Kiếp thứ nhất: Vạn dặm đào hoa vì Người mà ngấn lệ (9)

Sáu năm sau,

"Báo!"

"Khởi bẩm hoàng thượng, loạn quân đã vượt qua thành Phong Môn, hiện chỉ còn cách kinh thành bốn trăm dặm. Tào tướng quân yêu cầu tăng thêm chi viện cho ải Vũ Nhạn để ngăn chặn bọn chúng."

Binh lính mang cấp báo tám trăm dặm ngày đêm không ngừng nghỉ chạy về kinh thành trình lên Vương đế. Nghe sơ qua tình hình, thái dương của Vương Bạch Liên không ngừng giật giật. Xem xong chiến báo, hắn cau mày ném xuống thư án, tâm tình cực kỳ tệ.

"Khốn kiếp. Một lũ ô hợp lại có thể đánh cho tướng sĩ triều đình tan tác. Vô dụng, trẫm còn cần chúng để làm gì!"

Binh sĩ nghe thấy hoàng thượng giận dữ thì hoang mang tột độ, sau lưng đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, quỳ rạp trên mặt đất không dám hé răng. Thấy hắn sợ hãi như vậy, Tần Thư Hoài khẽ lắc tiến lên bẩm tấu.

"Bệ hạ, ngài chớ nên tức giận, hãy bảo trọng long thể. Việc đến nước này thần xin lãnh binh đi tiêu diệt quân phản loạn."

"Tần ái khanh, ngươi đi ai sẽ trông coi kinh thành?"

"Bệ hạ, sự tình đến nông nỗi này xem ra bọn chúng cũng có vài phần bản lãnh. Nếu để người khác đi thần không thể yên tâm. Còn về kinh thành, người có hay không nghĩ đến việc gọi Tiêu tướng trở lại?"

"Ngươi nói Tiêu Thương Lan? Hừ, chỉ sợ trẫm có ý mời hắn cũng không nguyện ý giúp thôi." Vương Bạch Liên cười lạnh.

"Mấy năm nay y lãnh trách nhiệm coi sóc trữ quân, nay giang sơn gặp nạn thần dám chắc y sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thần sẽ đi khuyên bảo y."

"Được rồi. Nếu ngươi đã nói vậy thì hãy sắp xếp cho tốt. Lui đi!" Vương đế mệt mỏi phất tay.

"Thần cáo lui."

Bước ra ngoài Cần Chính điện, Tần Thư Hoài vội vã ra khỏi cung. Sáu năm rồi chưa gặp lại người ấy, nghĩ đến khung cảnh trùng phùng gã lại thở dài ngao ngán "Liệu rằng người kia có thể tha thứ cho ta không?"

*****
Mùa xuân hoa đào nở rộ cả một góc vườn khiến cảnh quan trở nên đầy mỹ lệ. Trong đình nhỏ, một người mặc bạch y, ngũ quan tuấn mỹ ngồi ngẩn ngơ nhìn rặng hoa không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

"Tách"

Một giọt lệ trong suốt như pha lê, lạnh lẽo rời khỏi hàng mi rơi xuống miếng ngọc bội y đang cầm trên tay. Miếng ngọc điêu khắc tinh xảo với hoa văn hình rồng vây quanh chữ Vương, bên trên còn vương dấu máu khô mờ nhạt mang một vẻ đẹp chết chóc, thê lương.

Tiêu Chiến không biết đây là lần thứ bao nhiêu y khóc. Sáu năm qua trái tim y đã sớm nguội lạnh, cơ hồ chẳng còn cảm giác, thế nhưng khi nhìn vào miếng ngọc này bất giác nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Không thể kìm, mà có lẽ y cũng không muốn kìm.

Còn nhớ ngày hôm ấy Tần Thư Hoài đem nó về cho y, hắn nói rằng Vương Nhất Bác bị phản tặc bắt giữ, trong lúc giao chiến bị loạn tên bắn trọng thương rơi xuống vực Ỷ Nhai sâu vạn trượng, chết không thấy xác. Chỉ còn lại miếng ngọc bội y rơi trên mặt đất được hắn đem về.

Tiêu Chiến nghe tin liền chết lặng, y điên cuồng chạy đến nơi vực thẳm hòng chứng thực. Tới nơi, y thấy xác chết la liệt trên mặt đất, là những kẻ trong đội hộ tống Vương Nhất Bác. Ở mép vực, y tìm thấy mảnh vải lụa màu xanh thêu hoa văn lá trúc, đích xác là bị rách ra từ y phục của cậu, bất tri bất giác liền gục ngã.

Đau đớn tột cùng, y liền quỳ hai ngày hai đêm ở nơi lạnh lẽo ấy, ai khuyên cũng không được. Cuối cùng đích thân ấu đế phải tới y mới chịu quay về. Sau khi về phủ liền bệnh nặng một trận thập tử nhất sinh. Nếu không phải nhờ thần y Biển Cung Minh ra tay cứu giúp, e rằng y đã sớm đoàn tụ với người đó ở dưới hoàng tuyền rồi.

Tể tướng bệnh nặng không lên triều, Thái hậu phát điên trong cung, những việc chẳng làmh liên tiếp xảy ra khiến triều đình loạn thành một cục. Bởi vậy, thái thượng hoàng Vương Bạch Liên phải đích thân trở về nắm lại hoàng quyền ổn định xã tắc.

Lão quay trở về làm hoàng đế, ấu đế bị phế bỏ đưa về làm trữ quân. Thái bậu cũng bị biếm vào lãnh cung, một nữ nhân phong hoa tuyệt đại ngày nào hiện giờ thần trí lại ngơ ngẩn như đứa trẻ lên ba khiến ai chứng kiến cũng cảm thấy tiếc nuối.

Lại nói về Tiêu Chiến, sau khi khỏi bệnh y tiếp tục vào triều, không đồng ý với quyết định của Vương Bạch Liên truất ngôi ấu đế nên bị bãi quan. Sau này do Tần tướng dốc lòng cầu xin nên mới được trở lại làm Thái phó dạy học cho thái tử.

Thấm thoắt đã sáu năm trôi qua, không ngày nào là y không cảm thấy hối hận khổ sở. Y từng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho cậu, vậy mà cuối cùng y lại tự mình đẩy cậu ra xa. Nếu như ngày đó y bỏ mặc tất cả, chấp nhận nguy hiểm đưa cậu cao chạy xa bay thì có khi nào cả hai sẽ được yên ổn chăng.

Cái gì chí lớn, cái gì lý tưởng, cái gì giang sơn xã tắc, đối với y thực ra nào có quan trọng bằng một nụ cười của thiếu niên kia.

Vuốt ve miếng ngọc bội, Tiêu Chiến nhắm mắt thở dài, miệng khẽ lẩm bẩm: "A Bác, đệ là tên nói dối. Đã hứa sẽ sống thật tốt, vậy mà cuối cùng vẫn bỏ lại ta một mình trên đời. Không có đệ, lạnh lẽo lắm đệ biết không?"

****

Trương Phúc từ đằng xa đi tới nhìn thấy thiếu gia nhà mình trong đình thì không khỏi rầu rĩ. Từ khi tiểu thiếu gia Hành Sinh ra đi, đại thiếu gia cứ như trở thành người khác vậy. Không còn sức sống, cũng chẳng còn ánh cười ấm áp như xưa nữa.

"Thiếu gia, bên ngoài có người đang đợi. Người có muốn gặp không?"

"Là ai vậy Trương thúc?"

"Là.. là.." Trương Phúc thoáng do dự.

"Chẳng lẽ là người kia?"

"Đúng vậy, y đang đợi ngoài sảnh."

Quả nhiên nhắc tới người kia sắc mặt Tiêu Chiến lại lạnh hơn một phần. Lão Trương thầm lắc đầu cười khổ, xem ra thiếu gia nhà lão vẫn không chịu tha thứ.

"Không gặp." Tiêu Chiến cương quyết.

"Nhưng y muốn nói chuyện liên quan tới tiểu thiếu gia." Trương thúc khó xử thử khuyên giải.

"A Bác? Hắn rút cuộc là muốn làm gì?" Tiêu Chiến nghe xong liền cau mày nghi hoặc.

"Lão nghĩ hay là cứ gặp thử xem."

"Được rồi, vậy phiền thúc mời hắn vào đây giúp ta."

Khi Tần Thư Hoài trông thấy bóng dáng cô độc của Tiêu Chiến, hắn không nhịn được chán nản. Đây là lần thứ hai hắn tới tìm y vì chuyện triều chính. Đáng tiếc không biết lần này hắn có thể khiến y thay đổi hay không.

"Ngươi có chuyện gì về A Bác muốn nói với ta?" Tiêu Chiến thấy hắn bước tới trước mặt liền hờ hững hỏi.

"Chẳng lẽ nếu không có chuyện của đệ ấy huynh sẽ không gặp ta sao?"

"Phải."

"Thương Lan, huynh thật sự hận ta đến mức ấy ư. Chuyện năm đó là lỗi của ta, ta có lỗi với huynh, có lỗi với Hành Sinh. Thế nhưng ta tuyệt đối không hối hận, vì giang sơn xã tắc này ta làm vậy là sai sao?" Tần Thư Hoài cười khổ.

"Đừng nói nữa, nếu đến đây để nói những lời này ta nghĩ ngươi nên về đi."

"Thôi được, sở dĩ ta đến là muốn nói với huynh hai việc. Thứ nhất phản quân đã sắp đánh đến kinh thành, ta cần phải dẫn binh đi ngăn chặn. Thứ hai, Tiêu Thương Lan, ta thay mặt bệ hạ đến mời huynh quay trở lại chăm lo quốc sự. Nếu không phải huynh, e rằng sẽ không ai gánh vác được."

Tiêu Chiến nghe xong những lời Tần Thư Hoài nói liền bật cười chế giễu.

"Ha, Tần tướng quân đây là đang nói đùa phải không. Ta chỉ là một thái phó nhỏ bé chịu trách nhiệm dạy dỗ thái tử, nào có thể gánh vác chuyện giang sơn xã tắc? Ngươi đã tìm nhầm người rồi."

"Tiêu huynh, đừng như vậy. Xã tắc đang lâm nguy, huynh không thể khoanh tay đứng nhìn..."

"Đủ rồi, nếu không còn chuyện gì thì ngươi mau về đi. Trương thúc, tiễn khách."

"Xem ra ta không thể lay chuyển được huynh, nhưng Thương Lan à lẽ nào huynh không quan tâm tới thái tử? Giang sơn của người sau này chỉ có thể trông cậy vào huynh."

"Ta nào có được năng lực ấy. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, thứ lỗi không thể tiễn."

Tần Thư Hoài thấy y đứng dậy đi vào trong viện liền chán nản.

"Được, ta đi. Có điều hôm nay ta đến cũng là muốn chuyển lời của A Bác cho huynh."

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Chiến cau mày.

"Ta nợ huynh câu này đã sáu năm rồi. Trước khi đệ ấy ngã xuống vách vúi có nhờ ta chuyển cho huynh một câu. Đệ ấy nói: A Bác kiếp này, nguyện chết vì huynh."

Hắn nói xong liền rời đi để lại Tiêu Chiến sững sờ trong đình. Đêm đó, thư phòng y lại một đêm sáng đèn không nghỉ.

*****
"Cha... cha..."

Một đoàn hắc y nhân cấp tốc phóng ngựa như bay trên đường lớn. Khi chỉ còn cách kinh thành mười lăm dặm đoàn người mới yên trí dừng lại nghỉ ngơi.

"Chủ nhân, Long Ngũ truyền tin Tần Thư Hoài chuẩn bị dẫn binh tiến về Vũ Nhạn. Chúng ta nên sớm trở về thì hơn."

"Ừm, không sao. Chúng ta chỉ ghé vào kinh thành một ngày, sẽ không chậm trễ chính sự. Long Tam, ngươi nhắn Long Ngũ an bài kỹ lưỡng một chút." Một giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm vang lên xuyên vào màng nhĩ của từng người.

"Rõ."

Sau khi Long Tam rời đi, người kia liền kéo mũ trùm đầu xuống làm lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ đến kinh hồn lạc phách. Đôi mắt sáng như vì sao trời, mày kiếm cương liệt cùng bờ môi mỏng lạnh lùng. Hắn có một vẻ đẹp khắc nghiệt mà cao quý, uy nghiêm nhưng không kém phần mị hoặc khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Khẽ vuốt ve chiếc ban chỉ* nơi ngón cái, hắn dõi tầm nhìn về phía kinh thành hoa lệ phía xa xa, trong mắt thoáng tràn ngập niềm vui yếu ớt.

"Tiêu Chiến, sáu năm rồi, huynh có còn đợi ta không?"

*ban chỉ: nhẫn ngọc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip