Kiếp thứ ba: Mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng nụ cười của Người (9)

Vội vàng đưa Dương Thiên Hựu vào nội viện, Tiêu Chiến chạy đi mời đại phu còn Vũ Tư Kỳ cũng nhanh chóng gọi đám huynh đệ cùng tri phủ đại nhân tới.

"Hà đại phu, thương thế của Dương bổ đầu có nặng lắm không?" Nghiêm Vũ Nhân lo lắng nhìn người chết ngất trên giường, chờ khi đại phu đứng dậy mới gấp gáp tiến tới hỏi thăm.

Thấm bớt mồ hôi chảy lạnh trên trán, Hà Tùng Văn thở nhẹ ra một hơi, tiện đáp lời: "Đại nhân yên tâm, thân thể tuy nhiều vết thương nhưng lại không ảnh hưởng gân cốt và ngũ tạng, không nguy hiểm tới tính mạng. Có điều mất máu quá nhiều, lại bôn ba một chặng đường dài nên đã sớm kiệt sức, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới có thể hồi phục. Tiểu nhân sẽ kê cho cậu ấy vài thang thuốc bổ, đại nhân hãy cho người tới Dược Y đường lấy về."

"Ừm, vất vả cho ngươi."

"Không có gì, đại nhân đừng khách khí." Xua tay không dám nhận, Hà Tùng Văn ra về để lại đám người mặt mày sầu lo trong phòng.

Dường như không thể nhịn lâu hơn, Tiêu Chiến lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm tư.

"Đại nhân, Vương bổ đầu huynh ấy đang gặp nguy hiểm, ngài hãy để thuộc hạ đến đó một chuyến xem sao."

"Không được, chúng ta còn chưa biết tình hình bên đó ra sao, lỡ may nguy hiểm ngươi không phải là tự đưa mình vào chỗ chết hả?" Vũ Tư Kỳ sốt sắng phản đối.

"Nhưng ta không thể cứ đợi ở đây được." Tiêu Chiến bỏ ngoài tai lời hắn nói.

"Thôi được rồi, ta thấy chuyện này cần phải xem xét kỹ lưỡng. Sở Nhất, ngươi không nên vọng động, sẽ làm ảnh hưởng tới đại cục. Ta sẽ quay lại bàn bạc với sư gia, ngươi hãy cố chờ thêm chút thời gian nữa." Nghiêm tri phủ từ chối yêu cầu của cậu.

"Vâng."

Mặc dù cực kỳ không muốn nhưng Tiêu Chiến vẫn gật đầu. Có điều câu trước vừa đồng ý, sau khi Nghiêm đại nhân rời đi, cậu liền lén đem theo kiếm lên ngựa không ngừng một khắc thẳng hướng chạy đến thôn Ngọc Vũ. Tới khi tri phủ phát giác ra thì cậu đã một mình một ngựa đứng trước lối vào thôn rồi.

Trời đã vào khuya, lớp lớp căn nhà chìm trong bóng tối. Trên đường cái nhỏ vắng hoe không một bóng người, Tiêu Chiến co ro trong bộ y phục mỏng manh tìm kiếm chỗ dừng chân. Thôn Ngọc Vũ nằm giữa thung lũng bốn bề là núi cao bao quanh, khi về đêm khá lạnh, mà trong lúc rời đi vội vã không kịp chuẩn bị hành lý, cậu cứ vậy mà chạy tới đây khiến bản thân giờ này bơ vơ vừa đói vừa lạnh.

Giờ này thôn dân đã sớm nghỉ ngơi, e là sẽ chẳng có chỗ cho cậu dừng chân. Vừa định tìm một thân cây cổ thụ leo lên nghỉ tạm, thế nhưng khi đi về phía cuối thôn, Tiêu Chiến vô cùng mừng rỡ khi thấy một căn nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn, cửa cổng cũng không đóng chặt. Buộc ngựa vào cây lớn bên ngoài, Tiêu Chiến đi tới hỏi vọng vào trong.

"Có ai ở nhà không?"

"Ai đấy?"

Từ trong nhà, một nam tử bước ra mang theo khuôn mặt đầy vẻ hồ nghi nhìn về phía người bên ngoài. Y còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy. Thân mặc áo vải đơn sơ nhưng khí chất xuất chúng, vừa điềm đạm lại ôn nhu, dung mạo cũng đường hoàng, ba phần anh khí bảy phần tuấn dật khiến Tiêu Chiến ngạc nhiên mãi không thôi. Giữa chốn thâm sơn cùng cốc này lại có một nhân vật nhân trung chi long* như vậy, quả thực là hiếm có.

"Chào huynh, ta đi ngang qua đây thì trời đã tối, huynh có thể cho ta tá túc nhờ đêm nay không?"

Nhìn dáng vẻ thiên chân của thiếu niên trước mặt, Nam Cung Thần không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc. Thấy cậu hẳn là từ xa tới, giờ này cũng khó kiếm chốn dừng chân, y liền lên tiếng đồng ý.

"Được, ngươi vào đi. Hàn xá đơn sơ, mong tiểu huynh đệ không chê."

"Sao có thể."

Dắt ngựa vào trong sân, Tiêu Chiến đến lúc này mới nhận ra ở đó phơi đầy các loại thảo dược, còn có dụng cụ bốc thuốc, xem ra người này hẳn là một đại phu.

"Thật ngại quá, không biết quý tính đại danh của huynh là..."

"Ta họ Nam Cung, tên chỉ một chữ Thần. Còn đệ?"

Nếu Tiêu Chiến không phải là người mới từ trên núi xuống, hẳn sẽ nhận ra họ Nam Cung là họ riêng của hoàng tộc, người bình thường không thể mang. Đáng tiếc, cậu lại từ nhỏ sống tách biệt với nhân gian nên không nhận ra nửa điểm bất thường, chỉ cảm thấy cái họ này vô cùng đặc biệt mà thôi.

"Đệ tên Tiêu Sở Nhất. Nam Cung huynh, huynh là đại phu sao?"

"Phải, nhà ta ba đời đều làm đại phu." Đưa Tiêu Chiến vào trong nhà, Nam Cung Thần dọn chỗ cho cậu nghỉ, lại lấy ra một ít lương khô cho cậu lót dạ. Đoạn hỏi tiếp: "Tại sao đệ lại đến nơi thâm sơn hẻo lánh này?"

"Đệ tới tìm bằng hữu. Nam Cung đại ca, huynh có nghe tới thổ phỉ trên núi Ngọc Lâm không?"

"Thổ phỉ? Làm sao đệ biết bọn chúng?"

"Bằng hữu của đệ là thương nhân, vận chuyển hàng từ Thanh Hà tới Thước Diệp trấn, mấy hôm trước đi qua đây không may bị bọn chúng bắt đi, tới giờ sống chết không rõ. Trong đoàn của huynh ấy chỉ có một người trốn thoát, chính y đã trở về báo tin cho đệ biết."

Quả thực muốn đi từ Thanh Hà tới Thước Diệp thì cần phải đi qua nơi này, nghĩ vậy Nam Cung Thần liền gật đầu.

"Ở đây đúng là mới có một nhóm sơn tặc lộng hành, chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến bá tánh Ngọc Vũ sống không yên. Bọn chúng đều là những kẻ hung ác, nham hiểm lại tàn bạo, chuyện gì cũng dám làm."

Chuyện trò thêm một lúc, từ chỗ Nam Cung Thần, Tiêu Chiến biết thêm được khá nhiều thông tin. Tỉ như thôn Ngọc Vũ trước đây rất yên bình, nhưng một năm trước do nạn đói bùng phát ở biên quan, dân tị nạn đổ về đây mỗi lúc một đông. Trong đó có những tên hung thần ác bá đã sớm tụ họp lại với nhau trở thành đám sơn tặc, chuyên cướp của giết người, không chuyện xấu gì không làm.

Bá tánh Ngọc Lâm đối mặt với đám đạo tặc đó chỉ biết cố gắng chịu đựng, ngậm bồ hòn làm ngọt mà không dám oán thán. Tháng trước có vài thanh niên trai tráng quyết định trốn đi cầu cứu quan phủ, thế nhưng từ đó liền bặt vô âm tín khiến thôn dân không khỏi chán nản, lo sợ. Suy cho cùng núi cao hoàng đế xa, làm sao có thể cứu họ thoát khỏi nanh vuốt của lũ sói ác kia chứ.

"Đệ chỉ có một thân một mình, đối mặt với đám sơn tặc kia không phải là tự nộp mạng à?"

"Huynh đừng lo, sẽ có người tới hỗ trợ. Đệ chỉ đi trước một bước xem xét tình hình thôi. Huynh có biết hang ổ của chúng ở đâu không?"

"Cái này ta quả thực không biết, chỉ biết rằng chúng trốn trên núi Ngọc Lâm, thỉnh thoảng mới xuống thôn cướp bóc lương thực, không ai biết hành tung của chúng ra sao, cũng không biết chính xác chúng dựng trại ở chỗ nào."

"Vậy ư. Có lẽ ngày mai đệ sẽ lên núi Ngọc Lâm tìm thử một phen, biết đâu lại có kết quả." Tiêu Chiến cau mày nói.

"Đệ thực sự muốn tới đó, sẽ rất nguy hiểm."

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, huống hồ bằng hữu của đệ sống chết chưa rõ, đệ quả thực không thể khoanh tay đứng nhìn."

Nam Cung Thần nghe xong liền lộ ra bộ dáng lo lắng, thế nhưng cuối cùng vẫn thở dài đồng ý.

"Được, nếu đệ đã quyết định đi ta cũng không thể ngăn cản. Ngày mai ta sẽ chỉ đệ đường lên núi."

"Vậy thì cảm tạ huynh, Nam Cung đại ca."

"Ừm, đừng khách khí."

"Cộc, cộc, cộc!" Đang mải nói chuyện, chợt bên ngoài có tiếng đập cửa gấp gáp khiến cả hai người bên trong giật nảy mình. Vội vã đứng dậy chạy ra ngoài, còn chưa mở cửa Nam Cung Thần đã nghe thấy tiếng nữ nhân than khóc thảm thiết.

"Thần ca ca, cứu muội với! Thần ca ca!"

Nhận ra người bên ngoài là ai, Nam Cung đại phu nhanh chóng mở cửa. Vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại, khuôn mặt đẫm lệ châu của nàng y liền sửng sốt.

"A Ninh, muội làm sao vậy?"

"Thần ca ca... hu hu... huynh nhất định phải cứu muội." Nhào tới ôm chầm lấy y, A Ninh càng khóc dữ dội hơn.

Đỡ nàng vào trong nhà, Nam Cung Thần lo lắng: "A Ninh, có chuyện gì từ từ kể cho ta nghe. Đừng khóc."

"Hức, hức... Thần ca ca, chuyện là... Ah, người này là ai, sao lại ở trong nhà huynh?" Trông thấy một nam tử xa lạ ngồi trong nhà, Tố Tử Ninh giật nảy mình hoảng hốt trốn sau lưng Nam Cung Thần, đưa mắt cảnh giác.

Thấy nàng như vậy, Tiêu Chiến chỉ biết cười gượng gãi mũi. Mà Nam Cung Thần nhẹ nhàng kéo nàng ra giải thích.

"Đừng sợ, đệ ấy tên Tiêu Sở Nhất tới đây tìm bằng hữu. Trời đã muộn nên ta cho đệ ấy trú nhờ, sáng mai sẽ lên đường. Muội an tâm, đệ ấy không phải kẻ xấu."

"Đúng đó, cô nương. Ta không phải người xấu."

Liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười thân thiện trước mặt, lại nghe Nam Cung đại ca giải thích cặn kẽ, Tố Tử Ninh liền bình tĩnh lại, từ từ bước ra ngoài nhưng vẫn túm chặt lấy tay áo của người kia.

"A Ninh, giờ muội nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra, sao lại khóc lóc như vậy?"

"Thần ca ca... hức... Thôn trưởng ông ấy nói thủ lĩnh đám sơn tặc kia đã chọn muội trở thành áp trại phu nhân, sớm mai sẽ cho người tới đón về núi. Muội không muốn về đó đâu, lấy sơn tặc làm phu quân thà muội chết đi còn hơn... hu hu..." Dứt lời nàng lại khóc nấc lên đến nghẹn ngào khiến hai kẻ nam nhân bên cạnh phải luống cuống.

"Được rồi, đừng khóc. Muội nghe ta hãy bình tĩnh lại."

Tố Tử Ninh năm nay vừa tròn mười sáu, là nữ nhân đẹp nhất thôn Ngọc Vũ cho nên bị đám sơn tặc nhìn trúng không có gì là lạ. Bọn chúng nếu đã cho người tới đưa tin e rằng đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, xem ra muốn cứu nàng quả thật vô cùng khó khăn.

"Hức, bọn chúng còn nói nếu muội dám bỏ trốn nhất định sẽ giết sạch cả nhà. Muội nên làm gì đây, Thần ca ca..."

"A Ninh, ta..."

"Vị cô nương này, cô nói ngày mai đám sơn tặc sẽ đem kiệu hoa tới đón?" Tiêu Chiến lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Đúng vậy"

Mỉm cười nhìn nàng, Tiêu Chiến đưa ra một đề nghị. Mà lời vừa nói ấy nhất loạt khiến hai người còn lại sững sờ.

"Nếu muốn thoát khỏi bọn chúng, vậy hãy để ta đi thay cô nương đi."

*****

Hôm sau, trời còn tờ mờ phó lĩnh sơn tặc đã đem theo đoàn người ngựa cùng kiệu hoa rầm rộ tiến về thôn Ngọc Vũ. Mà lúc này tân nương mặc giá y đỏ thắm, đầu trùm khăn uyên ương đã e lệ ngồi trong hôn phòng chờ người tới rước.

Giờ Mão vừa đến, đám người kia đã tới trước cổng, nhờ bà mối vào đón dâu. Ngoại trừ trưởng thôn cùng mấy vị thúc thẩm thân thích thì không một ai trong thôn có mặt tại buổi lễ. Suy cho cùng gả cho thổ phỉ, dẫu có là áp trại phu nhân cũng đâu phải chuyện gì vẻ vang.

Tiễn nữ nhi lên kiệu hoa, phu phụ Tố gia vành mắt đã đỏ, nghẹn ngào nói lời tạm biệt. Trước mắt đám hung thần kia song thân hai người không thể kêu gào thảm thiết, chỉ có thể lặng lẽ thấm lệ. Họ biết rằng con gái đi chuyến này e là sẽ không có ngày trở về, sống mà như chết để đổi lấy bình yên cho cả gia đình, âu cũng là nỗi đau cắt tâm xé thịt không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Tân nương lên kiệu, cả đám hán tử thô lỗ cười hỉ hả kéo nhau rời đi, trả lại sự yên bình đến tang thương cho vùng thôn quê hẻo lánh. Đoàn người dần khuất mà không biết rằng sau lưng bọn họ vẫn luôn có hai đạo ánh mắt nhất nhất dõi theo.

"Thần ca ca, Sở Nhất huynh ấy sẽ không sao chứ?" Tố Tử Ninh nhìn theo đám người âu sầu lo lắng.

"Ta cũng không biết nữa, chỉ hi vọng đệ ấy gặp dữ hoá lành. Sơn tặc đã đi, nhân lúc trời còn sớm muội hãy mau trở về dẫn theo bá phụ bá mẫu chạy tới trấn Thước Diệp đi, đó là nơi an toàn nhất bây giờ."

"Vâng, muội đã biết. Thần ca ca, cảm ơn huynh cùng Sở Nhất ca ca, sau này mong rằng chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Tố Tử Ninh rời đi, Nam Cung Thần nhìn về hướng lên núi Ngọc Lâm, ra điều suy nghĩ lung lắm*. Lại qua một khắc, y lấy từ ống tay của mình ra một lá thư cột lên chân bồ câu, sau đó liền thả nó bay lên trời. Thời cơ sắp tới, cần phải hành động rồi.

Mà lúc này bên trong kiệu hoa, dưới lớp khăn lụa đỏ rực ẩn hiện khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh cùng với đó là nụ cười nhếch đầy vẻ đắc ý mỉa mai.

"Dám động tới người của ta, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!"

***********
Chú giải:

*Nhân trung chi long: rồng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất phi thường.
*Lung lắm : suy nghĩ mông lung , miên man.

P/s: Nam phụ đã lên sàn, các cô ai trông chờ thiếu chủ là nam phụ thì quay xe đi nha.hehe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip