Kiếp thứ ba: Mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng nụ cười của Người (8)
Men rượu tản bớt, Tiêu Chiến khó chịu tỉnh giấc. Mấy lớp y phục cứng ngắc bó sát vào người cực kỳ ngột ngạt. Cố hết sức bò dậy lột được lớp áo ngoài ra mà vẫn không hết nóng, đã thế cổ họng lại khát khô, đắng chát, cậu mò mẫm bước xuống giường định bụng đi ra bàn nhỏ ngoài phòng khách rót nước.
Thế nhưng vừa đi được một bước đã hụt chân té nhào lên người nằm phía dưới. Ngã mạnh xuống nhưng lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, thay vào đó là một khối mềm mềm, mát mát lại có chút đàn hồi. Đưa tay lần sờ một hồi, nhận ra bên dưới vậy mà lại là Vương bổ đầu khiến cậu ngẩn ra, cơn say cũng bay quá nửa.
Vốn muốn đứng dậy rời khỏi y, có điều lúc ngã xuống lại vô tình kéo tuột áo người kia, để lộ ra lồng ngực tinh tráng săn chắc, xúc cảm dưới tay quá đỗi khác lạ khiến Tiêu Chiến ngẩn ra một hồi. Mãi cho tới khi người bên dưới cựa quậy tỉnh lại, dùng ánh mắt ý vị thâm trường* nhìn thẳng tới mới khiến cậu giật mình hồi thần.
"Ngươi đang làm cái gì?"
"Ta nóng a." Vừa nói xong liền đưa tay kéo áo của y ra. Nếu chuyện đã tới nước này hay là cứ gạo nấu thành cơm đi, như vậy hẳn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Bị hành động của Tiêu Chiến doạ sợ, Vương Nhất Bác vội vã túm lấy tay cậu, một đường lật ngược đè người xuống bên dưới. Giữ chặt lấy kẻ không an phận kia, y lạnh lùng.
"Khốn kiếp, có phải ngươi uống rượu tới điên rồi không?" Nửa đêm nửa hôm còn muốn sàm sỡ hắn, quả thực là đáng chết.
Một hồi vật lộn, y phục của Tiêu Chiến đã sớm tan tác. Chiếc áo trong mỏng manh vì lực kéo mạnh mà tuột ra khiến da thịt bại lộ. Dù trong phòng có tối tăm thì nhờ ánh trăng lọt qua kẽ cửa sổ, Vương Nhất Bác vẫn có thể dựa vào nhãn lực hơn người mà nhìn thấy cảnh xuân sắc không sót nửa phần.
Làn da trắng như bạch ngọc, khuôn mặt vì men rượu mà ửng hồng, cánh môi khẽ hé đầy dụ hoặc, nhất là ánh mắt mê ly kia quả thực rất giống mấy thứ yêu tinh trong sách nhắc đến. Bàn tay tiếp xúc với làn da mềm mại, vòng tay ôm trọn lấy thân hình tinh tế mảnh mai bên dưới không hiểu sao trái tim của y bỗng đập rộn ràng, tựa như muốn phá lồng ngực mà chui ra vậy.
"Dật Chi ca, ta nóng thật mà." Bị Vương Nhất Bác ghì chặt xuống dưới không cho lộn xộn, Tiêu Chiến uỷ khuất lên tiếng.
"Ngươi nóng thì hà cớ gì lại kéo y phục của ta. Muốn chết sao?" Quay mặt sang nơi khác, Vương Nhất Bác một giọng phẫn nộ lên án.
"Ta bị ngã, lại thấy người huynh rất mát nên mới..."
"Câm miệng!"
"Nhưng ta không cố ý mà, do người huynh quá mát nên ta..."
"Bốppp!!"
Tiêu Chiến còn đang giải thích, ai ngờ còn chưa nói xong đã bị người kia tét lên mông một cái thật đau.
"Huynh... huynh lại dám đánh ta?" Tiêu Chiến mở to mắt nổi giận. Phải biết từ nhỏ tới lớn dù cho cậu có làm sai điều gì thì sư phụ cũng chưa bao giờ lỡ đánh một cái. Thế mà tên này chẳng nói chẳng rằng liền ra tay. Tức chết đi được mà.
"Hỗn đản, còn không cho ta đánh ngươi? Ngươi ăn vô sỉ mà lớn hả, nửa đêm nửa hôm muốn sàm sỡ người người khác. Muốn bị đá ra ngoài sao?" Vương Nhất Bác nghiến răng lên án.
Mà lúc này cảm xúc của Tiêu Chiến vẫn dừng lại ở một khắc kia bị y tét xong. Vừa xấu hổ vừa ấm ức liền bật khóc.
Trông thấy cậu cứ vậy mà rơi lệ Vương bổ đầu không khỏi ngẩn ra. Tới khi nhìn người bên dưới hai mắt đã nhoè lệ mới hốt hoảng buông người ra ngồi dậy.
Hai tay được thả lỏng, Tiêu Chiến vội vã đưa lên giữ chặt lấy hai mắt. Cậu chỉ là muốn nhanh chóng tiến thêm một bước, ấy thế mà tên kia lại động thủ đánh người. Chưa bao giờ cậu phải chịu uỷ khuất lớn tới nhường này đâu.
"Này... ta không có ý làm vậy đâu... ngươi đừng khóc nữa."
Hoang mang nhìn bàn tay của mình, Vương Nhất Bác không hiểu sao mình lại đánh hắn ta. Trên tay vẫn còn vương xúc cảm đàn hồi mềm mại đủ khiến tim ai đó loạn nhịp. Lại nhìn thấy người bên dưới sụt sịt uỷ khuất, y liền nhanh chóng rũ mấy ý nghĩ loạn thấy bát tao ra khỏi đầu, vội vã nói lời xin lỗi.
Tiêu Chiến vẫn cứ nằm đó không trả lời khiến Vương Nhất Bác không biết phải làm sao. Đứng dậy thắp nến khiến căn phòng bừng sáng, y tới gần khẽ lay người kia.
"Này, đừng như vậy. Ta đã nói ta xin lỗi rồi mà."
"Ta đã nói ta chỉ vô tình thôi, vậy mà huynh còn..."
"Được rồi, là ta sai. Mau dậy đi. Nam nhi đại trượng phu khóc thành cái dạng này không thấy xấu hổ sao."
"Mặc kệ ta."
Nói xong liền muốn kéo chăn lên trùm đầu, tuy nhiên Vương Nhất Bác đã nhanh tay hơn giữ lại.
"Mau dậy rồi lên giường ngủ đi."
"Không thích, huynh mặc kệ ta."
"Ngươi..."
"Ọt ọt.." Còn định nói thêm mấy câu thì Vương Nhất Bác đã bị một tràng âm thanh phát ra từ chính người đang giận dỗi kia cắt ngang.
Tiêu Chiến một hồi say sưa cùng đám Dương Thiên Hựu, nhưng lại chỉ uống mà không ăn được mấy miếng, thành ra cho tới bây giờ trong bụng trống rỗng liền réo lên. Đương sự ngay lúc này đã xấu hổ tới mất hết mặt mũi, chỉ biết cắn răng quay đi cũng không dám nức nở nữa.
Thấy thế Vương Nhất Bác liền bật cười: "Được rồi đừng giận dỗi nữa, dậy đi ta nấu chút gì đó cho ngươi ăn có được không?"
"Ta... ta muốn ăn mì thịt."
"Được, được. Ta sẽ đi nấu. Mau dậy đi." Tủm tỉm cười nhìn vành tai đỏ hồng của cậu, y nhanh chóng đứng dậy đi xuống dưới bếp. Xem ra gia hoả này là đang xấu hổ đi. Hắn cũng không cần chấp nhặt với kẻ say làm gì.
Chỉ qua một lát sau, Vương Nhất Bác đã bưng lên một bát mì lớn nóng hổi, dậy mùi thơm ngào ngạt. Vừa ngửi được hương vị ấy, Tiêu Chiến liền ngồi thẳng lên.
Đặt bát mì lên bàn, y gọi với vào trong phòng
"Mau ra ăn đi kẻo nguội."
Chỉnh lý lại y phục, Tiêu Chiến nhanh chân chạy ra ngoài ngồi xuống. Nhìn bát mì đầy ắp, sợi mì trắng mịn dai dẻo, bên trên còn có rau cải với thịt bò, cậu liền cầm đũa lên không khách khí hạ xuống.
Nhìn kẻ ban nãy còn giận dỗi như tiểu hài tử, giờ này lại ngoan ngoãn ngồi xì xụp ăn mì, Vương Nhất Bác không khỏi cao hứng. Chống cằm nhìn cậu ăn, y thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu.
"Ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn."
"Ăn mì cũng phải nhai, đừng nuốt chửng như vậy."
"Cẩn thận kẻo đổ ra áo."
Nếu lúc này đám người Dương Thiên Hựu mà có mặt ở đây e rằng cả bọn sẽ rớt cằm tập thể mất. Vương bổ đầu cao lãnh lạnh lùng, luôn bài xích với kẻ khác từ bao giờ lại lắm lời như mấy bà cô thế này chứ. Lại còn săn sóc người từng chút từng chút một. Ông trời ơi, thật quá đáng sợ rồi.
Ăn xong bát mì, Tiêu Chiến thoải mái vỗ vỗ bụng. Nhớ tới người ngồi đối diện từ nãy vẫn yên lặng xem mình ăn, cậu liền ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt ngập tràn ý cười của y.
"Trên mặt ta có gì ư? Sao huynh lại cười như vậy?" Vô thức đưa tay lên sờ mặt, Tiêu Chiến khó hiểu hỏi.
"Ngon không?"
"Rất ngon." Chẳng hiểu sao cậu hỏi một đằng y lại trả lời một nẻo, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn ngoan ngoãn đáp lời.
"Uống cái này đi." Vừa nói y vừa đẩy chén canh tới trước mặt cậu.
"Cái gì vậy?"
"Canh giải rượu, dù ngươi đã tỉnh nhưng uống cái này vào ngày mai mới không đau đầu."
Cầm bát lên uống một hơi cạn sạch, Tiêu Chiến cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thoải mái ợ một tiếng.
"Nếu đã ăn xong rồi thì mau đi rửa bát đi còn đi ngủ. Ngày mai nếu dậy muộn, không đợi ta xử lý, sư gia nhất định sẽ lột da ngươi đấy."
"Hửm? Ta rửa?"
"Phải, nếu không thì sao?"
"Huynh..." Không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt đong đầy tiếu ý kia, Tiêu Chiến lại mạc danh kỳ diệu* không nói lên lời. Bĩu môi cầm chiếc bát lên, cậu nhanh nhẹn đem xuống nhà bếp mà không biết rằng cho tới tận lúc đi khuất, ánh mắt người kia vẫn không ngừng dõi theo.
Cho tới khi dọn dẹp xong xuôi trở về phòng ngủ, Tiêu Chiến đã thấy Vương Nhất Bác lên giường gỗ phủ trướng buông rèm mà ngủ lúc nào không hay. Nhìn đống chăn nệm lộn xộn dưới đất, cậu đành uỷ khuất xếp lại, thổi tắt nến rồi nằm xuống.
Vẫn là tác phong cũ, hắn vừa tốt một chút là khiến cậu quên mất rằng từ đầu Vương bổ đầu đối với cậu vẫn tràn đầy đề phòng. Con người này lạnh lùng đến vậy xem ra sau này muốn có được người quả thực rất gian nan. Xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ nhìn vầng trăng cô độc treo cao, Tiêu Chiến buồn bực thở dài. Chỉ còn hơn một tháng nữa, liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó không đây.
****
Sau buổi tối hôm ấy, không hiết vì điều gì mà Tiêu Chiến càng lúc càng cảm thấy tên kia đang nhất mực muốn trốn tránh mình. Bình thường tới nha môn thì không nói, bởi mỗi người một bổn phận riêng, không chạm mặt nhau là lẽ thường tình. Ấy thế nhưng kể cả khi về nhà hai người cũng chỉ nói với nhau dăm ba câu, sau đó y cứ như trốn ma tránh quỷ mà lủi mất tới tận nửa đêm mới chịu trở lại thì quả là vô cùng khó hiểu. Đỉnh điểm là mấy hôm gần đây, y cũng không chịu chờ cậu cùng đi cùng về khiến cậu vô cùng âu sầu thầm nghĩ hay là chính mình đã làm sai điều gì rồi.
"Sở Nhất, Sở Nhất..."
Đang mải suy nghĩ, Tiêu Chiến bị âm thanh vang lên sau lưng doạ cho giật mình. Quay lại thấy người tới là Ngô đại ca, cậu liền cười hỏi:
"Ngô đại ca tìm đệ có việc gì?"
"Đệ mau tới công đường cùng ta, đại nhân có chuyện cần phân phó."
"Vâng, chúng ta đi thôi."
Một đường đi tới công đường, vừa bước vào trong Tiêu Chiến đã thấy mọi người có mặt đông đủ, ngay cả tên Vương mặt lạnh khó diện kiến dung nhan kia cũng đang nghiêm túc đứng đó khiến cậu cực kỳ ngạc nhiên. Theo Ngô Văn Quán đứng vào hàng, cậu tò mò nhìn lên phía tri phủ đại nhân.
Nghiêm Vũ Nhân nom thấy chúng thuộc hạ đã tề tựu đông đủ liền hắng giọng
"Ta gọi các ngươi tới đây là muốn thông báo một việc. Hôm qua đã có bá tánh thôn Ngọc Vũ chạy tới báo án, nói là gần đây núi Ngọc Lâm xuất hiện một toán đạo tặc. Lũ thảo khấu này không chỉ cướp của giết người mà còn ngang nhiên cường ép dân nữ bắt về sơn trại. Chỉ là một đám lưu manh lại dám lộng hành, không coi luật pháp ra gì. Nay ta giao cho Vương Dật Chi dẫn theo người trực tiếp tới đó điều tra rõ ràng nhân số của bọn chúng. Sau khi tra kỹ lưỡng hãy gửi tin về để ta chuẩn bị binh mã, nhất định phải san bằng hang ổ của bọn chúng."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Nghe rõ nhiệm vụ, Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng ra lĩnh mệnh.
"Ngươi hãy mang theo vài người, tuỳ ý lựa chọn. Điều tra xong phải lập tức trở về, tuyệt không được bứt dây động rừng. Nghe rõ chưa?"
"Vâng, thuộc hạ đã biết."
Biết Vương Nhất Bác sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, đợi khi tri phủ đại nhân rời đi Tiêu Chiến liền chạy tới bên cạnh y xung phong.
"Dật Chi ca, huynh cho ta đi cùng được không?"
Liếc thấy gương mặt thiếu niên hứng trí bừng bừng, Vương Nhất Bác lạnh lùng gạt đi.
"Không, ngươi ở lại. Thiên Hựu, Văn Quán, hai đệ theo ta. Về chuẩn bị một chút, tới giờ Mùi xuất phát." Nói xong liền bỏ đi mà không nhìn lại người kia.
Thất vọng cực điểm, Tiêu Chiến chỉ biết lo lắng nhìn theo thân ảnh đang đi xa dần. Không hiểu tại sao trong lòng cậu lúc này lại thấy nóng như lửa đốt, bứt rứt không yên, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Thôn Ngọc Lâm cách trấn Thước Diệp hai trăm dặm về phía Bắc, phải đi gần một ngày đường mới tới nơi. Thế nhưng, Vương Nhất Bác đem người đi tròn năm ngày rồi mà vẫn không có chút tin tức gì khiến ai nấy đều lo lắng không yên, nhất là Tiêu Chiến.
"Vũ đại ca, huynh nói sao bọn họ còn chưa có tin tức gì? Đã năm ngày trôi qua rồi." Nhìn ra cơn mưa lớn bên ngoài, Tiêu Chiến lo lắng hỏi người bên cạnh.
Vũ Tư Kỳ lúc này đang cùng cậu lau dọn công đường nghe thấy thế liền an ủi.
"Đừng lo, họ sẽ về sớm thôi. Vương đại ca cực kỳ tài giỏi, huynh ấy sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nhưng trong lòng đệ rất khó chịu, cứ lo lắng không yên."
"Sở Nhất, đệ đừng doạ ta. Nghe ta, sẽ không có việc gì đâu."
Còn muốn nói thêm điều gì, thế nhưng vào lúc này bất ngờ có một thân ảnh đội mưa to gió lớn, gấp gáp xông vào nội đường. Mà kẻ kia tuy y phục rách nát, đầu tóc ướt sũng lôi thôi, xong hai người vẫn nhận ra hắn chính là Dương Thiên Hựu.
"Dương đại ca, huynh sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra ư?"
Vứt bỏ lao cụ trên tay, Tiêu Chiến chạy vội tới đỡ lấy người. Lúc này mới thấy rõ trên thân thể hắn có mấy vết thương kéo dài trông thật đáng sợ. Máu chảy ra thấm ướt y phục, theo nước mưa loang lổ khắp người nhìn cực kỳ ghê rợn.
"Mau... mau đi báo cho đại nhân. Dật Chi, huynh ấy xảy ra chuyện rồi..." Dứt lời liền ngất xỉu.
******
*Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa
*Mạc danh kỳ diệu: khó hiểu, kì lạ
*dặm: 1 dặm TQ = 0,5km
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip