Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì Người mà ngấn lệ (10)
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến tới kĩ viện. Nhìn các cô nương oanh oanh yến yến lượn lờ trước mắt, y không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Từ hoàng cung trở về, ngang qua nơi này, vốn muốn trở về phủ luôn nhưng lại chợt nghĩ dù sao y cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để uống rượu, chi bằng cứ vào đại đây thôi. Nghĩ là làm, để mặc A Bảo một mình đánh xe về phủ, y chậm rãi bước vào Di Hồng viện trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Liễu ma ma nhìn thấy Tiêu Chiến tới thì liền trợn tròn mắt. Ai chẳng biết vị tôn thần này không gần nữ sắc, tại sao hôm nay lại hạ mình đến nơi gió trăng này. Mặc dù không còn là tể tướng nhưng suy cho cùng y vẫn là Thái phó dạy dỗ thái tử, là mệnh quan triều đình hàng thật giá thật. Huống hồ đằng sau còn có Tần tướng quân chống lưng, ai mà đắc tội cho nổi.
Rụt rè đi tới trước mặt y, mụ thu lại ý cười lẳng lơ thường ngày, thay vào đó cố nặn ra nụ cười mang vài phần đứng đắn, trông còn khó coi hơn cả khóc
"Tiêu đại nhân, hôm nay ngài tới đây là để..."
"Hãy cho ta một gian phòng, yên tĩnh một chút. Thêm vài vò rượu ngon là được."
"Dạ, dạ. Ngài có cần gọi thêm vài cô nương không? Chỗ tiểu dân mặc dù không sánh bằng Mai Quế Viện nhưng các cô nương ở đây cũng không phải hạng tầm thường đâu.
Nhìn điệu cười ngả ngớn của tú bà, Tiêu Chiến móc một thỏi vàng ra thả vào tay mụ, mỉm cười từ chối:
"Không cần, ngươi đừng để ai đến làm phiền ta."
Cầm thỏi vàng nặng trĩu trong tay, Liễu ma ma vội vàng gọi tiểu nhị dẫn y vào phòng khách thượng hạng phía Đông, lại dặn dò một chút đừng để ai quấy rầy y. Xong xuôi mới xuống lầu tiếp khách cùng chúng tỷ muội. Nam nhân đến kĩ viện không tìm nữ nhân mà chỉ để uống rượu, đây cũng là lần đầu mụ thấy đi.
Ngồi một mình trong căn phòng hoa lệ xa lạ, Tiêu Chiến tự mình rót rượu ra uống. Ha, hẳn là Nữ Nhi Hồng, xem ra tú bà kia cũng thật chu đáo. Bưng chén đi tới trước cửa sổ, y vừa uống vừa lẳng lặng ngắm khung cảnh náo nhiệt bên dưới.
Xa xa bên bờ Hạ Giang thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng hát lanh lảnh của mấy người ca kĩ. Dưới phố phường từng sạp đèn lồng sáng trưng đủ loại màu sắc càng tô điểm cho bức tranh đêm thêm rực rỡ. Nhìn thấy chúng, Tiêu Chiến lại nhớ tới hình ảnh thiếu niên ngượng ngùng mua tặng mình chiếc đèn con thỏ năm xưa khiến tâm y chua xót, ê ẩm.
Rượu quá tam tuần, y đã ngà ngày say. Không muốn ngủ ở nơi xa lạ, y dò dẫm từng bước ra về bỏ mặc lời
can ngăn của Liễu ma ma. Bước vào ngõ nhỏ, Tiêu Chiến loạng choạng từng bước.
"Ôi chao, còn tưởng là ai, đây không phải là Tiêu thái phó sao?"
Một giọng nói ngả ngớn vang lên khiến Tiêu Chiến giật mình. Đưa tay vịn vào tường, y ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra
"À, thì ra là Chu công tử."
"Thật không ngờ Tiêu thái phó ngày thường đoan đoan chính chính, vậy mà cũng có lúc tới kĩ viện vui đùa. Ai dô, nếu để người bên ngoài biết được thanh danh chẳng phải sẽ bị huỷ ư, làm sao còn mặt mũi dạy dỗ thái tử đây."
Chu Bác Hạ dẫn theo hai tên nô bộc đi tới chắn đường Tiêu Chiến, cười cười chế giễu.
"Công tử quá lời, Tiêu mỗ cũng là người, đương nhiên phải có thất tình lục dục. Sao ta lại không thể tới những nơi như thế này chứ"
"À, thì ra là vì nhu cầu sinh lý sao? Nói cũng đúng, thực sắc tính dã vốn là bản năng của con người mà. Ha ha, trời đã tối thế này chi bằng để ta đưa ngươi về một đoạn. Tránh việc đại nhân lại đi nhầm vào đâu đó thì nguy."
Chu Bác Hạ nhìn thấy dáng vẻ ngà ngà say, đôi mắt mông lung ngập nước, khuôn mặt ửng đỏ, vạt áo ngày thường kín cổng cao tường giờ đây có chút lộn xộn thì không nhịn được mà nuốt nước bọt. Đối với kẻ nam nữ đều ăn như gã thì phong thái hiện giờ của Tiêu Chiến quả thực là cực kỳ câu dẫn.
Thấy tên kia bước đến định đưa tay đỡ lấy y, Tiêu Chiến liền gạt ra.
"Không cần, ta tự về được, không dám phiền Chu công tử."
"Ây, cần gì phải vậy. Ta không thấy phiền đâu."
"Chu Bác Hạ, tránh ra. Ta không muốn lặp lại tới lần thứ ba."
"Ha, xem kìa mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dáng vẻ tức giận mà cũng đẹp như vậy"
Mặc kệ sự phản kháng của Tiêu Chiến, hắn cứ bước tới khoá chặt hay tay y lại, cười đắc ý đến đê tiện.
"Haizz, Tiêu Thương Lan à Tiêu Thương Lan. Ngươi dù gì cũng hơn ba chục rồi mà sao vẫn cứ đẹp đến thế. Y như lần đầu tiên ta gặp ngươi ở học viện, lúc đó ta còn ghen tị với tên Vương Hành Sinh kia đỏ mắt đấy. Ngoan nào, hôm nay để gia thương ngươi, có được không?"
"Cút, mau thả ta ra, tên khốn kiếp nhà ngươi."
Tiêu Chiến giãy dụa kịch liệt. Thế nhưng sức của kẻ say làm sao có thể địch lại thanh niên trai tráng. Y nhanh chóng bị Chu Bác Hạ chế ngự.
"Hừ, tên họ Tiêu kia, ngươi tưởng rằng mình còn là tể tướng quyền cao chức trọng năm xưa à. Ngoan ngoãn theo ta, ta còn có thể đối xử tốt với ngươi một chút, nếu không con mẹ nó lão tử hành chết ngươi ngươi tin không?"
Ngày thường có Tần Thư Hoài bảo vệ không ai dám làm gì Tiêu Chiến, thế nhưng giờ này y đã ra chiến trường rồi, còn ai có thể cản được Chu Bác Hạ hắn. Nghĩ đến điều ấy, Chu công tử không nhịn được cười thoả mãn.
Nhìn người trong tay mình càng thêm mê luyến, Chu Bác Hạ nhắm mắt lại định hôn lên khuôn mặt như ngọc kia. Thế nhưng môi còn chưa chạm đến làn da mịn màng của người đó, cổ họng của gã đã bị siết chặt đến không thở được.
Choàng mở mắt, gã nhìn thấy một người khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ che nửa mặt trên nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng. Bên dưới chiếc mặt nạ là bờ môi mỏng khẽ nhếch.
"Ưm... ngươi... ngươi là ai. Mau... mau thả ta... ra"
Một tay đoạt lấy Tiêu Chiến ôm vào lòng, một tay bóp chặt lấy cần cổ của tên khốn kiếp kia, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp điên rồi.
Vừa mới vào thành còn chưa kịp nghỉ ngơi hắn đã nghe Long Ngũ báo cáo việc người kia thế mà lại tới kĩ viện mua vui. Cấp tốc chạy đến thì càng không ngờ được lại có kẻ không biết sống chết đang chòng ghẹo y. Chỉ cần hắn đến muộn một chút thôi e là người kia sẽ phải chịu uỷ khuất. Nghĩ đến đây Vương Nhất Bác hận không thể nhanh chóng bóp chết tên cặn bã này.
Long Tam sau khi đánh ngất hai tên nô bộc thì quay lại đi tới bên cạnh chủ nhân mình
"Chủ nhân, hãy giao cho thuộc hạ, ngài không cần tự mình động thủ."
"Hừ"
Tiêu Chiến vì men rượu bốc lên chếnh choáng, không chịu được liền dựa vào người Vương Nhất Bác thiếp đi. Thấy vậy, Vương Nhất Bác một chưởng đánh ngất Chu Bác Hạ, xong xuôi còn cho gã thêm mấy đạp mới hả giận mà bế Tiêu Chiến lên. Để người kia nằm thoải mái, y lạnh lùng ra lệnh:
"Vứt tên khốn kiếp này vào chỗ của Long Nhất, dặn dò hắn chọn người luân phiên phục vụ cho chu đáo. Ba ngày ba đêm không được ngừng một khắc."
"Thuộc hạ tuân mệnh"
Vác tên bị thịt kia lên vai, Long Ngũ thầm lắc đầu. Cho nam kĩ luân phiên phục vụ tới ba ngày ba đêm, chậc chậc, xem ra tên này không còn mạng nữa rồi. Đáng đời, ai bảo dám động vào người của chủ nhân.
****
Vương Nhất Bác dùng khinh công mang Tiêu Chiến lặng lẽ vào phủ. Đặt y nằm trên giường, Vương Nhất Bác lấy chăn ra đắp lên kĩ lưỡng rồi mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh.
Sáu năm rồi vậy mà người kia một chút cũng chẳng thay đổi. Vẫn khuôn mặt tuấn mỹ bức người, trẻ trung thanh thuần như lần cuối chia xa.
Thở dài, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt y. Cuối cùng không nhịn được mà hôn lên đôi môi phớt hồng kia.
Cảm nhận được điều gì đó, Tiêu Chiến vốn đang say ngủ liền mở mắt. Nhìn thấy đôi con ngươi hắc bạch phân minh chiếu thẳng vào mình Vương Nhất Bác cười khổ, sao lần nào hắn hôn trộm y cũng bị bắt gặp hết vậy.
Còn đang suy nghĩ xem nên nói điều gì thì người kia đã khàn giọng lên tiếng:
"A Bác, là đệ ư?"
"Ừm, là đệ. Chiến ca, đệ đã về."
Nghe đến đây Tiêu Chiến không kìm được mà rơi lệ:
"Thật tốt, A Bác của ta về rồi. Tại sao 6 năm qua đệ không một lần tới tìm ta?"
"Đệ..."
"Sao lại nhẫn tâm để ta đợi lâu đến vậy. Một lần về gặp ta trong giấc mơ khó đến thế ư?"
"Chiến ca..."
"A Bác, giấc mơ này thật đẹp. Ta cuối cùng cũng được gặp đệ. Xem nào, A Bác của ta dáng vẻ trưởng thành thật đẹp mắt."
"Huynh..."
"Suỵt! Đệ đừng nói gì cả. Để ta ngắm đệ thêm lúc nữa. Tuấn mỹ đến vậy, chẳng bù cho ta đã trở thành một lão già rồi."
"Huynh một chút cũng không già, trong lòng đệ huynh mãi là người đẹp nhất."
"Hm, thật dẻo miệng. A Bác, đêm nay ở lại đây được không. Đệ đừng đi, đệ đi ta liền chịu không nổi."
Tiêu Chiến nói xong liền bắt đầu rơi lệ. Có thể men rượu đã khiến sự mạnh mẽ của y sụp đổ hoàn toàn, lúc này y một chút cũng không còn dáng vẻ lạnh lùng hờ hững thường ngày.
Lau đi dòng lệ của người kia, Vương Nhất Bác đau lòng:
"Đệ sẽ không đi. Huynh yên tâm."
Nắm lấy bàn tay của Vương Nhất Bác, y từ từ chìm sâu vào giấc ngủ an tĩnh.
Trong phòng chỉ còn bóng một người say sưa ngắm nhìn y ngủ được nến đỏ soi sáng.
"Chủ nhân, chúng ta phải đi thôi."
"Ừm, ta sẽ ra ngay."
Nhẹ nhàng gỡ tay người kia ra, Vương Nhất Bác đặt một nụ hôn lên trán y rồi mới xoay người rời đi.
****
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến nặng nề ôm đầu trở dậy. Tửu lượng của y cực kém, vì vậy mỗi lần uống xong đều sẽ đau đầu vô cùng.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng, y nở nụ cười đắng chát. Đêm qua y đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Y mộng thấy tiểu đệ đệ của y về thăm y, còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh y suốt cả một đêm.
Giấc mơ đó đẹp đến nỗi chuyện đêm qua suýt chút nữa bị người khi dễ cũng bị vứt ra sau đầu. Bước xuống giường, y bước tới bên hộc tủ lấy ra chiếc ngọc bội tinh xảo ôm vào lòng.
Hôm nay Tiêu Chiến cáo ốm không vào cung, y ngồi một mình trong đình nhỏ ngắm vườn đào đã bắt đầu tàn lụi.
Bỗng có tiếng bước chân đi tới, đoán là Trương thúc Tiêu Chiến liền uể oải lên tiếng:
"Trương thúc à, ta đã nói không sao, thúc cứ để mặc ta đi."
Không có tiếng đáp trả, nghĩ là lão đã đi, Tiêu Chiến lại tiếp tục vuốt ve miếng ngọc bội.
Bất chợt một cánh tay từ đằng sau vươn lên đoạt miếng ngọc đi mất khiến y giật mình.
"Này..."
Còn chưa nói hết câu y đã rơi vào lồng ngực ấm áp, tiếp sau đó một giọng nói trầm khàn vang lên khiến y hoá đá.
"Chiến ca! Là đệ, đệ đã về!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip