Kiếp thứ hai: Bất phụ giang sơn, bất phụ khanh (13)
Có lẽ vì đều đã tỏ lòng đối phương nên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều cực kỳ trân trọng những giây phút thời gian bên nhau. Hai người sóng vai vừa ngắm cảnh vừa hàn huyên tới tận giờ Hợi mới chịu quay trở về phủ.
Ôm Tiêu Chiến đã mơ màng ngủ gật xuống xe ngựa, Vương Nhất Bác chậm rãi đi thẳng về phòng. Nhìn người kia gương mặt mông lung, có chút mệt mỏi tựa vào lồng ngực mình, hắn cảm thấy hạnh phúc đến lạ lùng.
Đặt Tiêu Chiến lên giường, Vương tướng quân bật cười nhìn y rúc mình vào gối nhỏ thiếp đi.
"A Chiến, chờ một chút hãy ngủ, phải thay y phục ra đã." Hắn khẽ lay y, thấp giọng nhắc nhở.
"Ưm, không muốn, ta buồn ngủ..." Tiêu Chiến chu môi càu nhàu
"Haizz, thật hết cách, đã gả đi rồi sao vẫn như tiểu hài tử vậy."
Lắc đầu bật cười, Vương Nhất Bác một tay đỡ y, một tay luồn xuống cởi ngoại bào cho y, chỉ để lại một lớp trung y mỏng manh. Xong xuôi đâu đấy cũng tự thoát y phục rườm rà rồi trèo lên giường ôm lấy bảo bối của mình.
Siết chặt vòng tay, Vương Nhất Bác vùi mình vào mái tóc của ái nhân, hít hà thật sâu mùi đàn hương thoang thoảng vương trên người y, càng lúc càng thấy thoả mãn. Tiêu Chiến là của hắn, duy nhất mình hắn, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ phấn khích rồi.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp người dưới thân, cảm nhận làn da mềm mại qua lớp áo mỏng, Vương Nhất Bác bất chợt thấy yếu hầu khô lại. Nhẹ nhàng đặt môi lên đôi má mềm mịn như sữa, hắn một đường hôn xuống cần cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh tinh tế như ngọc, vừa hôn vừa liếm láp như đang thưởng thức một món ăn thượng hạng.
"Ưm, đừng mà... khó chịu..."
Phải chăng vì đang say giấc nồng mà bị làm phiền, Tiêu chiến khó chịu hừ hừ lên tiếng. Âm thanh nửa mê nửa tỉnh của y mang theo dăm phần ngọt ngào quyến rũ, bàn tay mềm mại mát lạnh như trúc khẽ đẩy lồng ngực của tên kia chẳng những không khiến hắn dừng lại mà còn vô tình đốt lên lửa dục cháy bỏng.
Cảm nhận vị tiểu huynh đệ phía dưới đang có xu hướng ngóc đầu dậy, Vương Nhất Bác khổ sở oán thầm. Này là muốn mạng của hắn hay sao, vốn tính chỉ cần ăn đậu hũ một chút ai dè tự mình bê đá đập chân, không ngờ là bảo bối của hắn lại câu người đến vậy, động chạm một chút liền không muốn buông tay.
Một tay cố định hai cánh tay Tiêu Chiến lên trên đầu, một tay kia luồn sâu vào trong vạt áo, Vương Nhất Bác điên cuồng cuốn lấy bờ môi của y.
"Ưm... Nhất Bác.. ngươi làm gì... ahh... ưm..."
Nụ hôn quá đỗi mãnh liệt khiến Tiêu Chiến đang say ngủ cũng phải thanh tỉnh ba phần. Phát giác được hành động của Vương Nhất Bác, y bỗng chốc hốt hoảng lên tiếng.
"Tiêu Chiến, ta nhịn không được... ta muốn ngươi.."
Lắng nghe giọng nói trầm khàn vang lên bên cạnh, Tiêu Chiến mặt mũi nóng bừng xấu hổ. Y nào có phải còn là đứa trẻ để mà không hiểu hắn muốn cái gì cơ chứ. Cũng may trong phòng đã tắt đèn, ánh trăng rọi vào tranh tối tranh sáng không rõ nét mặt nên y mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh đôi chút.
"Ta... ta... ngươi...aaa, khoan.... đừng mà..." Phát giác cánh tay khoẻ khoắn ở bên trong vạt áo lộng hành, bàn tay to lớn đầy rẫy những vết chai sần thỉnh thoảng khẽ miết hai khoả anh đào trước ngực, Tiêu Chiến bất chợt hoảng sợ vùng vẫy.
Thấy Tiêu Chiến sợ tới mức lắp ba lắp bắp, Vương Nhất Bác chợt lấy lại một chút ý thức. Cắn mạnh đầu lưỡi khiến cơn đau lan toả khắp tứ chi, hắn khó khăn lật người ngồi dậy, bước xuống giường tông cửa chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại một mình người kia sững sờ trong phòng.
Kéo lại y phục lỏng lẻo, Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi dậy nhìn ra bên ngoài. Sao lại bỗng dưng bỏ đi không nói một lời, chẳng lẽ y đã làm gì sai sao. Chuyện phu thê chi lễ là việc bình thường không phải y không biết, vốn chỉ là có một chút sợ hãi thôi mà. Hắn cứ vậy mà rời đi thật khiến y tủi thân.
Mà cái người vốn tưởng chừng tức giận bỏ chạy kia giờ đây đang một mình tắm nước lạnh trong dục phòng. Từng dòng nước mát lành mang theo những đợt hàn khí thấm sâu vào da thịt khiến cơn dục hoả vơi đi đôi phần. Bất đắc dĩ dùng tay tự xử lý, Vương Nhất Bác âm thầm cắn răng.
Chết tiệt, Tiêu Chiến còn đang có bệnh trong người, thân thể vốn dĩ đã yếu ớt. Vậy mà hắn còn suýt chút nữa một ngụm ăn sạch người ta, bỏ qua lời cảnh báo của Trần đại phu lúc trước. Đến khống chế bản thân còn không được thì nói gì tới yêu thương kính trọng y đây.
Ổn định lại cảm xúc, Vương Nhất Bác thay tạm bộ trung y trên giá ảo não bước về phòng. Mà khi vừa về tới nơi hắn đã giật thót tim. Nương theo ánh trăng nhìn thấy Tiêu Chiến vùi đầu trên gối ủ rũ, hắn tất tả chạy lại ôm lấy y dỗ dành:
"A Chiến, ngươi sao vậy, không khoẻ ở đâu ư? Ngoan, nói cho ta biết."
"Không có. Ta tưởng ngươi nổi giận bỏ đi, cho nên... hức..." Chưa nói hết lời đã nức nở nghẹn ngào.
Đau lòng kéo y vào lòng, Vương Nhất Bác khó chịu nói:
"Phải, ta rất giận, giận bản thân mình suýt chút nữa không khống chế được mà thương tổn ngươi. Ta xin lỗi."
"Ngươi không giận ta? Chuyện đó, kỳ thực cũng là bình thường... ta và ngươi đã thành hôn... nên là... nên là..."
Thấy y lắp ba lắp bắp giải thích, Vương Nhất Bác bật cười hôn lên má y, nhẹ nhàng liếm đi những dấu lệ mặn đắng, vui vẻ: "Không sao, chờ thân thể ngươi tốt lên chúng ta lại tiếp tục. Ta chờ được. Nào, bây giờ ngủ đi, không phải ngươi rất buồn ngủ ư?" Nói đoạn ôm lấy y nằm xuống giường.
Vòng tay quấn lấy tấm lưng rắn chắc của người kia, Tiêu Chiến rúc sâu vào lồng ngực hắn. Cảm nhận nhịp tim bình ổn, y tò mò nhẹ giọng hỏi:
"Thực sự không sao chứ? Ta thấy ngươi khó chịu như vậy chi bằng chúng ta đổi cách khác. Ừm... có thể dùng tay cũng... Ahhh, ngươi làm gì, sao lại đánh mông ta??"
Vỗ mạnh một phát lên quả đào đầy đặn bên dưới, Vương Nhất Bác nghiến răng:
"Ngủ. Còn không chịu ngủ ta liền ném ngươi ra ngoài." Đúng là tiểu yêu tinh vô lương tâm, hắn đã vất vả nín nhịn đến vậy y còn không biết sống chết mà trêu chọc. Này là muốn bị hắn ép chết mới thoả lòng sao.
"Hừ, vậy ta mặc kệ ngươi, đáng ghét." Bị đau, Tiêu Chiến thấp giọng cằn nhằn mấy lời rồi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Y có lòng tốt muốn giúp hắn vậy mà hắn còn dùng vũ lực với y, đã vậy thì y mặc xác hắn.
Lắng nghe từng nhịp hít thở đều đều yên tĩnh của y, Vương Nhất Bác cũng dần lâm vào mộng đẹp. Ngày hôm nay là quá đủ đối với hắn rồi, được ôm ái nhân trong tay nào còn mong gì hơn.
Vốn vết thương trên người đại tướng quân từ lâu đã không còn đáng ngại, có thể vào triều diện kiến thánh thượng. Vậy nhưng vì không muốn rời xa Tiêu Chiến, hắn lại bắt đầu lấy vô vàn lý do trốn tránh nằm lì ở phủ.
Gần một tháng rong chơi nhàn nhã, ngoài việc thỉnh thoảng xử lý vài công vụ do phó tướng Chu Đình đem tới, nhận tin tức báo bình an Thẩm Tư Ân gửi về thì Vương Nhất Bác không động tay vào bất cứ điều gì khác. Ngay cả chuyện của Mộ Khải Lam cũng bị hắn ném sang một bên, tạm thời chưa tính sổ với lão.
Có điều trong quãng thời gian này, Tiêu Chiến cũng trải qua hai lần phát độc khiến Vương Nhất Bác sợ hãi tột độ, ngày càng nâng niu săn sóc và lo lắng nhiều hơn, một bước cũng không muốn rời khỏi y.
Khép quyển Đông Xuân Thu tập* đọc dở lại, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn chằm chằm bầu trời trong xanh trên cao, sau đó đưa tay nhẹ huých người đằng sau, cất giọng thanh thuý:
"Gần một tháng rồi, ngươi còn không chịu vào triều?"
"Hừ, không muốn. Ta chỉ muốn ở nhà với ngươi." Ôm Tiêu Chiến nằm trên chiếc ghế tựa trong đình, Vương Nhất Bác lười biếng tựa cằm lên đỉnh đầu y đáp.
"Thật là, sao giống tiểu hài tử vậy chứ. Dính người."
"Ai kêu bảo bối của ta mê người đến vậy" Dứt lời liền hôn chụt lên chiếc má bánh bao non mềm của y, còn liếm láp gặm cắn.
"Haaa, đừng mà, nhột... Ai da, dừng lại... ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi a..." Đẩy cái đầu đang làm loạn trên gương mặt mình ra, tiểu vương gia hổn hển thương lượng.
"Hửm, có chuyện gì?"
"Ngươi có biết chuyện năm xưa tiên đế trước khi băng hà trong loạn Tĩnh vương đã để lại một đạo mật chỉ?"
"Mật chỉ?." Vương Nhất Bác nghe vậy liền sửng sốt.
"Ừm, phụ hoàng ta đã để lại mật chỉ cho thị vệ thân cận của người là Dương Nhất Hàng, trùng hợp đó lại là sư phụ của ngươi."
"Sư phụ ta? Thì ra ngươi trước giờ lén huy động nhiều ám vệ tới vậy là để điều tra chuyện này?"
"Ngươi biết ta vẫn luôn lén dùng người?" Tiêu Chiến ngạc nhiên.
"Hm, trong phủ này có chuyện gì mà ta không biết chứ. Chỉ là không ngờ chuyện ngươi điều tra lại liên quan tới mật chỉ của tiên đế. Ta biết rằng có thứ đó tồn tại nhưng không biết nó từng nằm trong tay sư phụ. Mật chỉ này rất quan trọng sao?"
"Ta tra ra được năm xưa khi Dương tiền bối rời đi đã được phụ hoàng uỷ thác cất giữ. Từ khi hoàng huynh đăng cơ tới giờ vẫn luôn tìm kiếm thứ ấy, mà không chỉ huynh ấy, ngay cả Mộ Khải Lam cũng âm thầm dốc sức truy lùng, e rằng lão muốn dùng nó để uy hiếp tân đế. Ta phải tìm được thứ đó trước lão ta, có như vậy hoàng huynh mới yên tâm chăm lo triều chính, không còn bị lão kìm kẹp nữa."
"Ồ thì ra là vậy." Vương Nhất Bác cảm thán, thì ra Tiêu Vĩnh lập nữ nhi của lão tặc kia làm hậu là vì muốn chế ngự lão cáo già này.
"Hửm, ngươi có ý gì?"
"À không có gì, nhưng sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện đó?"
Cầm lấy bàn tay đang ôm ngang eo mình, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đáp:
"Ta không muốn giấu ngươi bất cứ chuyện gì nữa, chúng ta đã thành thân, ta muốn ngươi cùng ta gánh vác mọi chuyện, có được không?"
"A Chiến, ngươi tin tưởng ta ta rất vui. Chỉ cần là ngươi muốn, bất kể chuyện gì ta cũng có thể làm vì ngươi. Chuyện này cứ giao cho ta, ta sẽ thay ngươi tìm lại mật chỉ ấy." Kéo Tiêu Chiến vào lòng, Vương Nhất Bác trịnh trọng nói.
"Cảm ơn ngươi. Có ngươi bên cạnh ta chẳng còn cầu gì hơn."
"Hửm, muốn cảm ơn ta sao?" Vương Nhất Bác nghe y nói mấy lời khách sáo liền nhướng mày.
"Ừm"
"Vậy đáp ứng một yêu cầu của ta đi."
"Là chuyện gì?" Tiêu Chiến tò mò
"A Chiến, đợi đám Mặc Vũ lấy được phương thuốc về, chúng ta viên phòng* được không?" Thẩm Tư Ân mới chuyển tin tức về, nói rằng đã gặp được thánh nữ, nàng ta cũng đã đồng ý giao ra đơn thuốc, nội trong hai tuần nữa có thể trở về. Vậy là bảo bối của hắn sẽ sớm ngày khỏi bệnh rồi.
"Được." Đan chặt lấy tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mỉm cười đồng ý rồi hôn lên đôi môi màu nhạt của hắn, lưu luyến không rời.
Đúng lúc này, Yến Phi từ đâu chạy vào bẩm báo:
"Hồi bẩm đại nhân, đường thiếu gia từ Ung Châu tới, đang ở đại sảnh ngồi chờ."
"Tiểu Bảo? Sao hắn lại tới đây đột ngột vậy, còn không báo trước?" Nghe báo đường đệ của mình từ xa bất ngờ chạy tới Vương Nhất Bác liền ngạc nhiên.
"Thuộc hạ không rõ, ngài ấy nói rằng có việc gấp cần gặp đại nhân nên đã bôn ba ngàn dặm tới đây."
"Vậy sao, để ta qua đó xem thử." Dứt lời liền đỡ Tiêu Chiến đứng dậy, cầm lấy tay y hào hứng nói: "A Chiến, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp đường đệ, hắn là người thân duy nhất còn lại của ta đấy."
Gấp gáp một đường tới đại sảnh, vừa vào tới cửa Vương Nhất Bác đã nhìn thấy một bóng dáng một nam nhân mặc trường bào màu trắng thêu lá trúc chỉ bạc, tướng mạo tuấn tú đường hoàng, hiên ngang khí phách đang ngồi thưởng trà.
Trông rõ là hắn tới, nam nhân kia liền nhoẻn miệng cười tươi, cất giọng ôn nhu:
"Bác ca, biệt lai vô dạng"
"Bảy năm không gặp, đệ thực sự trưởng thành không ít." Vương Nhất Bác cười tươi sải đi tới ôm lấy hắn.
Mà Tiêu Chiến vốn đi phía sau, bước vào vừa vặn trông rõ dung nhan người kia thì ngạc nhiên tột độ. Cảm nhận cơn đau từ trong tim theo vết sẹo bị xé rách miệng tràn ra khắp cơ thể, đau đến hít thở không thông, nháy mắt đã khiến y lệ ướt nhoà mi, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Khuỵu gối ngã xuống ngất đi, trước khi mất ý thức Tiêu Chiến chỉ kịp nảy ra một ý nghĩ "Sao lại là huynh ấy?"
P/s: Nam phụ lên sàn nha các cô. ☺️☺️☺️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip