Kiếp thứ ba: Mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng nụ cười của Người (6)

Quay trở lại tiền viện, Vương Nhất Bác mang theo khuôn mặt như đưa đám, hầm hầm đi về phía bọn Dương Thiên Hựu. Mà đám người kia vừa trông thấy y đã biết có chuyện gì xảy ra liền ba chân bốn cẳng tản đi chỗ khác.

"Đứng lại!" Quát lớn, Vương Nhất Bác cau mày nhìn mấy kẻ tiểu nhân xảo trá không có chút nghĩa khí kia.

"Haa...h..ha, Dật Chi huynh... huynh có chuyện gì cần tới bọn đệ a..." Ngô Văn Quán chậm chân nhất nên bị mấy tên kia đẩy lại phía sau, run rẩy cười gượng đáp lời.

"Hừ, các ngươi thật giỏi. Hay cho một đám gọi là huynh đệ, thế mà chuyện như vậy lại dám giấu ta??!!"

Dương Thiên Hựu thấy vậy biết y chắc chắn đã đụng mặt tên nhóc kia, xem ra lại chịu uỷ khuất lớn nên mới tức giận với bọn họ đây. Hắn mon men tới gần y, khẽ giật giật ống tay áo thấp giọng nói:

"Vương huynh, đừng nóng. Bọn đệ còn không phải là muốn tốt cho huynh hay sao."

"Tốt cho ta? Được lắm, các ngươi quả thật đã làm chuyện tốt cho ta mà!" Hừ, khốn kiếp, nếu mấy tên này nói ngay từ đầu hắn sẽ không vào trong, cũng không phải thua thiệt nhận cưu mang kẻ vô liêm sỉ kia. Càng nghĩ Vương Nhất Bác càng thấy giận điên lên.

"Ầy, đại ca của ta, huynh đừng nóng. Huynh nghe ta nói..."

Vừa muốn tiến tới nịnh nọt, thế nhưng vô tình liếc mắt ra sau lưng y, trông thấy bóng dáng thiếu niên mỹ mạo kia Ngô Văn Quán liền nhảy dựng lên:

"Ahhh, sao ngươi lại ở đây?" Lại còn hoàn hảo vô khuyết thế này chứ.

"Từ nay hắn sẽ trở thành người của nha môn. Các ngươi hãy chỉ dạy hắn cho tốt." Bỏ lại một câu Vương Nhất Bác phất tay áo bỏ đi mà không buồn nhìn lại một lần.

Bọn Dương Thiên Hựu thấy y tức giận rời đi liền rón rén quay trở lại, bước tới tên Tiêu Chiến tò mò hỏi:

"Này, ngươi không bị sao chứ?"

"Ta thì có thể bị làm sao? Các huynh muốn biết cái gì?" Tiêu Chiến thấy biểu cảm thương hại của bọn hắn thì không khỏi bật cười hứng thú.

"À, cái đó... không bị đánh chứ?"

"Ha, sao có thể? Không những không bị đánh mà ta còn sắp về ở chung cùng huynh ấy nữa kìa. Mọi người không cần lo." Dứt lời liền tung tăng đuổi theo Vương Dật Chi, bỏ lại một đám người ngơ ngác sững sờ phía sau.

"Con mẹ nó, có phải ta nghe nhầm không? Hắn nói hắn ở cùng Dật Chi ca hả?" Ngô Văn Quán lặp lại.

"Quá đáng sợ rồi." Mộ Cung Anh lên tiếng

"Hai người họ ở cùng nhau, có khi nào sẽ xảy ra án mạng không?"

Vũ Tư Kỳ vừa nuốt nước bọt vừa hỏi, thành công khiến chúng huynh đệ nhất loạt rùng mình. Nghĩ tới cảnh nửa đêm canh ba, Vương bổ đầu lạnh lùng ném xác tên kia ra ngoài thật là đáng sợ đi. A, đầu năm nay bọn họ làm sai nha thật không dễ dàng mà.

***
Trấn Thước Diệp dưới sự cai quản của Nghiêm tri phủ có thể nói là tương đối thái bình. Mấy tên phạm nhân trong đại lao nha phủ đa số đều là những kẻ tội ác tày trời lộng hành đã lâu, tới khi Nghiêm Vũ Nhân về nhậm chức một mẻ bắt trọn. Cho nên trong phạm vi trăm dặm quanh trấn trừ mấy vụ án trộm cắp lặt vặt ra thì ba năm trở lại đây không hề có án lớn.

Chính bởi vậy nên mặc dù mang tiếng là sai nha tập sự thì công việc của Tiêu Chiến cũng khá nhẹ nhàng. Buổi sáng pha trà đun nước, lau dọn công đường. Tới buổi chiều thì đi theo đám bổ khoái tuần thành, không cần tham gia truy bắt phạm nhân. Ngày đầu tiên ở nha môn Bắc Hà cứ như vậy mà trôi qua khá yên bình.

Vươn vai một cái, nhìn sắc trời tối dần Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi xuống thềm đá bên ngoài phủ nha. Đã qua giờ Dậu mà cậu còn chưa thấy tên mặt lạnh kia xuất hiện, chắc không phải đã bỏ về trước rồi chứ. Thôi vậy, nếu hắn đã không muốn ở chung thì cậu đành phải về chỗ sư tỷ tá túc một đêm. Nghĩ là làm, Tiêu Chiến đứng dậy phủi bụi trên y phục, toan dợm bước đi thì phía sau bất chợt vang lên giọng nói:

"Ngươi định đi đâu?"

Sửng sốt quay đầu lại, thấy người kia vậy mà lại là Vương bổ đầu liền ngạc nhiên

"Ta định đi về. Sao huynh còn ở đây, ta cứ nghĩ huynh đã về nhà trước rồi."

"Hừ, không phải đại nhân đã nói ngươi đi theo ta rồi à. Còn muốn đi đâu nữa? Trời đã muộn, mau về thôi."

Nhìn bóng dáng đi đằng trước, Tiêu Chiến nghĩ ngợi mông lung. Người này tuy độc mồm độc miệng nhưng tâm tính không tồi. Có thể chung đụng với y một thời gian biết đâu cậu lại sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ do sư phụ giao cho thì sao. Hơn nữa diện mạo cũng tốt, Tiêu Chiến cậu đi đâu tìm được người thứ hai như vậy đây. Mới nghĩ đến đó liền cảm thấy hứng khởi trong lòng, chân tự giác cũng rảo bước nhanh hơn bắt kịp người kia.

Nơi Vương Nhất Bác ở nằm trong một ngõ nhỏ phía Tây trấn, chỉ cách nha môn ba con phố. Đó là một ngôi nhà khá đơn sơ nằm lọt thỏm giữa tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà lụp xụp của dân nghèo trong trấn.

Đẩy cửa bước vào, Vương Nhất Bác một đường đi thẳng vào trong thắp đèn. Tiêu Chiến theo sau quan sát bốn bề xung quanh, chỉ có một gian phòng khách và một gian phòng ngủ. Dục phòng cùng bếp ở bên ngoài, ngăn cách bởi một khoảng sân hẹp. Nhà đã cũ nhưng rất sạch sẽ, cũng đầy đủ vật dụng thiết yếu. Xem ra Vương bổ đầu cũng sống khá thoải mái đó chứ, ít nhất không cần mỗi tháng phải tốn những 5 lạng bạc để chen chúc trong phủ nha như bọn Dương đại ca.

"Ngươi ngồi nghỉ đi, ta đi làm chút đồ ăn." Đặt kiếm lên giá treo, Vương Nhất Bác cởi bỏ quân phục, mặc vào một chiếc ngoại bào thoải mái thấp giọng phân phó.

"Ta có thể giúp huynh..."

Tiêu Chiến thấy hắn muốn xuống bếp liền vội bước theo. Xong còn chưa đi được mấy bước liền bị ngăn cản.

"Ngươi ở lại đây đi, trù phòng chật hẹp không thích hợp cho hai người. Khi nào nấu xong ta sẽ bưng đồ lên."

Vương bổ đầu có lẽ đã quá quen với việc bếp núc, chưa đầy nửa canh giờ sau y đã làm xong cơm canh. Hai món mặn, một món nhạt cùng cơm trắng nóng dẻo đã sẵn sàng. Bưng đồ ăn lên nhà chính, Vương Nhất Bác cất giọng:

"Mau ăn cơm thôi, ăn xong ta sẽ xếp chỗ cho ngươi nghỉ."

Ăn không nói có lẽ là quy củ của Vương Nhất Bác, trông thấy hắn an tĩnh dùng bữa, chẳng hề phát ra tiếng động nào khiến Tiêu Chiến có cảm giác như được trở lại những ngày chung sống cùng sư phụ. Tuy bình thường lão nhân gia ưa náo nhiệt nhưng đặc biệt lúc ăn cơm, thưởng trà rất ít khi lên tiếng, chỉ yên lặng thưởng thức giống hệt với người trước mặt đây.

Y tuy chỉ nấu mấy món ăn đơn giản nhưng hương vị rất được khiến Tiêu Chiến ăn liền hai bát mới dừng. Nhìn Vương bổ đầu mặt không biểu cảm vừa dùng bữa vừa đơm cơm cho mình, không hiểu sao Tiêu Chiến lại cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, tới khi Vương Nhất Bác tắm xong đã quá giờ Tuất. Nhìn thấy tên nhóc kia vẫn ngồi chống cằm bên chiếc bàn nhỏ không biết đang nghĩ ngợi điều gì, y bất giác cau mày

"Ngươi mau đi tắm đi. Ta sẽ xếp chỗ ngủ cho ngươi. Ngày mai giờ Mão phải tới nha môn, không có thời gian ngủ nướng đâu."

"Thôi chết, ta để quên hành lý ở chỗ sư gia, không... không có đồ để thay...." Tiêu Chiến ngượng ngùng giải thích, liếc nhìn sắc mặt băng lãnh của người kia, cậu có chút xấu hổ.

"Hửm? Không có đồ?" Hỏi lại một câu, Vương Nhất Bác đi vào trong phòng, lát sau y đem ra một bộ y phục mới tinh ném cho cậu, đoạn lên tiếng: "Bộ y phục này ta vừa mua chưa có mặc, ngươi mặc tạm rồi mai tới nha môn lấy hành lý. Mau đi đi."

Tới khi tẩy rửa xong xuôi, Tiêu Chiến trở về phòng ngủ đã thấy chăn đệm được sắp gọn gàng. Nhìn người chỉ mặc trung y đang nằm trên giường nghiêng người đọc sách, cơ thể cường tráng ẩn hiện sau lớp y phục trắng tinh khiến mặt cậu nóng bừng.

"Ta... ta phải ngủ ở đâu."

Để quyển sách sang một bên, ngẩng lên nhìn thiếu niên trước mắt Vương Nhất Bác liền ngơ ngẩn. Tóc dài hơi ẩm ướt xoã tung, khuôn mặt trắng noãn còn vương hạt nước bởi vừa tắm xong. Vóc dáng mảnh khảnh lọt thỏm trong lớp y phục quá rộng, cần cổ cùng xương quai tinh tế vì cổ áo quá lớn mà khẽ lộ ra dụ hoặc câu nhân. Tới bây giờ y mới nhìn rõ dáng vẻ của tên này, quả thực là hắn rất đẹp.

Quay mặt sang chỗ khác để giấu ánh nhìn lộ liễu, Vương Nhất Bác hất cằm:

"Ngủ ở dưới."

Nom một đống chiếu chăn xếp gọn dưới đất ngay cạnh giường ngủ, Tiêu Chiến thầm đỡ trán. Cậu vậy mà lại phải ngủ dưới đất sao.

"Dật Chi ca, hai chúng ta không thể cùng ngủ trên giường à, giường còn rất rộng mà. Mặt đất vừa cứng vừa lạnh, ngủ không thoải mái chút nào."

Tiêu Chiến dè dặt đề xuất, dù sao từ bé đến lớn đi theo sư phụ cậu cũng chưa bao giờ phải nếm mùi ngủ đất. Không lẽ vì theo đuổi ái nhân mà giờ phải chấp nhận uỷ khuất như vậy.

Vương Nhất Bác nghe lời tên nhóc kia nói liền cảm thấy thái dương giật giật. Khốn kiếp, sao y có thể quên mất tên này là kẻ lưu manh, đã từng trêu chọc mình giữa đường giữa chợ cơ chứ.

"Ngươi không muốn?" Y nhướng mày hỏi.

"Ừm, rất không muốn."

"Vậy thì cút ra ngoài đường mà ngủ. Nằm đất hoặc trở về chỗ ngươi ở, tuỳ ý lựa chọn." Lạnh lùng nhả ra một câu, Vương Nhất Bác đưa tay thả màn trướng, dứt khoát nằm xuống ngủ không thèm quan tâm tới kẻ kia nữa.

Thấy y tức giận như vậy, Tiêu Chiến cười khổ trong lòng. Lục tục thổi tắt nến nhỏ, sau đó cũng đặt mình xuống đệm. Thôi vậy, hai lớp chăn đệm cũng không tới nỗi, chịu khổ một chút cũng được.

"Vương đại ca, ngày mai huynh có thể gọi ta dậy được không?" Tiêu Chiến hướng tới phía giường khẽ khàng nói nhỏ.

Tuy nhiên đợi một lúc lâu sau cũng không thấy tiếng trả lời khiến cậu thất vọng khôn nguôi. Mãi cho tới khi mơ màng thiếp đi mới thấy giọng nói trầm ấm đáp lại nửa câu đáp ứng. Có điều mông lung trong giấc mộng đẹp khiếu cậu chẳng biết là mơ hay là thực nữa.

Trong không gian căn phòng tranh tối tranh sáng, nấp sau tấm rèm mỏng, Vương Nhất Bác hướng nhãn quang nhìn chằm chằm về kẻ đang say ngủ dưới đất, khẽ nhếch môi:

"Tiêu Sở Nhất, cho dù ngươi tiếp cận ta là có mục đích gì nhất định ta cũng sẽ tìm ra. Tới lúc đó, ngươi sẽ không thể trốn thoát!"

P/s: Phúc lợi hôm nay hai chương, 2 truyện lên sàn. Các nàng chờ vất vả rồi :)))

Bạn beta nhà mình đi vắng, có gì sai sót mng cứ cmt trực tiếp ở dưới nha. Một mình edit sợ sẽ có lỗi, mng thông cảm 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip