. Tiêu Chiến trông thấy thế liền cảm thấy có chút buồn lòng, một mình lẩm bẩm:

"Ây chết, không kịp hỏi y tên gì rồi."

"Không cần hỏi, hắn chính là kẻ mà đệ phải tiếp cận đó."

Nhìn thấy đám sai nha rời khỏi, Trịnh Kim Tú mới bước tới bên cạnh sư đệ mình. Thật doạ chết nàng, không ngờ A Chiến lại hành động trực tiếp mau lẹ đến vậy. Cũng may cậu không bị bọn họ bắt đi, nếu không sợ là nàng lại phải về nhờ mấy chị em tới nha môn đòi người. Haizzz, động đến tên mặt lạnh kia là điều mà nàng vạn phần không muốn đâu.

"Tỷ nói người đó là Vương Dật Chi?"

"Phải. Đệ không bị hắn doạ sợ chứ?"

"Không có, dù hơi lạnh lùng một chút nhưng rất anh tuấn nha. Đệ rất thích." Tiêu Chiến mỉm cười nhìn theo hướng đám người vừa rời đi. Không hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy y cậu đã có cảm giác như đã quen biết từ lâu rồi, có chút gì đó như tâm can rung động. Này liệu có phải là nhất kiến chung tình như sư phụ vẫn thường nói hay không.

"Haizzz, thôi mặc đệ. Chúng ta mau trở về thôi, lần khác ta sẽ lại tạo cơ hội cho đệ gặp hắn." Trịnh Kim Tú nói xong liền quay gót kéo theo Tiêu Chiến một đường trở về Di Hồng viện.

Mà lúc này, đám người Vương Nhất Bác cũng vừa lúc về tới nha môn, đang chuẩn bị bước vào liền nghe thấy tiếng hắng giọng. Cả đám nhất tề nghiêm chỉnh, đồng thanh:

"Chào sư gia!"

"Lại đem về một tên tốn cơm? Ta đã nói với các ngươi không phải kẻ đại ác thì không cần đem về phủ nha mà, các ngươi nghĩ đại lao còn chỗ, chúng ta còn đủ ngân lượng để nuôi đám ăn không ngồi rồi này hả?"

Một thân bạch y phiêu dật, Cố Vân Hàn đứng trước cửa lớn nhìn bọn bọ vẻ mặt đầy ghét bỏ. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy y mặc dù dung mạo tuấn mỹ nhưng vẫn mang theo nét âm nhu của nữ tử, chẳng phải chính là nữ phẫn nam trang hay sao.

"Sư gia, tên này chạy xe ngựa trên phố thiếu chút nữa thì gây án mạng, bọn ta bắt về cho người xử lý." Vương Nhất Bác mặt không biểu bình trần thuật lại.

"Ồ, vậy sao? Người đâu phạt hắn ba mươi trượng, nộp năm mươi lượng bạc xung công rồi thả hắn đi. Hừ, ta mới không nuôi kẻ vô tích sự này."

"A Hàn, lại có gì khiến ngươi cáu gắt vậy?"

Tri phủ đại nhân Nghiêm Vũ Nhân từ bên trong nha môn cũng theo ra, đỡ lấy sư gia nhà mình nghiêng đầu hỏi:

"Hừ, còn không phải vì mấy tên ăn bám mà bọn họ đem về sao?"

"Đừng nóng nảy, nếu ngươi không thích ta chém bọn hắn cho rộng chỗ, ngươi thấy thế nào?" Tri phủ đại nhân nịnh nọt.

"Ta thấy chém ngươi mới phải, đừng có ở đó ăn nói hàm hồ nữa. Còn ra thể thống gì?" Gấp lại chiết phiến, Cố Vân Hàn lườm Nghiêm đại nhân một cái cháy mắt.

Nhìn thấy bọn họ lại bắt đầu diễn tuồng ân ái sướt mướt, đám người Vương Nhất Bác âm thầm đỡ trán. Ngày nào cũng vậy, tri phủ mà gặp sư gia thì không còn chút tiền đồ nào cả, nhìn bộ dáng luồn cúi kia nào giống đại nhân cao cao tại thượng, công chính nghiêm minh thường ngày nữa chứ.

Như nhận thấy suy nghĩ của bọn họ, Nghiêm Chính Nhân thu lại biểu cảm, tựa tiếu phi tiếu* nhìn sang Vương Nhất Bác đang đứng bên dưới, cao giọng:

"Dật Chi, ta nghe nói ngươi vừa được người ta tỏ tình trên phố?"

"Cái này..." Vương Nhất Bác á khẩu.

"Ha ha, không cần phải ngại, bọn ta đã biết cả rồi. Thế nào, hắn có đẹp hơn sư gia nhà ta không?"

Một đám quan sai bên dưới nghe thấy câu hỏi của đại nhân nhà mình thì điên cuồng gật đầu. Sư gia nhà họ mặc dù xinh đẹp nhưng so với vẻ đẹp diễm lệ của tên nhóc kia thì quả là vẫn kém một chút. Trông thấy hành động của bọn hắn, Vương Nhất Bác cùng Cố Vân Hàn lặng lẽ lia mắt quét ngang, đem theo cái lạnh như băng sơn vạn năm khiến mấy kẻ đó thức thời im bặt.

Hả hê nhìn cái tên thường ngày bướng bỉnh, kiêu kiêu ngạo ngạo kia bị đùa bỡn, trong lòng Nghiêm Chính Nhân nở rộ đầy hoa. Trêu rất rốt, chọc rất hay, hắn thật muốn gặp cái người đã khiến tên đầu đá này lúng túng á khẩu. Cười ha ha thoả mãn, Nghiêm đại nhân liền kéo sư gia nhà mình vào trong, để mặc đám người kia mắt to mắt nhỏ trợn trắng nhìn nhau.

*******

Kể từ sau lần ngỏ lời giữa phố kia, chuyện Vương bổ đầu bị một nam tử trêu chọc đòi cùng lên giường đã mọc cánh mà bay khắp trấn Thước Diệp khiến y đi đâu cũng nghe thấy lời bàn tán. Đáng hận hơn chuyện này còn truyền tới cả tai của Tuần phủ đại nhân Tống Thừa Minh.

Nhìn phong thư thăm hỏi của sư phụ trên bàn, Vương Nhất Bác lại cảm thấy nộ khí xung thiên, cắn răng viết lời phúc đáp. Nếu để y gặp lại tên nhóc kia một lần nữa, nhất định phải đánh cho hắn một trận đến cha nương cũng nhận không ra mới hả lòng hả dạ.

Có điều trong khi Vương Nhất Bác tâm tình khó chịu thì Tiêu Chiến lại đang rất thoải mái hưởng thụ mỹ thực cùng tiếng ca của giai nhân trong Di Hồng viện. Ban đầu còn một hai đòi sư tỷ phải cho ra ngoài gặp Vương Dật Chi, thế nhưng chỉ sau vài ngày cậu đã quên béng mất người kia tự lúc nào. Trịnh Kim Tú thấy vậy không khỏi thở dài, quả đúng như sư phụ đã nói sư đệ của nàng là kẻ vô tâm vô phế, nhớ nhanh mà quên cũng rất nhanh.

"Sở Nhất, tỷ tỷ phải tới miếu Nguyệt lão phía đông trấn một chuyến, đệ có đi cùng ta không?" Lưu Kim Hương cô nương, hoa khôi đẹp nhất Di Hồng Viện lên tiếng hỏi người đang ăn điểm tâm trước mặt.

"A, đệ được ra ngoài chơi sao?"

"Ừ, đi cùng ta, ta sẽ đưa đệ đi thăm thú trấn Thước Diệp một chút."

"Vâng, vậy đệ đi báo với Tú tỷ một tiếng, tỷ chờ đệ."

"Được."

Nhận được sự đồng ý của Trịnh nương, Lưu Kim Hương liền cùng Tiêu Chiến lên xe ngựa đi tới miếu Nguyệt lão. Quãng đường không tính là xa, chưa đầy nửa canh giờ hai người đã tới trước ngôi miếu thần hương khói nghi ngút giữa một hoa viên rộng lớn.

Nghe nói nơi này trước đây từng là phủ đệ của một thương gia khá giả. Có điều không biết vì sao lại đột ngột qua đời, trước khi mất đã để lại di chúc muốn hiến đất xây miếu thờ thần. Dân chúng theo chỉ thị của tri phủ đại nhân chỉ sửa mấy gian nhà thành điện thờ, còn hoa viên xung quanh vẫn được giữ nguyên vẹn.

Tiêu Chiến vốn không có hứng thú với thần tiên nên không theo Lưu Kim Hương vào điện khấn vái mà ở bên ngoài dạo bộ xung quanh.

Bất tri bất giác đã đi tới hoa viên phía sau điện thờ. Nơi này rất rộng, phải tới bảy tám mẫu trồng đầy các loại hoa thơm cỏ lạ, tùng cúc mai cũng nhiều như nêm. Nhất là rừng trúc nhỏ xanh mướt phía bên kia càng khiến người ta yêu thích.

Trông thấy cảnh vật có mấy phần quen thuộc, khá giống với núi Côn Minh, Tiêu Chiến liền dợm bước đi vào. Đưa tay chạm vào khóm mẫu đơn đang khoe sắc lộng lẫy, hít hà hương thơm dịu ngọt kia, Tiêu Chiến yên lặng không biết là đang nghĩ tới điều gì.

Bỗng nhiên trong lúc cậu thất thần, một người mặc bố y* không biết ở đâu xông ra, từ phía sau xông ra bịt chặt miệng không cho lên tiếng, sau đó kéo người lủi sâu vào rừng trúc rậm rạp.

Hốt hoảng chống cự nhưng vì sức lực kẻ kia quá lớn Tiêu Chiến đành phải bước đi theo hắn. Nháy mắt khi đã thấy vào sâu trong rừng, thừa cơ người phía sau không chú ý, cậu liền dùng khuỷu tay đánh về phía sau, nhân lúc hắn né tránh vội vàng vùng ra, còn không quên bồi thêm một cước.

Kẻ mặc bố y kia không ngờ là người mình bắt cũng có võ công, không cẩn thận trúng một đá, lại đúng vết thương giữa ngực liền kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu.

Tiêu Chiến ở khoảng cách xa thấy hắn ngã xuống nằm im bất động liền rón rén chạy lại xem xét. Tới khi nhìn rõ dung mạo của hắn liền bất ngờ sửng sốt

"Sao lại là ngươi?"

*bố y: áo vải

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip