Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì Người mà ngấn lệ (17)
Tiêu phủ
"A Vũ, đã muộn rồi ta đưa con về phòng ngủ nhé"
Nhìn thấy đứa bé mệt mỏi gục lên gục xuống Tiêu Chiến liền lấy sách ra khỏi tay cậu.
"Tiêu thúc, con buồn ngủ quá. Hôm nay con ngủ lại đây với người được không."
Tiểu Vũ ngước đôi mắt long lanh lên làm nũng với y khiến y thoáng chốc mềm lòng. Vốn định đồng ý thì một tiếng nói bất chợt vang lên cắt ngang quyết định của y
"Không được."
"A Bác, đệ đến lúc nào vậy?"
"Tại sao lại không được ạ?" Tiểu Vũ tròn mắt hỏi hắn. Dù nhiều năm không gặp nhưng cậu vẫn nhớ mang máng người này là đệ đệ của Tiêu thúc. Hơn nữa hắn có vẻ không thích cậu thì phải.
"Nam tử hán đại trượng phu thì nên ngủ một mình." Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc giải thích
"Ah, người nói cũng đúng. Vậy Tiêu thúc đưa con về phòng được không. Con sợ tối."
"Hừ, đã lớn bằng này còn làm nũng, ngươi..."
"Được rồi A Bác, để ta đưa A Vũ về phòng trước, đệ ở đây đợi ta đi." Tiêu Chiến cười xoà, tên này đến đứa trẻ mà cũng bắt bẻ như vậy. Thật là hết nói nổi.
Sau khi đưa Tiểu Vũ về phòng Tiêu Chiến nhanh chóng quay lại tìm Vương Nhất Bác, có điều người kia không biết đã đi đâu mất rồi. Nhìn quanh không thấy hắn y không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ lại giận dỗi trở về rồi, thật là...
Lắc đầu ngao ngán, Tiêu Chiến đi tới bên thư án xếp gọn lại chồng sách. Bất chợt từ đằng sau có một vòng tay ôm chầm lấy y
"Mấy ngày không gặp, huynh có nhớ ta không?"
"Vừa nãy đệ còn bảo A Vũ không được làm nũng, cớ sao bây giờ lại quên rồi." Tiêu Chiến xoay người lại ôm chầm lấy hắn vừa cười vừa chế giễu
"Mặc kệ, chỉ có ta mới được làm nũng với huynh thôi. Ta nhớ huynh chết đi được."
"Ừm, ta cũng vậy."
"Hay là huynh theo ta vào cung đi, ta chỉ muốn lúc nào cũng được thấy huynh, ở bên cạnh huynh." Vương Nhất Bác vùi mình vào mái tóc đen bóng của người kia hít hà. Mùi đàn hương trên người y khiến hắn lưu luyến mãi không thôi.
"Hiện tại chưa được."
"Hmm, ta biết huynh sẽ từ chối, thật buồn a."
"Ấu trĩ. Muộn rồi đệ còn tới đây, nếu để người khác bắt gặp thì phiền lắm đó."
"Hừ, kẻ nào dám dị nghị ta tống kẻ đó vào ngục." Hắn nhỏ giọng càu nhàu
"Ha, đệ muốn làm hôn quân sao?"
"Vì huynh có trở thành hôn quân thì cũng đáng."
"Thật là thua đệ mà. Chính sự bận rộn còn chạy lung tung, đệ không mệt ư."
"Không mệt, đêm nay ta ở lại đây có được không. Ngày mai ta sẽ rời đi sớm, không để kẻ khác bắt được nhược điểm đâu. Huynh đồng ý nhé!"
Nhìn vào gương mặt mong chờ của hắn, Tiêu Chiến không đành lòng từ chối. Xoa đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của người kia, ý nhẹ giọng
"Ừm, đêm nay đệ ở lại đây đi."
Trong phòng nến đỏ rực cháy toả ánh sáng ấm áp, hai người nằm sóng vai nhau trên chiếc giường lớn nhỏ giọng hàn huyên, đôi bàn tay vẫn đan chặt vào nhau không rời.
Những tưởng rằng Vương Nhất Bác phải là người ngủ trước vậy mà không ngờ mới qua 1 canh giờ Tiêu Chiến đã chìm sâu vào giấc mộng. Ngắm nhìn gương mặt say ngủ của y, đáy lòng Vương đế ngọt ngào đến lạ.
Đặt một nụ hôn lên bờ môi màu nhạt kia, hắn vui vẻ thầm nghĩ người này đến cuối cùng vẫn là của hắn. Như vậy là đủ lắm rồi, cho dù ngoài kia giông bão ra sao thì có xá gì, Vương Nhất Bác hắn nguyện ý gánh vạn dặm giang sơn chỉ để đổi lấy một mình y.
****
Cùng lúc này, trong khi Vương Nhất Bác say giấc bên tình nhân thì tại thư phòng Hán phủ một âm mưu thâm độc cũng đang được vẽ ra.
"Ngươi chắc chuyện này sẽ thành công?" Hán Khanh lo lắng hỏi nam nhân mặc hắc bào trước mặt
"Ngài yên tâm, ta đã có tính toán. Chỉ cần ngài và lệnh ái làm theo lời ta là được." Vũ Thiên Thừa nhếch miệng cười tà
"Nhưng ta..."
"Hán đại nhân, giờ này không phải lúc ngài chùn bước. Ngài nên biết rằng từ khi Vương Hành Sinh đưa tên họ Tiêu kia trở lại thì ngài đã không còn đường lui nữa rồi. Thời gian gần đây vây cánh của ngài kẻ bị khép tội, người thì bị tước quan, ngài vẫn chưa nhận ra nguyên nhân hay sao. Ngay cả việc Hán quý phi trong cung không địa không vị khiến người người chế nhạo cũng còn không phải do hắn làm ra?"
"Ta biết, nhưng..."
"Ngài yên tâm, mục tiêu của hai chúng ta giống nhau. Chỉ cần Vương Hành Sinh chết, chúng ta sẽ đón tiểu thái tử về cung. Ngài sẽ là nhất đại công thần, dưới một người trên vạn người. Tên Phó Tòng Chi kia làm sao còn có thể giễu võ giương oai với ngài được nữa."
"Hừ, được rồi. Tất cả đều nghe theo ngươi. Ngươi định khi nào thì tiến hành kế hoạch?"
"Ta cần thời gian để chuẩn bị, tốt nhất là thực hiện vào Thọ yến của Thái hậu. Kế hoạch chi tiết ta sẽ cho ngài biết sau."
"Được, ta đợi tin của ngươi."
****
Canh 3 hôm sau Vương Nhất Bác đã vội rời đi để kịp giờ vào triều. Mặc dù không muốn nhưng quốc sự còn bề bộn hắn không thể không đi. Hôn lên khuôn mặt an tĩnh say ngủ của Tiêu Chiến, hắn xoay người bước ra ngoài gọi Vân Cẩm Nghị chuẩn bị xe về cung.
"Chủ nhân, bên Hán Khanh có dị biến."
"Hửm, chuyện gì?"
Tiêu Chiến tỉnh dậy thấy Vương Nhất Bác đã rời đi từ sớm liền có chút thẫn thờ. Rửa mặt xong còn chưa kịp bước ra ngoài thì Trịnh Viễn Chi đã gấp gáp chạy tới bẩm báo.
"Thuộc hạ theo dõi động tĩnh của lão đã mấy ngày nay, cuối cùng cũng phát có kẻ lén lút vào Hán phủ nghị sự. Tra ra kẻ kia chính là Vũ Thiên Thừa, tâm phúc của phế đế Vương Bạch Liên."
"Là hắn? Ha, ban đầu để hắn thoát ta còn tưởng hắn đã cao chạy xa bay, không ngờ vẫn quanh quẩn ở đây. Lần này xem ra chúng ta nên một mẻ bắt gọn bọn chúng. Ngươi hãy tiếp tục giám sát chặt chẽ động tĩnh của Hán Khanh, đừng để lão biết."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
"Còn tung tích của Biển Cung Minh, ngươi đã tra ra chưa?"
"Hôm qua Tiểu Ngũ truyền tin về đã tìm thấy Biển thần y tại trấn Thanh Thạch, thuộc hạ đã cho người tới đón. Nội trong hai ngày nữa có thể đưa y về đây, ngài yên tâm."
"Ừm tốt lắm, phải nhanh lên, ta sợ độc trong người Tiểu Vũ và thái hậu có thể phát tác bất cứ lúc nào. Chuyện ta phân phó ngươi cứ theo đó mà làm đi."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui."
Bầu trời vừa mới còn trong đã bắt đầu sầm sì rồi chuyển mưa nặng hạt. Nhìn cơn mưa vần vũ bên ngoài lòng Tiêu Chiến bất chợt thấy lo lắng khôn nguôi. Liệu rằng y và người kia có thể bình an mà vượt qua giông tố lần này hay không.
****
Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua, ngày mừng thọ của Thái hậu đã cận kề. Khoảng thời gian này đối với Vương Nhất Bác mà nói quả thực là hạnh phúc vô cùng. Có người kia ở bên bầu bạn, yêu thương, tin tưởng mọi khó khăn đều có thể vượt qua dễ dàng.
Hiếm khi mới có thời gian rảnh rỗi, Vương Nhất Bác liền tìm tới Tiêu phủ, một mực nài nỉ Tiêu Chiến đi ngắm đào với mình.
Vườn đào ngoại thành này hắn tình cờ biết tới trong một lần vi hành, cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp nơi đây hắn đã tự nhủ nhất định phải đem người kia tới đây cùng thưởng thức. Hôm nay mới có cơ hội để thực hiện.
Tiêu Chiến khi thấy rừng đào mười dặm kia thì không khỏi sửng sốt. Hoa đào nở đỏ rực cả một góc trời, kéo dài típ tắp như tấm lụa hỉ phủ lên cảnh vật thực sự là quá đẹp. Say sưa ngắm nhìn, y để mặc cho người kia ôm mình vào lòng.
Tựa cằm lên y, Vương Nhất Bác lười biếng nói:
"Ngày kia là thọ yến của thái hậu, ta vốn định chỉ tổ chức đơn giản một chút bởi dẫu sao người cũng đang mang bệnh. Thế nhưng sứ giả các nước đều tới chúc mừng nên không thể không phô trương một chút, thật là phiền hà."
"Uhm, nên chuẩn bị kĩ lưỡng một chút. Ta sợ đám người kia sẽ lợi dụng cơ hội này để ra tay."
"Huynh yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thoả rồi. Ngày hôm đó huynh phải ở trong tầm mắt ta, không được chạy lung tung, đã rõ chưa."
"Ừm, đều nghe đệ."
Ngày 15 tháng 9 năm Minh Khánh thứ nhất, đại thọ của thái hậu, Vương đế chiếu cáo đại xá thiên hạ, cả nước ăn mừng.
Trong hoàng cung, yến tiệc đã chuẩn bị sẵn sàng, nhạc âm vang động đón chào sứ thần của 8 nước lân bang. Vương Nhất Bác một thân hoàng bào ngồi trên long ỷ, phía bên phải là thái hậu đã lâu không xuất hiện, bên trái là Phó hậu phượng bào hoa lệ dịu dàng cười nói.
Mặc dù yến tiệc náo nhiệt nhưng điều hắn để ý duy nhất lại là người đang ngồi ở góc trong cùng đại điện. Với tư cách là nghĩa huynh của hoàng thượng, Tiêu Chiến cũng tiến cung tham dự yến tiệc.
Cảm nhận được ánh nhìn của người kia vừa vặn dừng trên người mình, y ngước lên khẽ mỉm cười gật đầu. Vương Nhất Bác trông thấy liền không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.
Nương theo tầm mắt của hoàng thượng nhìn rõ người kia, Phó Vân Cẩm ngạc nhiên tột độ. Nàng đã nghe nói nhiều về vị Tiêu công tử này nhưng quả thực khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị choáng ngợp.
Không luận đến nhan sắc hiếm có, chỉ riêng khí chất nho nhã tự tin kia cũng đủ khiến người khác tự thẹn không bằng rồi. Một người phong hoa tuyệt đại đến vậy, e rằng chỉ có nam nhân xuất chúng như bệ hạ mới có thể xứng đáng có được.
Bưng ly rượu quế mai lên, Phó Vân Cẩm thong thả nhấp một ngụm, đáy mắt như có như không nhìn về phía Hán quý phi ngồi ở dưới, trong lòng nhạo báng một phen. Dựa vào tư sắc kia mà cũng muốn quyến rũ bệ hạ, còn năm lần bảy lượt nháo hậu cung tới gà chó không yên, thiên kim nhà tướng gia xem chừng cũng chỉ có vậy. Nếu hoàng thượng đã không xem trọng ả, xem ra nàng cũng nên thuận nước đẩy thuyền sớm ngày tước quyền ả đi thì hơn.
Không để ý tới ánh mắt chế giễu của Phó hậu, Hán Tĩnh Tuyết một mực vò xé khăn tay oán hận nhìn về phía Tiêu Chiến, hận không thể một kiếm đâm chết y. Lo lắng nhìn về phía phụ thân, ả bất giác nắm chặt thứ trong tay áo cười lạnh "Tiêu Thương Lan, hôm nay ngươi không thể không chết."
Yến tiệc đã quá nửa, Hán Khanh đứng lên nâng ly rượu chúc mừng
"Thần xin thay mặt lê dân trăm họ kính chúc thái hậu hồng phúc tề thiên." Nói xong liền uống hết chén rượu rồi ném mạnh xuống đất.
"Choangggg". Mọi người vì hành động bất ngờ này của lão mà nhất thời ngơ ngẩn, sửng sốt. Tới khi hoàn hồn thì từ bốn bên tám hướng từng đoàn hắc y nhân đã xông vào bao vây toàn bộ đại điện.
"Hán Khanh, ngươi muốn làm phản sao?" Phó Tòng Chi giận dữ mắng.
"Phải a, hôn quân vô năng, không màng hậu cung mà lại ham mê nam sắc còn xứng đáng để ta phò tá ư?" Lão cười lạnh
"Ngươi nói bậy bạ cái gì?" Phó Tòng Chi đỏ mắt chất vấn.
"Ta nói bậy hay không ngươi cứ hỏi người thì biết."
"Không cần nhiều lời." Ra hiệu cho Phó Tòng Chi im lặng, Vương Nhất Bác đứng dậy rời khỏi long ỷ từng bước đi xuống đại điện. "Trẫm vốn nghĩ rằng ngươi sẽ an bài nhiều người hơn, đáng tiếc cũng chỉ có vậy. Hán Khanh, xem ra quả nhân đánh giá ngươi quá cao rồi."
"Ngươi..."
"Bộp! Bộp!" Vương Nhất Bác vỗ tay hai tiếng, Long Ảnh vệ từ khắp nơi tràn vào bao vây lấy đám hắc y nhân. Hắn cười lạnh nhìn về phía Hán Khanh
"Hán ái khanh, trò chơi kết thúc rồi."
P/s: Đoạn hay còn ở phía sau nhưng hnay tui mệt quá rồi k thể tiếp tục viết, đành nợ các nàng một chương nữa vậy. 😢
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip