Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì Người mà ngấn lệ (7)
Đáp ứng lời thỉnh cầu của Vân Cẩm Nghị, Vương Nhất Bác giờ Dậu đã lén trốn ra ngoài, lên xe theo bọn họ vào trong cung gặp người kia. Mười hai năm rồi, nếu nói rằng cậu không tò mò về thân thế của mình, không muốn gặp lại mẫu thân của mình thì ắt hẳn là nói dối. Nhưng giờ đây, có đôi khi cậu lại mong rằng mình vẫn giống như trước đây chưa hề biết chuyện, vẫn sống bình yên cùng Tiêu Chiến tại thôn nhỏ trên núi.
Xe ngựa đi thẳng vào trong cung, Vương Nhất Bác xuống xe trùm áo choàng thật kín rồi theo chân Vân Cẩm Nghị rời đi. Vòng vèo qua một dãy hành lang và đình đài lầu các hoa lệ, hai người cuối cùng cũng đến nơi. Ngước lên nhìn thấy tấm bảng đề ba chữ Vĩnh Ninh cung, Vương Nhất Bác có chút chần chừ không muốn tiến vào.
"Điện hạ, ngài mau vào đi. Thái hậu đang đợi chúng ta." Vân Cẩm Nghị thấy cậu chùn bước liền lên tiếng giục.
"Ừm."
Vương Nhất Bác hồi hộp đi vào bên trong, xuyên qua màn trướng lay động, cậu thoáng thấy thân ảnh một người nữ nhân phục sức lộng lẫy đang ngồi tựa mình trên ghế quý phi.
"Thần tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an!"
Thấy hắn hành lễ, Vương Nhất Bác liền quỳ theo. Còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn rõ xung quanh, bỗng có một bóng dáng lao xuống khiến cậu giật mình. Tiếp sau đó là một bàn tay ngà ngọc nhanh chóng kéo bỏ mũ của cậu ra, kèm theo thanh âm run rẩy
"Dục nhi? Là con ư?"
Nhìn gương mặt tuyệt sắc đang đầm đìa nước mắt trước mặt, Vương Nhất Bác thấy cổ họng mình nghẹn lại. Mặc dù không giống như mẫu thân trong tưởng tượng của cậu, thế nhưng dù sao đây vẫn là người cho cậu sinh mạng.
"Người... là mẫu thân của con sao?"
"Phải, là ta. Mười hai năm rồi, cuối cùng ta cũng được gặp lại con. Dục nhi, ta rất nhớ con." Hoà thái hậu nức nở.
Vuốt ve gương mặt tuấn mỹ giống tiên đế như đúc, Hoà thị không khỏi ngậm ngùi. Ban đầu nàng còn ngờ vực thế nhưng khi nhìn thấy dung nhan kia, mọi nghi vấn đều tan thành mây khói. Liếc thấy dây ngọc bội cậu đeo ở bên mình, Hoà thái hậu không kìm được mà oà lên khóc.
Run rẩy lấy chiếc ngọc bội cất giữ bao năm từ trong tay áo ra, nàng nghẹn ngào
"Cả Đại Lương chỉ có hai chiếc, là Bệ hạ chính tay trao cho ta và con, không thể nào nhầm được. Dục nhi, Dục nhi đáng thương của ta. Sao mệnh con lại khổ như vậy chứ?"
"Người đừng khóc nữa. Con không sao."
Ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, Hoà thị không thể kìm được cảm xúc. Bao nhiêu năm qua nàng đã tưởng tượng ra rất nhiều khung cảnh gặp gỡ, vậy mà giờ đây khi Dục nhi của nàng đã đứng trước mặt, nàng lại chẳng thể nói được câu gì.
Sau một lúc được Vương Nhất Bác dỗ dành, Hoà thái hậu cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc. Để cậu đỡ lên ghế ngồi, nàng liền túm chặt lấy tay áo không rời
"Dục nhi, con nói cho ta biết mấy năm nay con sống thế nào?"
"Rất tốt ạ. Con gặp được một người cực kỳ tốt, là y cứu sống con, thương yêu con. Người đừng lo lắng."
"Con... con có muốn quay về nhận tổ quy tông, khôi phục thân phận?"
"Lần này con đến gặp Người cũng bởi chuyện này. Chuyện năm xưa con không muốn truy cứu nữa, mẫu thân, người có thể để con tiếp tục cuộc sống như bây giờ không?"
"Làm sao có thể? Thái tử Đại Lương lại phải lưu lạc nhân gian, làm gì có cái lý ấy." Hoà thị cả giận.
"Bao năm trôi qua, triều đại cũng đã đổi. Mẫu thân, người nên quên đi thôi. Cuộc sống của con bây giờ rất tốt, con trông muốn tranh đoạt bất cứ thứ gì. Người hãy hiểu cho con." Vương Nhất Bác cười nhạt.
"Đứa trẻ này, con mới mười mấy tuổi mà đã nghĩ như vậy? Chẳng lẽ con không muốn quay về là vì Tiêu tướng?"
"Vâng. Người đó với con có ơn sâu nặng, là nguồn sống duy nhất của con. Con tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến y đau lòng. Gặp lại người con rất vui, thế nhưng con thật sự không muốn trở về."
Nghe đứa con trai mình mong mỏi bất lâu cự tuyệt trở về Hoà thị lòng đau như cắt, nước mắt không nhẫn được lại tiếp tục rơi xuống
"Chẳng lẽ con muốn quên đi mối thù giết cha đoạt quốc hay sao? Dục nhi, con có thể nhẫn tâm bỏ mặc ta giữa cung cấm lạnh lẽo này?"
"Con xin lỗi người. Nhưng oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt. Con sẽ ở bên ngoài cầu phúc cho người, mong người hãy hiểu cho con."
"Thôi được, ta không ép con, nhưng Dục nhi à con hãy suy nghĩ cho kĩ. Chuyện này liên quan trực tiếp đến vận mệnh của chúng ta, con phải biết rõ thiệt hơn."
Cuối cùng vì để bà vui vẻ mà Vương Nhất Bác phải nói sang chuyện khác, kể cho bà nghe về cuộc sống ở thôn nhỏ năm xưa, về những người mà mình đã từng gặp. Sau hai canh giờ mới lưu luyến rời đi.
Đứng ngoài cửa cung trông theo bóng dáng nhi tử dần khuất vào màn đêm, Hoà thái hậu không khỏi thở dài.
"Bản cung đã bỏ qua mười năm năm bên Dục nhi, lẽ nào đến bây giờ vẫn tiếp tục phải chờ đợi?"
Tôn nội giám thấy vậy liền an ủi:
"Nương nương đừng lo lắng. Nhất định là do điện hạ suy nghĩ chưa thông, người hãy để Vân đại nhân từ từ khuyên bảo."
"Ừm, bản cung cũng chỉ mong nó sẽ hiểu."
****
"Lạch cạch"
Chiếc xe ngựa rời khỏi cung liền chạy thẳng về Tướng phủ. Từng tiếng vó ngựa thong thả vang lên như muốn xé tan vẻ ảm đạm của đêm tối. Vân Cẩm Nghị cùng Tôn Hải Bằng ngồi trên xe thấy điện hạ nhà mình không nói tiếng nào cũng đành giả chết, thành thật yên lặng.
Vừa đi hết phố Đông rẽ vào hẻm nhỏ thì bất ngờ có biến cố xảy ra. Mấy chục tên hắc y nhân từ trên mái nhà phi xuống bủa vây quanh chiếc xe. Con ngựa bị hoảng sợ mà lồng lên khiến người cầm cương khó khăn lắm mới vỗ về được.
Nhìn toán người phía trước, phu xe chậm rãi lên tiếng:
"Các người là ai? Tại sao lại chặn đường ta?"
Không trả lời câu hỏi của người nọ, tên cầm đầu hất cằm ra hiệu cho thuộc hạ xông lên trực tiếp đâm kiếm đánh về phía xe ngựa.
Phu xe thấy vậy liền ném pháo hiệu lên trời rồi rút kiếm giấu dưới sàn xe nhảy xuống giao chiến với đám người bịt mặt. Từng đợt ánh sáng vàng chọc thủng màn đêm u tối như đâm vào nhãn quang của ảnh vệ khắp bốn phương tám hướng. Chưa đầy nửa khắc, hai toán ảnh vệ đã chạy đến gia nhập vào cuộc hỗn chiến.
Ảnh vệ hoàng cung do Cố gia nhiều đời huấn luyện trước giờ vẫn luôn là đội quân mạnh nhất của hoàng triều. Long ảnh vệ, chỉ trung thành với quân vương, thiện chiến, tàn nhẫn, giỏi ẩn náu, nghiêng về ám sát đến Vương Bạch Liên cũng phải nhỏ rãi thèm thuồng. Vậy nên chỉ sau thời gian một chung trà, toán hắc y nhân kia đã bị diệt gần như hoàn toàn.
Bắt lấy tên cầm đầu, người mang thân phận phu xe kia liền điểm huyệt rồi nhanh chóng bẻ khớp hàm của hắn, không cho cắn độc tự vẫn. Xong xuôi mới tiến đến bên cạnh chiếc xe bẩm báo:
"Cố tướng quân, thích khách đã bị tiêu diệt toàn bộ. Bắt được một tên còn sống, ngài có muốn đích thân thẩm vấn."
"Không vội, ngươi cho người đem hắn về Mai sơn. Ta sẽ đích thân tới thẩm vấn sau."
"Rõ."
Tuy nhiên ngay lúc này quân triều đình không biết từ đâu mà xông ra chặn kín hai đầu. Giữa đội binh lính trùng điệp, một người từ sau thong thả cưỡi ngựa đi đến.
"Các ngươi là ai, tại sao đêm hôm lại ở đây đánh giết gây mất trật tự trị an của hoàng thành?" Tần Thư Hoài ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám người.
"Mau đi."
Từ trong thùng xe Cố Đình Ân nhỏ giọng quát khiến chúng thuộc hạ giật mình. Sau vài giây tất cả đã dùng khinh công đột phá vòng vây lao ra ngoài màn đêm. Chỉ còn lại người phu xe cùng những người trong xe ngựa.
Tần Thư Hoài như đã tiên liệu trước nên cũng chẳng hề để tâm. Đưa tay vuốt ve đầu con hãn huyết bảo mã của mình, gã cười cười
"Hành động cũng nhanh ghê. Các hạ đã tới còn không định ra gặp mặt sao?"
"Tài hạ Cố Đình Ân, ra mắt Tần tướng quân." Cố tướng từ tốn vén rèm xuống xe, đi tới trước mặt y.
"Ồ, đây chẳng phải là Cố thống lĩnh sao? Đã lâu không gặp, ta nhớ không nhầm thì ngươi còn đang bị triều đình tróc nã đó. Tại sao lại ngang nhiên xuất hiện ở đây?"
"Tần tướng quân nói gì ta không hiểu. Năm xưa trước khi tiên đế băng hà đã phế tước vị, không còn liên quan tới triều đình sao có thể bị tróc nã?"
"Ha ha, miệng lưỡi quả là sắc bén. Ta nhận được mật báo nói rằng ngươi cùng dư phạm tiền triều Vân Cẩm Nghị thông đồng, âm mưu phản nghịch nên mới tới vây bắt. Không ngờ còn được chứng kiến một màn chém giết đặc sắc thế này. Ngươi nói xem ta có thể để ngươi đi hay sao?"
"Ta nghe nói Tần tướng quân trước giờ hành xử quang minh lỗi lạc, không ngờ cũng dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, hoành tước tại hậu. Thật là uổng phí thanh danh."
"Ngươi không cần nhiều lời, cứ ngoan ngoãn theo ta trở về là được."
"Nếu ta không đi thì sao?"
"Vậy thì đành đắc tội."
Nói xong y liền ra lệnh cho quân lính phía sau tiến lên. Cố Đình Ân rút kiếm, phân phó phu xe bảo hộ thật tốt xe ngựa rồi chuẩn bị lao vào chiến đấu. Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên, cắt ngang hành động của tất cả:
"Tất cả dừng tay!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip