Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì người mà ngấn lệ (2)

"Tần Thư Hoài, ngươi sao lại biết chỗ này?"

"Ta đã tìm huynh rất vất vả đấy, huynh không định mời bằng hữu vào nhà sao?" Tần Thư Hoài mỉm cười nói.

"Tệ xá đơn sơ, làm sao có thể xứng với Tư Mã đại nhân đây. Ngài nên quay về thì hơn, giữa chúng ta đâu còn gì để nói."

Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Chiến, Tần Thư Hoài không khỏi lắc đầu cảm thán:

"Thương Lan, đã nhiều năm như vậy rồi huynh vẫn không tha thứ cho ta sao? Huynh biết năm đó ta không muốn hại huynh nhưng cơ sự trọng đại ta đâu còn cách nào khác. Chung quy vẫn là hoàng mệnh khó trái."

"Ta không trách ngươi, nhưng ta cũng không thể tha thứ cho ngươi. Linh hồn Hữu tướng đại nhân cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi mau quay về đi."

"Nếu huynh đã kiên quyết như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác. Huynh hãy cho ta một khắc*, sau khi nói xong ta sẽ rời đi ngay lập tức, không làm phiền huynh nữa."

"Được, vậy thì xin mời."

******

"Đây là bức thư Hoàng thượng muốn ta giao cho huynh, huynh nhận lấy đi. Tất cả những chuyện ta vừa nói đều là sự thật. Chuyện năm xưa ta không có cách nào bù đắp cho huynh cùng ân công, lần này đến đây ngoài việc vâng thánh mệnh ta cũng ôm một chút tâm tư muốn tạ tội. Chỉ cần ổn định xong triều đình, giữ vững cơ nghiệp trăm năm của Lương quốc huynh muốn mạng của ta cũng được. Suy nghĩ kĩ thì hãy gửi thư cho ta, ta luôn đợi huynh. Cáo từ!"

Tiễn người kia đi, Tiêu Chiến lặng yên ngồi một mình trong sân. Cuối Xuân, từng cánh hoa đào bắt đầu rơi rụng lả tả, nhẹ nhàng đậu lên mái tóc đen bóng mềm mượt, đôi bờ vai thon gầy càng khiến bóng hình y trở nên cô tịch. Đẹp mà buồn đến nao lòng.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ như in mười năm trước, ngày đậu tên lên bảng vàng cảm giác sung sướng hạnh phúc ra sao. Y một lòng muốn đem tài hoa ra giúp dân giúp nước, may mắn được về dưới trướng Hữu tướng đại nhân, được ngài chỉ dạy dìu dắt. Có thể coi ngài là ân sư của y, người mà y mang ơn sâu sắc.

Vậy mà chỉ một đạo thánh chỉ ban ra, con người tài hoa lỗi lạc ấy lại đầu thân một nẻo. Trung lương bị sát hại, gian tặc nịnh thần thì quyền khuynh triều dã, người huynh đệ thân thiết nhất lại trở thành kẻ phản bội. Thế giới quan của y sụp đổ, quá đau đớn liền quyết định từ quan mai danh ẩn tích.

Những tưởng cả đời sẽ chôn giấu nỗi đau, trải qua cuộc sống khổ cực mà nhàn nhã thì hiện tại kẻ kia lại nói với y rằng Hoàng thượng có nỗi khổ riêng, muốn y quay về phò giúp ấu chúa, ổn định triều cục. Y có thể thực hiện chí lớn, cũng có thể rửa sạch oan khuất của ân sư. Điều kiện như vậy, y có thể từ chối hay sao.

Nhìn bóng lưng cô độc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không hiểu sao tâm như thắt lại. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi nhưng cậu lại cảm nhận rất sâu sắc tình cảm mình dành cho y. Vừa kính vừa yêu, như cha như huynh, cực kỳ quan trọng. Bước đến bên người kia, thấy y hai mắt đã nhoà lệ khiến cậu trở nên luống cuống:

"Chiến ca, huynh làm sao vậy?"

"Ừm, không sao A Bác. Bụi bay vào mắt ấy mà." Nói xong y liền cười xoa mái tóc của cậu.

"Để đệ lau cho huynh. Huynh đừng khóc, huynh khóc đệ thấy rất buồn."

Nhìn đứa trẻ ngây thơ trước mắt, Tiêu Chiến lại càng thấy xót xa trong lòng. Ôm cậu vào ngực, Tiêu Chiến cất tiếng hỏi:

"A Bác, đệ có muốn đến một nơi phồn hoa, lộng lẫy. Nơi đệ có thể quen được nhiều bằng hữu và có cuộc sống tốt hơn không?"

"Tốt hơn nhà của chúng ta sao?" Vương Nhất Bác ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Tiêu Chiến.

"Tất nhiên, tốt hơn cực kỳ cực kỳ nhiều." Y bật cười.

"Huynh sẽ đưa đệ đi à?"

"Ừ!"

"Chỉ cần được ở bên cạnh huynh đệ đều bằng lòng. Chân trời góc bể, đi đâu cũng được." Vương Nhất Bác vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến nói nhỏ.

"Đứa ngốc, ta làm sao có thể bỏ lại đệ. Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác xoay người đi vào nhà, bỏ mặc sau lưng từng trận gió lạnh quét qua vườn đào.

*******

"Đây là phủ đệ của huynh, ta đã cho người dọn dẹp sạch sẽ. Gia nhân trong phủ đều là nô bộc cũ của phủ Hữu tướng, được đặc cách xá tội. Huynh nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy theo ta vào diện kiến thánh thượng. Ta còn có công vụ cần xử lý, ta đi trước đây." Tần Đại tư mã sau khi đưa Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác về kinh thành, an trí xong xuôi liền rời đi.

"Được, đa tạ huynh."

"Không cần khách sáo, huynh chịu về ta mới là người mang ơn huynh. Ta đi đây, cáo từ!" Nói xong liền lên ngựa phi về hướng Sở quân cơ.

Đối với Tần Thư Hoài, Tiêu Chiến luôn cảm thấy phức tạp. Vừa hận hắn nhưng cũng phục hắn, tình cảm bằng hữu bao nhiêu năm không thể nói bỏ là bỏ, thế nhưng cái chết của Hữu tướng lại là bức tường vô hình ngăn cách tình huynh đệ của hai người. Thở dài, Tiêu Chiến liền dắt tay Vương Nhất Bác vào trong phủ.

"Thỉnh an thiếu gia, tiểu công tử."

"Ấy, Trương thúc, người cứ gọi con là Thương Lan được rồi. Đừng đa lễ như vậy."

"Quy củ không thể bỏ, Tiêu thiếu gia, thật tốt vì cậu đã trở lại." Trương Phúc giọng điệu nghẹn ngào.

"Thúc vất vả rồi, sau này mong thúc giúp con trông coi nhà cửa. A Bác, lại đây. Đệ chào Trương thúc đi, sau này ông ấy sẽ là quản gia của nhà ta."

"Chào Trương thúc, cháu tên là Vương Nhất Bác, tự Hành Sinh." Cậu e dè chào hỏi.

"Ôi tiểu công tử thật ngoan, sau này cần gì cậu cứ phân phó, lão sẽ làm hết sức mình."

Vương Nhất Bác nghe lời ông nói liền mỉm cười rạng rỡ. Những người bên cạnh đại huynh của cậu quả thực đều rất thân thiện.

"Thiếu gia mau đưa tiểu công tử về nghỉ ngơi đi, già đi sai người chuẩn bị cơm nước."

"Vậy làm phiền thúc. A Bác, nào, để ta đưa đệ về phòng."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy một căn nhà to và đẹp đến vậy. Nó to gấp không biết là bao nhiêu lần so với căn nhà của cậu và đại huynh ở trấn Thanh Điệp. Những đình gác san sát trong khuôn viên rộng lớn đầy hoa thơm cỏ lạ, những căn phòng rộng rãi được điêu khắc trạm trổ tinh tế thật sự là quá đẹp, khiến cậu không khỏi ngỡ ngàng.

"Chiến ca, nơi này thật sự là nhà của chúng ta sao?"

"Ừm, A Bác thích không?"

"Đệ rất thích. Nhưng đệ cũng rất nhớ vườn đào nhỏ của chúng ta. Nơi đây không có hoa đào, đệ cùng huynh trồng có được không?" Vương Nhất Bác lắc tay Tiêu Chiến nhỏ giọng xin

"Được chứ, chờ ta xong việc sẽ nhờ Trương thúc tìm vài gốc đào về, chúng ta sẽ trồng chúng giống như nhà cũ nhé!" Tiêu Chiến dịu dàng xoa đầu cậu.

"Hoan hô."

****

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, họ trở về kinh thành cũng đã được hai năm. Trong hai năm này có vô số chuyện đã xảy ra khiến Lương quốc vốn tưởng chừng yên bình lại dậy sóng mãnh liệt. Điều đầu tiên làm cho mọi người xôn xao là Trạng nguyên lang trẻ nhất lịch sử Lương quốc trước đây - Tiêu Thương Lan bất ngờ trở lại quan trường, một bước trở thành Thái phó dạy dỗ Thái tôn - trưởng tử của Thái tử điện hạ đã tạ thế cách đấy không lâu.

Tiếp đến là bản án cũ của Hữu tướng bất ngờ được lật lại, giải oan cho người đã khuất và cũng trừng trị thích đáng kẻ chủ mưu đứng sau. Thì ra kẻ có tội là là Tả tướng - huynh trưởng của Hoàng hậu. Năm xưa vì ghen ghét đố kị trung thần liền tạo chứng cứ giả vu oan cho Hữu tướng Thẩm Viễn Phương cấu kết với ngoại bang buôn bán muối lậu, khiến Hoàng thượng xử y tội chết. Và người có công tìm ra chứng cứ minh oan cho Thẩm tướng không ai khác mà chính là Tiêu Thái phó.

Thế nhưng chuyện Tả tướng bị giam vào ngục chờ xử trảm hay Hoàng hậu vì bị liên luỵ mà đày vào lãnh cung còn chưa khiến dân chúng bàng hoàng bằng việc Hoàng thượng bất ngờ nhường ngôi cho trưởng tôn, bản thân thì dời tới chùa Thái Âm chuyên tâm tu hành. Một đạo ý chỉ tuyên xuống, hoàng trưởng tôn Vương Thừa Đức mới bốn tuổi đã phải nối ngôi trong sự hoang mang tột độ. Thái phó của ấu đế Tiêu Thương Lan lại một lần nữa được thăng chức thành Tể tướng trẻ nhất lịch sử Đại Lương.

Trở về nhà sau buổi chầu sáng, Tiêu Chiến cảm thấy thật đau đầu. Hoàng thượng còn nhỏ, quyền thần thì chia bè kéo cánh, ai nấy cũng bo bo giữ mình mà bỏ mặc triều chính. Mấy năm nay nếu không nhờ Tần Thư Hoài giúp đỡ cùng những thủ đoạn cứng rắn của y e là Hoàng đế đã bị họ kéo xuống ngai vàng từ lâu rồi.

Xoa xoa ấn đường, Tiêu Chiến mệt mỏi gục xuống bàn thiếp đi. Không biết qua bao lâu, cánh cửa thư phòng bỗng hé mở, một bóng dáng khe khẽ bước vào.

Vương Nhất Bác mười hai tuổi đã có dáng dấp một thiếu niên tuấn tú. Sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt sáng như ánh sao trời khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải tấm tắc ngợi khen. Vừa từ học đường trở về, nghe Trương thúc nói đại huynh đã về cậu liền đi ngay tới đây. Vào phòng thấy người kia nằm bò lên bàn mà ngủ khiến Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười.

Mỗi ngày nhìn thấy y lao lực vì chuyện triều chính, chạy đôn chạy đáo ngủ cũng không yên khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Người ngoài đều nói Tiêu Chiến tàn nhẫn vô tình, bất vị tình thân, cáo già thâm độc... nhưng chỉ có cậu biết huynh ấy vẫn là người nam tử lương thiện, hết mình vì người khác như ngày nào.

Tới trường học đã hai năm, tiếp xúc với đủ loại người khác nhau, công tử thế gia có, vương tôn quý tộc có, dân thường cũng có đã khiến cậu thấy được thế nào là tình người ấm lạnh. Có vậy Vương Nhất Bác lại càng thêm trân trọng người huynh trưởng không cùng huyết thống này của mình. Cũng từ đấy, có một thứ tình cảm khác lạ dần đâm chồi nảy lộc tự bao giờ mà cậu cũng chẳng hề hay biết.

Nhìn người kia say giấc, Vương Nhất Bác đưa tay lên vuốt ve gò má y, sờ lên chiếc mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng đang nhắm nghiền rợp bóng mi, bờ môi phớt hồng xinh xắn. Trong lòng thầm cảm thán Tiêu Chiến thật sự là rất đẹp. Mặc dù y đã hai mươi bảy tuổi nhưng nếu nói là một thiếu niên mười chín đôi mươi hẳn mọi người đều tin.

Thế rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nhắm mắt cúi xuống hôn lên má y. Xúc cảm mềm mại, đàn hồi cùng hương vị da thịt lành lạnh khiến tri giác của cậu như bị tê liệt. Sững sờ đơ ra một hồi nên cậu hoàn toàn không biết được rằng người kia đã mở mắt từ lúc nào.

"A Bác, đệ đang làm cái gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip