Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì Người mà ngấn lệ (5)

Kinh thành đêm nay thật nhộn nhịp, từng sạp đèn lồng được bày ngay ngắn hai bên đường với đủ mọi kiểu dáng và màu sắc, thu hút biết bao nhiên nam thanh nữ tú. Nghe nói hôm nay là lễ cầu duyên ở miếu Nguyệt lão nên mọi người đều trang sức lộng lẫy, mua cho mình một chiếc lồng đèn, viết vào đó ước nguyện rồi trao cho người mình thầm mến, nhất định sẽ được Nguyệt lão tác thành.

"A Bác, nơi này thật đẹp. Nhưng hôm nay là ngày gì mà mọi người lại mua đèn lồng nhiều vậy? Cũng đâu phải tiết Nguyên tiêu" Tiêu thừa tướng mang sự hiểu biết về phong tục dân gian bằng con số không tò mò hỏi người bên cạnh.

"Uhm chỉ là hội đèn bình thường thôi, vì muốn đi dạo nên đệ mới rủ huynh. Huynh xem tối ngày ở trong phủ không thấy chán sao." Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc nói dối.

"Ha ha, đúng là chỉ có A Bác là lo nghĩ cho ta. Không uổng công ta thương yêu đệ như vậy."

Vương Nhất Bác nghe y nói liền thấy mặt mình nóng lên, giả vờ quay sang xem dãy lồng đèn bên cạnh. Bỗng cậu nhìn thấy một chiếc đèn có vẽ hai con thỏ một đen một trắng đang cùng nhau quấn quýt ngắm trăng. Nhớ đến điều gì cậu liền mua luôn.

Cầm chiếc đèn giấu sau lưng, bước tới bên cạnh Tiêu Chiến đang mải ngó nghiêng nhìn xung quanh, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu rồi đưa cho y:

"Cái này, tặng huynh"

"Ồ là đèn lồng sao? Lại còn đáng yêu thế này" Tiêu Chiến ngạc nhiên cầm lấy chiếc đèn.

"Đệ biết huynh thích thỏ nhất, cái này rất đẹp. Đệ nghĩ huynh sẽ thích."

"Ta rất thích, đây là món quà đầu tiên đệ tặng ta đó nha. Ừm, đệ muốn gì, ta sẽ mua cho đệ."

"Không, đệ không..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Thư Hoài ở đâu bất ngờ xuất hiện túm lấy Tiêu Chiến, mang theo giọng nói đầy gấp gáp:

"Thì ra huynh ở đây, mau đi theo ta."

"Có chuyện gì mà huynh hoảng hốt vậy?"

"Nhanh theo ta vào cung, tiểu hoàng đế không biết bị làm sao mà la hét một mực chỉ muốn gặp huynh. Hại ta cả buổi tìm huynh mệt muốn chết, đi thôi!"

"Vậy sao. Đợi một chút." Túm lấy cánh tay của Tần thư hoài, Tiêu Chiến quay sang nói với Vương Nhất Bác "Đệ cầm đèn về giúp ta nhé, ta có chuyện cần phải vào cung. Nhớ phải cẩn thận."

Căn dặn xong y liền theo Tần đại nhân rời đi, bỏ mặc người kia một mình ở lại. Nhìn bóng lưng y dần khuất, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy có chút mất mát. Lại là tên tiểu hoàng đế đáng ghét kia. Thở dài, cậu cầm chiếc đèn lồng xoay người đi về hướng ngược lại, dần mất hút trong ánh sáng rực rỡ của đèn hoa.

******

"Cạch". Không biết một mình lang thang bao lâu Vương Nhất Bác mới chịu về phủ. Đóng mạnh cửa phòng, cậu đặt chiếc đèn lồng lên bàn rồi đi thay y phục. Vừa mới thay xong, còn chưa lên giường thì chợt có tiếng động truyền tới ở phía cửa sổ. Là một tiếng gõ rất nhẹ.

"Ai?" Vương Nhất Bác nhíu mày cảnh giác.

"Ta là người gửi giấy cho cậu sáng nay. Chúng ta có thể nói chuyện được không?"

"Ngươi là ai? Ta không biết ngươi, nếu còn không rời đi ta sẽ gọi người tới."

"Đừng, cậu thật sự không muốn biết thân phận của mình, không muốn biết phụ mẫu của mình là ai hay sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Vương Nhất Bác nghe người kia nói vậy liền giật mình ngỡ ngàng.

"Trước hãy để ta vào đã."

Vương Nhất Bác bước tới mở cửa sổ, hai bóng đen lần lượt nhảy vào phòng. Người đi trước là một nam tử trung niên tướng mạo đường hoàng. Người theo sau trẻ hơn, là một thanh niên khoảng chừng hai mươi hai, mi thanh mục tú, vừa cương nghị vừa nhu hoà khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy rất thân thiết.

"Thần Cẩm Vân Nghị, tham kiến điện hạ."

"Thần Cố Đình Ân, tham kiến điện hạ."

Hai người vừa vào phòng đã quỳ xuống hành đại lễ khiến Vương Nhất Bác sững sờ:

"Hai người làm gì vậy? Điện hạ nào? Ta ư? Các người nhận lầm rồi."

"Không thể lầm được, ngài chính là tiểu điện hạ chúng thần vẫn luôn tìm kiếm." Cẩm đại nhân lên tiếng khẳng định.

"Có gì hai người đứng dậy rồi nói."

Thấy bọn họ đứng lên nghiêm chỉnh, Vương Nhất Bác nén lại nỗi hoang mang hỏi dò:

"Các ngươi rút cuộc là ai? Tại sao lại nói ta là điện hạ của các người?"

"Trước khi trả lời câu hỏi của điện hạ, ngài có thể cho ta xem miếng ngọc bội có khắc chữ Vương của ngài được không?"

"Ý ngươi là cái này sao?" Vừa nói cậu vừa lấy miếng ngọc bội trong tay áo ra đưa cho hắn xem.

Đón lấy miếng ngọc bội, Vân đại nhân xem mà mà mắt liền ửng đỏ. Đây đích thị là di vật của tiên đế, cả Đại Lương chỉ có hai miếng, một miếng dành cho ái phi của Người, cũng chính là mẫu hậu của Vương Nhất Bác. Miếng còn lại khi cậu chào đời, Hoàng đế đã đích thân đeo lên cổ cho cậu. Vân Cẩm Nghị theo hầu tiên đế nhiều năm, tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Đưa trả miếng ngọc cho cậu, Vân Cẩm Nghị bắt đầu kể lại chuyện xưa. Thì ra Phụ hoàng của Vương Nhất Bác Vương Quân Khải có một người đệ đệ khác mẹ là Bảo thân vương Vương Bạch Liên. Hai người tuy không cùng một mẹ nhưng tình cảm rất tốt, đệ đệ Vương Bạch Liên là người có công rất lớn trong việc đưa ca ca của mình lên bảo toạ.

Thế nhưng trời không chiều người, cả hai huynh đệ lại thầm mến ái nữ của Lễ bộ thượng Thư Hoà Văn Thanh - Hoà Ái Cơ. Hoà tiểu thư vì vài lần tương ngộ đã lưỡng tình tương duyệt với Vương Quân Khải, được tiến cung rồi sắc phong làm Hoà hậu.

Mất đi người thương, Bảo Thân Vương ôm mối hận tình, chờ sau khi Hoà hậu sinh hạ long tử cho Vương đế thì y kéo quân mưu phản. Chỉ trong một tuần, y phế Vương đế, ban thuốc độc, ép Hoà hậu tái giá rồi cho người đưa thái tử mới sinh ném ra ngoài.

Cũng may thái tử hồng phúc, bị vứt ở bãi tha ma hai ngày hai đêm mà cũng không bị dã thú cắn xé, chỉ vì đói quá mà lả đi. Khi tâm phúc của Hoà hậu là nha hoàn thiếp thân Hồng Tụ tìm thấy đã may mắn cứu về một mạng cho y.

Lo sợ Vương Bạch Liên sẽ làm hại ấu thái tử, Hồng Tụ không dám đem y về cung mà chỉ gửi thư nói rõ tình hình với Hoà hậu, sau đó mang hài tử trốn đi. Chỉ là không ngờ trên đường gặp phải dã thú mà bỏ mạng, còn Vương Nhất Bác lại được Tiêu tướng cứu đi.

Vân Cẩm Nghị là thái giám tâm phúc của Vương đế cùng với thống lĩnh Ngự lâm quân và Ám vệ hoàng gia Cố Đình Ân nghe theo sự uỷ thác của Hoàng hậu không ngừng tìm kiếm ấu tử, cuối cùng sau bao gian khổ cũng tìm được y.

Vương Nhất Bác nghe xong liền ngỡ ngàng, cậu cảm thấy mình như vừa bị giáng mấy đạo sấm sét khiến hồn lìa khỏi xác. Ngã ngồi xuống chiếc ghế tựa, cậu run rẩy mở miệng:

"Ý các ngươi nói Thái hậu bây giờ chính là mẫu thân của ta, còn kẻ hại chết phụ hoàng ta lại chính là đệ đệ của người?"

"Đúng vậy, thần không có nửa câu gian dối. Điện hạ, người đã biết rõ thân phận của mình thì nhất định phải đoạt lại giang sơn này." Cẩm Vân Nghị sốt sắng.

"Nhưng hoàng đế bây giờ chẳng phải là hoàng thái tôn của Vương Bạch Liên sao? Theo lời ngươi nói, ta làm sao có thể đoạt ngôi của cháu mình?"

"Giang sơn này vốn là của người. Điện hạ, ngài cho rằng Vương Bạch Liên vì sao lại gấp rút muốn nhường ngôi cho một đứa trẻ? Đó là vì hắn đã trúng độc và đang được đưa đi chữa trị. Chỉ sợ sau khi chữa khỏi sẽ quay về nắm lại thực quyền mà thôi."

"Điều này làm sao có thể?"

"Sao lại không, đây là bí mật mà ngay cả Tiêu tướng cũng không thể biết. Chỉ có một người biết, chính là Hoà Thái hậu - mẫu thân của người."

"Điện hạ, tình thế rất gấp gáp. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Người đừng lo lắng, chúng thần đã chuẩn bị ổn thoả binh lực rồi. Chỉ cần người quyết định sẽ ngay lập tức đánh vào trong cung." Cố Đình Ân không nhịn được xen vào.

"Ta sẽ không..."

"Điện hạ, mối thù năm xưa còn đó. Hơn nữa hắn nhất định cũng sẽ không tha cho người. Chúng thần có thể tìm thấy người thì chưa chắc hắn đã không tra ra. Đến lúc đó chỉ sợ Tiêu tướng cũng sẽ bị liên luỵ."

"Ta... hãy để ta suy nghĩ. Các ngươi đi đi, ta sẽ liên lạc với các ngươi sau."

"Vâng, nếu điện hạ muốn tìm chúng thần, người hãy cho người gửi thư tới khách điếm Duyệt Lai. Chúng thần cáo lui."

Chờ hai người kia đi khỏi, Vương Nhất Bác liền chìm đắm vào suy nghĩ riêng. Cây nến đỏ đã cháy được một nửa toả từng vòng ánh sáng mờ mờ, thỉnh thoảng lại lay lắt theo ngọn gió cũng giống như lòng của cậu lúc này, đang trập trùng dậy sóng.

*****

Đẩy cửa bước vào phòng, Tiêu Chiến nương theo ánh trăng sáng soi từ cửa sổ vào tìm tới bên giường Vương Nhất Bác mà ngồi xuống.

Tiểu hoàng đế hôm nay vì muốn tìm y chơi cùng mà làm loạn trong cung khiến thái hậu cũng phải nổi giận. Thật may đã xử lý ổn thoả, đáng tiếc lại để A Bác của y phải trở về một mình.

Thở dài, Tiêu Chiến đưa tay vuốt ve gò má lành lạnh của Vương Nhất Bác. Kéo chiếc chăn lên cao cho cậu, ngồi một lúc y liền rời đi. Trước khi đi còn không quên cầm theo chiếc đèn lồng đặt trên thư án cạnh cửa sổ.

Y vừa đi được một khắc thì người trên giường cũng mở mắt ra. Dõi ánh mắt về phía cửa chính đã đóng chặt, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gối, lạnh băng khiến lòng người tê tái.

"Tiêu Chiến, đệ phải làm gì bây giờ?"

*****

"Khụ! Khụ! Ngươi chắc chắn chuyện này là thật?" Sau một tràng ho dài, một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Thần dám lấy đầu mình bảo đảm là tuyệt đối chính xác!"

"Thật là giỏi. Nghiệt chủng kia thế mà vẫn còn sống, lại còn quay trở về tận đây rồi. Xem ra mạng nó cũng thật là lớn."

"Người xem chúng ta có cần.." Nói xong liền đưa tay lên làm động tác cắt ngang cổ.

"Không cần chúng ta đích thân ra tay. Ngươi hãy truyền tin này tới tai của Tần Thư Hoài và Tiêu Thương Lan. Thư Hoài là kẻ trung thành, trẫm rất yên tâm về hắn. Nhất định hắn sẽ xử lý sạch sẽ. Còn tên họ Tiêu kia, đây cũng là cơ hội để trẫm nhìn rõ lập trường của hắn. Trẫm phải tranh thủ lúc này để điều dưỡng thân thể, không thể quản quá nhiều."

"Vâng, vậy thần sẽ truyền tin tới cho Tần tướng."

"Nhớ phải nói hàm ý một chút, Thư Hoài dù có trung thành cũng không phải kẻ coi mạng người như cỏ rác. Hãy làm cho y thấy tên kia là kẻ nguy hiểm có thể uy hiếp tới ấu đế."

"Vâng, thần đã rõ. Thần xin cáo lui."

"Đi đi."

Chờ thuộc hạ tâm phúc đi khỏi, người kia mới chậm chạm lê từng bước chân về phía cửa sổ. Nhìn ra cảnh vật bên ngoài chìm trong bóng tối, khoé môi y gợi lên một đường cong quỷ dị:

"Hoà Nhi, nàng muốn đấu với trẫm? Lần này xem ra trẫm lại khiến nàng phải thất vọng rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip