Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì Người mà ngấn lệ (18)
"Bệ hạ, nếu ngươi cho rằng chỉ có như vậy đã thắng thì ngươi nhầm rồi a." Hán Khanh nở nụ cười châm chọc.
"Ồ, xem ra ngươi còn có hậu chiêu?"
"Tất nhiên, ta..."
"Không xong rồi thừa tướng đại nhân." Lão còn chưa nói hết câu thì một tên hắc y nhân đã xông vào túm chặt lấy vạt áo cấp báo. "Bên Vũ Thiên Thừa đại nhân không ổn rồi, tất cả đã bị bao vậy tiêu diệt, chúng ta thua rồi."
Nhìn tên kia khắp nơi chằng chịt vết thương, cố lết chút hơi tàn đến thông báo lòng Hán tướng lạnh đi phân nửa. Chết tiệt, lão đúng là đã đánh giá tên họ Vũ kia quá cao. Cứ tưởng là người nắm đằng chuôi vậy mà hoá ra lại chỉ như con cá trong rọ để kẻ khác mặc sức đùa bỡn.
"Khốn kiếp!" Lão cắn răng xô mạnh tên kia ngã sõng soài ra sàn, cố gắng khống chế bản thân không được sợ hãi.
"Ha, xem ra người của ái khanh không thể tới được rồi. Tưởng rằng chia làm hai ngả một bên gây náo đại điện, một bên vừa tiếp cận khống chế hậu cung vừa muốn cứu phế đế là có thể thực hiện được ư. Các ngươi quá ngây thơ rồi. Thế nào, còn muốn nói gì nữa không?"
"Cả một đời lão phu không ngờ lại bại trong tay bệ hạ. Ta thua tâm phục khẩu phục."
"Haizz, chỉ trách dã tâm của ngươi quá lớn, đã che mờ tấm lòng trung kiên. Người đâu, nhốt Hán Khanh vào ngục, lệnh cho Hình bộ thượng thư Lương Trung Tín điều tra kĩ lưỡng, khép cửu tộc hắn tội tạo phản, chém..."
"Phập!"
"Ahhh"
Vương đế còn chưa dứt lời thì một thanh trường kiếm từ đằng sau đâm tới xuyên qua tim của Hán Khanh. Cố hết sức xoay người lại nhìn kẻ đã ra tay sát hại mình, lão vạn vạn không thể ngờ rằng kẻ kia vậy mà lại chính là ái nữ duy nhất của mình.
Đổ gục xuống đất, Hán Khanh chết không nhắm mắt. Tất cả đều bị biến cố trước mắt doạ ngây người. Nữ nhi lại có thể ra tay sát hại phụ thân của mình, chuyện này cũng quá sức tưởng tượng đi.
Biết chuyện tạo phản của phụ thân thất bại ả sẽ không thể tránh khỏi liên can. Đợi khi Vương Nhất Bác xử lý xong lão ta nhất định sẽ sờ đến ả, chi bằng cứ tương kế tựu kế, giả làm người bị hại, có thể vì đại nghĩa diệt thân may ra sẽ tránh khỏi một kiếp.
Run rẩy nhìn xác chết của phụ thân trước mặt, Hán Tĩnh Tuyết vội quỳ mọp xuống khóc lóc
"Bệ hạ, phụ thân ta vậy mà có thể làm phản.. hức hức... ông ấy đúng là chết không hết tội. Ta đã chính tay giết ông ấy để tỏ tấm lòng trung, van người hãy tha cho già trẻ lớn bé của Hán gia một mạng.. huhu."
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy rùng mình. Sinh ra ở nhà đế vương những chuyện thủ túc tương tàn hắn không phải là không biết, thế nhưng khi tận mắt thấy ả ta vì bảo toàn mạng sống mà có thể bất chấp cả tính mạng của phụ thân hắn không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm.
"Hán Quý phi không tham dự vào chuyện làm phản nhưng tội trạng liên đới khó tha, tước đi phi vị, phế làm dân thường theo cửu tộc đày tới biên ải phục dịch, vĩnh viễn không được quay về kinh thành." Vương Nhất Bác lạnh lùng tuyên bố.
Nghe xong lời của hắn, Hán Tĩnh Tuyết thấy máu huyết như đông cứng lại. Tự tay giết cha chỉ đổi lại được cơ hôi bị lưu đày quan ải, mãi mãi không được trở về. Như vậy với ả khác nào là phán án tử. Đỏ mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, ả siết chặt lấy thứ trong tay áo. Được lắm, hắn đã vô tình thì đừng trách ả cạn nghĩa.
Đợi khi Vương đế bước tới cách chỗ ả chỉ còn một trượng, Hán Tĩnh Tuyết bỗng rút chiếc chuỷ thủ trong tay áo ra đâm về phía hắn. Mọi chuyện quá bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay, Vương Nhất Bác cũng vì bất ngờ mà quên cả hành động.
Mắt thấy chuỷ thủ đã sắp đâm vào lồng ngực mình, Vương Nhất Bác phản công thì một bóng dáng đã lao tới chắn trước mặt hắn.
"Phập"
"Hự!"
Tiêu Chiến chạy tới ôm lấy Vương Nhất Bác, sau lưng bị chuỷ thủ đâm toạc khiến máu tuôn ra đỏ thẫm cả vạt thanh y*. Trông thấy cảnh ấy, đồng tử của Vương Nhất Bác liền co rút lại, hoảng loạn đánh bay Hán Tĩnh Tuyết, lưỡi đao cũng vì vậy mà bị kéo ra ngoài khiến máu chảy càng lúc càng nhiều hơn.
Gấp gáp ôm lấy y vào lòng, hắn bịt chặt lấy vết thương của người kia khàn giọng hét:
"Tiêu Chiến, huynh sao rồi, huynh có nghe thấy ta nói không? Huynh không được nhắm mắt. Chết tiệt, người đâu, mau truyền thái y... Nhanh lên"
Run rẩy kéo lấy tay áo hắn, Tiêu Chiến khó khăn nói
"A...Bác, ta.. không... sao... Đệ không có việc gì.. là tốt. Ta bảo... vệ... đệ... Khụ, khụ..."
"Huynh đừng nói nữa. Chết tiệt, ta cần huynh bảo vệ sao? Tiêu Chiến, huynh có nghe ta nói không, huynh không được nhắm mắt... Người đâu, sao còn chưa tới?"
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, Hán Tĩnh Tuyết cười như phát dại.
"Ha ha ha, đâm hay lắm. Ngươi đáng chết, tên họ Tiêu này càng đáng chết hơn. Ha ha ha, ông trời có mắt..."
"Khốn nạn! Mau lôi ả điên này ra chém cho trẫm." Vương Nhất Bác lúc này chỉ hận không thể tự tay làm thịt ả. Xoay người bế Tiêu Chiến về phía tẩm cung hắn không quên ra lệnh cho quân lính bắt lấy ả.
"Tiêu Chiến, huynh phải cố gắng lên. Huynh nhất định không sao. Vân Cẩm Nghị, ngươi mau lôi mấy tên thái y kia tới tẩm cung cho trẫm, nếu chậm trễ trẫm liền lấy đầu bọn chúng."
"Vâng." Nói xong lão liền chạy như bay tới lôi kéo mấy gã thái y đang hấp tấp đi tới.
Đặt Tiêu Chiến lên long sàng, nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của y, Vương Nhất Bác như muốn điên lên. Là người tập võ, hắn biết đây không phải là vết thương chí mạng, thế nhưng nếu không cầm máu ngay e rằng cũng sẽ nguy hiểm.
"Bệ hạ, người hãy để thần."
Trình Viễn Chi lôi kéo một người xông vào đại điện. Hắn vâng lệnh tới cửa thành đón Biển thần y, không ngờ nửa đường trở về thì hay tin chủ nhân gặp nạn, liền cấp tốc lôi kéo người kia chạy thằng vào cung.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, lại thấy kẻ kia lưng đeo hòm thuốc, Vương Nhất Bác liền đứng dậy
"Ngươi là..."
"Thảo dân là thầy thuốc, hoàng thượng mời ngài tránh sang một bên."
Biển Cung Minh cau mày tiến đến xem xét vết thương của Tiêu Chiến. Sau một hồi vật lộn cầm máu và xử lý vết thương, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Đắp chăn cho y, Biển Cung Minh lau mồ hôi trên trán:
"Được rồi, không nguy hiểm tới tính mạng chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ liền có thể hồi phục..."
"Khụ!! Khụ, khụ..."
Không đợi hắn nói xong, Tiêu Chiến bất chợt ho ra một ngụm máu đen, đôi môi cũng dần tím tái. Hoảng sợ, Biển Cung Minh lao vội tới bắt mạch cho y, sau đó gấp gáp nhét cho y một viên Hộ Tâm đan
"Trúng độc? Sao lại trúng độc rồi?"
Nhìn về vết thương vừa mới được băng bó cẩn thận lại có dấu hiệu rỉ máu đen, Biển Cung Minh vội xoay người túm chặt lấy Vương Nhất Bác đang lao tới:
"Mau đem lưỡi đao đã đâm y tới đây cho thảo dân. Muộn sẽ không kịp. Nhanh!!!"
Vương Nhất Bác giật mình vội vàng ra lệnh cho ảnh vệ quay lại đại điện tìm kiếm. Xong xuôi liền bước tới nắm chặt tay Tiêu Chiến, run giọng hỏi:
"Có chuyện gì thế, không phải ngươi nói không sao à?"
"Y bị trúng độc, thảo dân cũng không biết là độc gì. Tìm được thanh chuỷ thủ kia e sẽ có manh mối."
Chưa đầy một phần tư khắc, ảnh vệ đã đem lưỡi đao trình lên. Cẩn thận cầm lấy chuôi đao ngắm nghía, lại dùng một vài dụng cụ thử nghiệm, cuối cùng càng xem sắc mặt của Biển Cung Minh càng khó coi.
Thấy vậy, Vương Nhất Bác không khỏi lo lắng:
"Sao vậy? Là độc gì?"
"Khốn kiếp, đúng là táng tận lương tâm. Sao bọn chúng có thể dùng loại độc Hoá Nhan này chứ?" Biển thần y nghiến răng đập mạnh lên bàn.
"Hoá Nhan? Là cái gì?"
"Hoá Nhan, độc như tên gọi sẽ khiến người trúng phải nhan sắc héo tàn nhanh chóng. Cuối cùng sau 2 tháng liền trở nên ốm yếu già nua mà chết. Tuy nhiên, cứ cách một tuần độc lại phát một lần, đau đớn cùng cực khiến người bệnh sống không bằng chết. Thảo dân từng chứng kiến một người trúng phải nó, không đợi đến khi già yếu lìa đời thì đã tự kết liễu chính mình vì không chịu nổi giày vò. Đúng là khốn nạn mà!"
"Chẳng lẽ không có thuốc giải?"
"Độc này không có thuốc giải. Thảo dân chỉ có thể áp chế nó một thời gian không thể giải độc. Xin bệ hạ thứ lỗi."
Vương Nhất Bác nghe như sét đánh ngang tai, không kìm được mà quỳ xuống trước giường y khóc đến tê tâm liệt phế. Biển Cung Minh thấy thế chỉ biết lắc đầu thở dài dợm bước đi ra ngoài, để mặc hắn một mình trong phòng.
****
Đã nửa tháng kể từ ngày Tiêu Chiến bị trúng độc. Ngay khi tỉnh lại y đã được Biển Cung Minh cho biết sự thật, hắn có thể cứu được thái hậu, có thể cứu được A Vũ nhưng đối với y lại lực bất tòng tâm. Trái với dự đoán của mọi người, y có vẻ rất bình thản mà đón nhận khiến ai nấy đều bất ngờ sửng sốt.
Hai tuần trôi qua, Tiêu Chiến hai lần phát độc. Mỗi lần độc phát đều kéo dài tới ba canh giờ, toàn thân như có ngàn vạn con trùng thi nhau cắn xé, đau như lăng trì tùng xẻo, chỉ hận không thể tự sát ngay lập tức. Mặc dù Biển Cung Minh đã cố gắng phối thuốc làm giảm cơn đau cho y nhưng đều không có tác dụng.
Mỗi lần như vậy chỉ có Vương Nhất Bác ở bên cạnh chăm sóc cho Tiêu Chiến. Chứng kiến nỗi đau đớn, thống khổ của y hắn chỉ ước mình là người chết thay. Giá như lúc đó y không cứu hắn thì có lẽ người nằm đây lúc này sẽ không phải là người hắn yêu nhất đời, sẽ không nát cả tâm can như hiện tại.
Đúng như Biển Cung Minh đã nói, không chỉ độc phát mà ngay cả dung nhan của Tiêu Chiến cũng đã có nhiều biến hoá. Tóc y dần bạc trắng, khoé mắt cũng lộ vết nhăn xấu xí. Bởi vậy, vì không muốn để y thấy, Vương Nhất Bác đã ra lệnh đập đi toàn bộ gương trong tẩm cung.
Độc phát lần ba, so với mấy lần trước thì càng thêm mãnh liệt. Dù cho Vương Nhất Bác có ở bên cạnh thì khi đau tới mất tri thức y cũng không ngừng làm ra những hành động đáng sợ. Tự cào cấu chính mình, đập đầu vào tường... cuối cùng vì không nhịn được mà Vương Nhất Bác phải đánh ngất y. Trông thấy đến khi ngất đi mà khuôn mặt y vẫn đầy nét thống khổ, hắn càng hận mình tới phát điên.
Bồi Tiêu Chiến ngồi trong đình hóng gió, Vương Nhất Bác cẩn thận ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cùng vết thương băng trên trán y:
"A Bác, ta bây giờ rất xấu có phải không?"
"Nói bậy, với ta huynh không có lúc nào xấu cả."
"Đệ xem, tóc cũng đã bạc trắng vậy rồi."
"Vẫn rất đẹp, ta rất thích." Nói xong liền đặt một nụ hôn lên mái tóc của người kia.
"A Bác, vườn đào này thật đẹp. Nhưng vẫn không đẹp bằng rừng đào ở ngoại ô ngày đó đệ dẫn ta đi xem. Càng không đẹp bằng vườn đào của chúng ta ở trấn nhỏ ngày trước." Y cảm khái.
"Ừm, đợi huynh khoẻ lại ta dẫn huynh đi xem được không?"
"Được. Ta còn muốn dẫn đệ đi ngắm hoàng hôn trên núi, tới miếu nguyệt lão thắp đèn cầu duyên. Muốn cùng đệ đứng trên tường thành ngắm cảnh thái bình thịnh thế, muốn cùng đệ nắm tay đi dạo ven sông Hạ Giang... A Bác, ta muốn sống cùng đệ tới hết kiếp này."
Nghe y nói, Vương Nhất Bác không kìm được mà rơi lệ. Hít sâu một hơi để áp chế đi giọng điệu run rẩy, hắn khàn giọng
"Được, chỉ cần huynh muốn ta đều đồng ý."
"A Bác, ta yêu đệ."
Xoay người lại, lau đi những giọt lệ trên khoé mắt hắn, Tiêu Chiến hôn y thật sâu.
"Ta cũng yêu huynh."
"A Bác, ta muốn thấy đệ trở thành một minh quân, có thể gánh vác vạn dặm non sông này, chăm lo cho bá tánh trăm họ ấm no đủ đầy."
"Ừm, ta nhất định sẽ làm được."
"A Bác, ta muốn được kết tóc với đệ. Đời này kiếp này chỉ có đôi ta."
"Ta chỉ cầu có vậy."
Nghe vậy, y liền nhìn hắn mỉm cười thật tươi, nhẹ nói ra câu cuối cùng:
"A Bác, hãy tiễn ta một đoạn đường cuối cùng. Được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip