Nửa tấc hồng trần (2)

Khâm sai đại nhân bị ám sát là chuyện lớn, bởi vậy khi nghe được tin Vương Trạch Diễm đã cùng Tôn Kiên lên ngựa chạy tới Cẩm Phường Tụ. Khi đến nơi ngoài quan quân canh giữ bên ngoài thì rất đông dân chúng đã kéo nhau tụ tập trước cửa lớn bàn tán rôm rả. Vương Trạch Diễm đi thẳng vào trong lâu, vừa tới đã thấy Hứa tri phủ cùng thái thú đại nhân Phùng Bá Nhạn đang thẩm vấn Lý tú bà. Thấy vậy y nhanh chóng đi tới khom người hành lễ.

"Hạ quan Vương Trạch Diễm bái kiến hai vị đại nhân."

"Trạch Diễm, ngươi tới đúng lúc lắm. Mau lại đây."

Thái thú Phùng Bá Nhạn nhìn thấy y hai mắt liền phát sáng vẫy gọi người. Hứa Thanh Chương ở bên cạnh đáy mắt nổi lên một tầng ghen tị, song rất nhanh đã ẩn giấu đi mất, chỉ im lặng đứng sang một bên chờ lệnh. Vương Trạch Diễm thấy hắn thì khẽ gật đầu một cái rồi đi đến bên cạnh Phùng đại nhân.

Hạ lệnh cho binh lính áp giải Lý Lan Hương cùng các cô nương trong Cẩm Phường Tụ về nha môn Lương Châu, Phùng Bá Nhạn ra hiệu cho hai người Vương - Hứa đi theo mình rồi quay người đi lên lầu hai, vừa đi vừa kể lại tình hình sự việc.

Thì ra sau khi an bài cho Trần Bá Dục một đêm xuân sắc với Phượng Nhu cô nương, Lý tú bà đã dặn dò tất cả nô bộc không được bén mảng tới làm phiền quan lớn hưởng thụ. Mãi cho đến rạng sáng hôm nay theo thói quen ả mới đến đánh thức gã dậy để có thể kịp trở về trước khi bị dân chúng nhìn thấy. Có điều đến phòng gọi tới hơn một khắc cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì. Linh tính có chuyện chẳng lành, Lý Lan Hương sai người mở cửa phòng xông vào thì thấy Trần Bá Dục đã chết, nằm sõng soài dưới đất. Quá hoảng sợ ả tức tốc sai người tới báo án cho Thái thú đại nhân, còn mình thì cho người tìm kiếm Phượng Nhu. Kết quả tìm không bao lâu thì thấy nàng ta nằm bất tỉnh dưới gầm giường. Lại chờ nửa canh giờ thì Phùng Thái thú đem người tới, sau đó là Hứa Tri phủ cũng được cho gọi.

Đi đến trước căn phòng xảy ra án mạng, Phùng Bá Nhạn sai người mở cửa ra, ba người họ kẻ trước người sau nối bước đi vào. Căn phòng mới đêm qua còn ngập mùi huân hương ngào ngạt giờ đã lạnh tanh tiêu điều đầy mùi tử khí, trông thật ghê sợ. Vương Trạch Diễm vào đến nơi liền đi tới chỗ cái xác đã lạnh của Trần Bá Dục cúi xuống xem xét kĩ lưỡng. Xong xuôi mới đứng dậy quan sát cẩn thận mọi ngóc ngách của căn phòng.

Y phát hiện trừ giường lớn có vết tích chăn đệm bị nằm qua và cửa sổ bị mở từ bên trong thì cả căn phòng đều vô cùng sạch sẽ, không có lấy một chút manh mối nào như dấu giày hay vết tích ẩu đả.

Thấy y chú tâm quan sát mọi thứ, Phùng đại nhân âm thầm gật đầu. Trước đây khi còn làm Lại bộ thượng thư ông mặc dù có nghe thấy tên Vương Trạch Diễm nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc, chỉ biết y là người hành xử khôn khéo, năng lực quan sát xử lý sự việc cũng đặc biệt hơn người. Tán thưởng là thế nhưng phải cho tới khi hắn bị giáng chức đá tới địa phận của mình thì Phùng đại nhân mới biết đó không chỉ là lời đồn. Tên họ Vương này quả thực rất có bản lĩnh.

Từ ngày hắn tiếp quản nha môn Yên Kinh thì các vụ án lớn nhỏ đều được xử lý gọn gàng. Người bị hàm oan đều được xá tội, kẻ cần bắt nhốt thì không thể chạy thoát, ngay cả những tên đào phạm bị triều đình tróc nã nếu rơi vào tầm ngắm của y cũng khó mà thoát được. Nha môn Yên Kinh cũng vì thế mà vốn chỉ để làm nơi trú ẩn cho chuột bọ trong vòng ba tháng đã bị lấp đầy, thậm chí vì quá nhiều phạm nhân còn phải đưa tới nhà lao của quận Lương Châu. Yên Kinh sạch bóng đạo tặc, Vương Trạch Diễm được dân chúng ca ngợi hết lời. Chuyện đến tai Phùng đại nhân khiến ông âm thầm ngợi ca một phen, sau này có vụ việc gì khó xử cũng đều cho gọi y đến thương thảo.

"Trạch Diễm, ngươi có kiến giải gì không?" Phùng Bá Nhạn thấy y xem xét cả nửa ngày trời mới trở về bên cạnh mình thì ngẩng lên hỏi.

"Bẩm đại nhân, cách thức giết người rất lưu loát, cũng rất tàn nhẫn. Dựa vào tử trạng của Trần đại nhân chứng tỏ ngài ấy bị bất ngờ đánh lén dẫn đến không thể phản kháng. Hạ quan cho rằng rất có thể đây là sát thủ chuyên nghiệp được phái tới."

"Phượng cô nương sau khi tỉnh lại có nói đêm qua sau khi trở về phòng thì bị tập kích. Do diễn ra quá nhanh nên không thấy mặt thích khách, chỉ có thể dựa vào vóc dáng thấy hắn cao khoảng tám thước*, đầu đội đấu lạp, mặc y phục màu đen. Xem chừng đích thị là sát thủ được phái tới." Hứa Thanh Chương đứng ở bên cạnh nói chen vào.

"Các ngươi nói không sai. Xem cái này đi."

Phùng đại nhân nghe cả hai đưa ra kiến giải thì khẽ gật đầu, gọi người đem vào một chiếc khay. Trên nền vải lụa đỏ là một chiếc khăn tay màu trắng được thêu hoa mai vô cùng tinh xảo. Vừa trông thấy vật đó cả hai người còn lại đều đồng thanh bật thốt:

"Đây là..." Vương Trạch Diễm ngạc nhiên.

"Khăn tay Hồng Mai?" Hứa Thanh Chương nghi hoặc.

Phùng đại nhân sắc mặt ngưng trọng nói: "Phải, khăn Hồng Mai này được tìm thấy bên cạnh xác của Trần đại nhân. Trước khi hai ngươi tới ta đã cho người cất nó đi. Khăn này đại diện cho cái gì hẳn các ngươi cũng đều biết. Chỉ sợ chuyện hôm nay nhất định có liên quan đến bè lũ dư đảng tiền triều, cần phải tra kỹ mới được."

Nhắc đến dư đảng tiền triều thì phải nói về chuyện cách đây hai mươi năm trước. Khi ấy Lạc quốc vẫn do họ Tiêu nắm giữ. Quân vương Lạc quốc Tiêu Yến Thư hoang dâm vô độ, tính tình hà khắc, ưa lời xu nịnh không tiếc sát hại trung lương chỉ vì vài lời can gián khiến nhân thần cùng phẫn nộ. Sau loạn ngũ vương, Tiêu đế bị chính tay thân đệ đệ của mình là Tiêu Sở Vãn giết chết, cướp lấy ngôi báu. Tiêu Sở Vãn lên ngôi chưa được mười ngày lại bất ngờ bị thân tín của mình là tướng quân Vương Tư Nguyệt hợp mưu sát hại.

Lạc quốc rơi vào tay Vương tướng quân, hắn lên ngôi đổi niên hiệu sang Thuận Thiên, bắt đầu thực thi chính sách cải tổ dần khiến Lạc quốc hồi sinh, dân chúng ca ngợi. Vương đế là một quân vương tốt, chỉ có điều đối với dư nghiệt tiền triều luôn canh cánh trong lòng, lúc nào cũng tâm niệm thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chính vì thế ở Lạc quốc họ Tiêu là điều cấm kỵ, người mang họ này nếu không đổi tên khi bị phát hiện nhất định sẽ bị giết chết.

Có điều Vương đế dù đã cố sức vẫn không thể nhổ bỏ tận gốc dư nghiệt tiền triều, những kẻ này tập hợp lại với nhau chiêu binh mãi mãi, lấy khẩu hiệu "phản Vương phục Tiêu" làm tôn chỉ chống đối với triều đình mọi mặt. Bọn chúng tuy thế lực đơn bạc nhưng lại rất biết lợi dụng các thế lực giang hồ để làm việc cho mình. Đơn cử như ba tháng trở lại đây hàng loạt quan viên lớn nhỏ đều bị một tổ chức sát thủ thần bí tên là Phong Lâu quán ám hại. Hỏi tại sao biết đích xác là bọn chúng ra tay thì chính là nhờ chiếc khăn tay Hồng Mai này đây. Khắp giang hồ ai ai cũng biết khăn trắng thêu hoa mai đỏ chính là vật tượng trưng cho Phong Lâu quán, mỗi khi giết người xong bọn chúng sẽ đều để lại khăn này xem như ký hiệu đánh dấu chiến tích.

Phong Lâu quán âm hiểm tà đạo, trước giết dân lành, sau đồ sát người trong giang hồ, gặp thần giết thần, gặp Phật thí Phật, không tội ác nào không làm. Chỉ cần có tiền, ngay cả người muốn giết là quan lại triều đình chúng cũng sẵn lòng giao dịch. Bởi vậy cùng với bè lũ loạn đảng thì Phong Lâu quán cũng sớm bị triều đình chú ý, chỉ là chưa tìm được sào huyệt để một lưới bắt gọn mà thôi.

Thấy sự việc nghiêm trọng ắt hẳn có liên quan tới việc thánh thượng cử người về điều tra dư đảng, Vương Trạch Diễm âm thầm siết chặt tay, lặng im không nói.

Phùng đại nhân nhìn hai bọn họ một chút rồi tiếp lời: "Về chuyện này bản quan sẽ đích thân bẩm báo lên triều đình, tin rằng nay mai Hoàng thượng sẽ lại phái người khác về thế chỗ Trần đại nhân. Việc này trước mắt cứ công bố ra ngoài là do Phong Lâu quán gây ra. Quan hệ giữa loạn đảng và bọn chúng cần phải tra rõ thêm. Trạch Diễm, việc còn lại ngươi hãy liệu mà làm, Cẩm Phường Tụ nên xử trí ra sao tuỳ ngươi quyết định, dẫu sao đây cũng là địa bàn của ngươi a."

"Hạ quan tuân mệnh."

"Được rồi, Thanh Chương, chúng ta cũng nên đi thôi."

Nói xong Phùng đại nhân bèn quay người đi ra ngoài. Hứa Thanh Chương thấy vậy cũng vội vã "Vâng" một tiếng chạy theo sau, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Vương Trạch Diễm một cái đầy ẩn ý.

Tới khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng Vương Trạch Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một chút rồi cũng rời đi. Chuyện hôm nay chỉ sợ sẽ trở thành ngòi nổ phá tan sự bình yên của thành Yên Kinh, quan phụ mẫu như y xem ra lại bận sứt đầu mẻ trán rồi.
*
*
*
Cách thành Yên Kinh bốn trăm dặm về phía Tây có một ngôi đạo quán cũ kỹ nằm trên đỉnh núi Xương Bồ. Đường lên đạo quán gập ghềnh hiểm trở, lại tách biệt hẳn so với thôn dân nên cực ít người lui tới. Thế nhân chỉ biết rằng nơi đây là chỗ dừng chân của một bậc chân nhân đã đắc đạo còn diện mạo của y ra sao thì hoàn toàn không rõ. Đó cũng chính là lý do làm cho đạo quán này càng thần bí hơn.

Tiêu Chiến dùng khinh công chỉ mất chưa đầy một canh giờ đã lên tới đỉnh núi. Dừng chân trước đạo quán hắn khẽ đẩy cửa bước vào. Trái với vẻ hoang sơ bề ngoài, bên trong đạo quán cực kỳ xa hoa tráng lệ, đình đài lầu gác chen nhau kín lối, vật phẩm xa xỉ nhiều không kể xiết. Đặc biệt ở đây còn có rất nhiều người, bọn họ tất cả đều mặc y phục đen tuyền thêu hoa văn bằng chỉ bạc bắt mắt, đang nghiêm túc luyện công. Đám người nhìn thấy Tiêu Chiến trở về liền cung kính chào một tiếng "Sư huynh" rồi lại tiếp tục luyện tập.

Tiêu Chiến đi qua đại điện rồi dừng lại trước cửa thư phòng phía sau. Nâng tay gõ cửa hắn nghiêm cẩn chờ đợi, tới khi bên trong truyền ra tiếng gọi mới đẩy cửa đi vào.

Căn phòng gọn gàng chỉ bày vài bộ tranh chữ cùng giá sách, trên tường có treo thanh bảo kiếm Huyết Ngâm - một trong mười bảo vật được giang hồ săn lùng ráo riết, giá trị liên thành. Bên án thư có một người đang cúi mình luyện thư pháp. Người đó vóc dáng cao gầy, mặc bạch y thêu lá trúc chỉ bạc, mái tóc được búi gọn trong kim quan, dung mạo tuấn mỹ lãnh liệt nhưng đã hằn nét sương gió, trông qua có vẻ chưa tới bốn mươi. Đây chính là lâu chủ của Phong Lâu Quán Thẩm Dụ Ngôn.

Tiêu Chiến đi tới trước mặt y khom mình hành lễ: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."

"Ừm, con về rồi?" Khẽ nói một câu Thẩm Dụ Ngôn tiếp viết nốt bức tranh chữ. Sau khi một chữ Tâm viết theo lối chữ Khải đã thành hình trên trang giấy mới hài lòng bỏ bút xuống nghiên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến tiếp lời: "Con về sớm hơn ta nghĩ."

"Vâng."

Rời khỏi án thư, nam nhân đi tới bên ghế ngồi ra hiệu cho Tiêu Chiến đi tới bên cạnh. Châm một chén trà, y thanh giọng cất tiếng: "Chỉ sợ con lại phải đi một chuyến nữa rồi."

Ngạc nhiên nhìn y, Tiêu Chiến trong lòng băn khoăn. Hắn trước nay chưa từng nhận hai nhiệm vụ trong cùng một tuần, sư phụ cũng không để hắn ra ngoài nhiều như vậy. Sao bỗng dưng hôm nay lại thay đổi. Biết hắn thắc mắc, Thẩm quán chủ giải thích:

"Vị kia truyền tin đến nói rằng sau khi Trần Bá Dục chết ắt hẳn triều đình sẽ phái kẻ khác tới thay thế làm quan khâm sai. Người đó muốn chúng ta tiếp tục hạ sát kẻ này, hơn nữa ngoài gã còn có thêm một mục tiêu nữa."

"Là ai?" Hai đối tượng trong cùng một lần làm nhiệm vụ thực sự đã vượt khỏi dự liệu khiến Tiêu Chiến thoáng sửng sốt.

"Tri huyện Yên Kinh Vương Trạch Diễm." Uống một hớp trà, Thẩm Dụ Ngôn nói tiếp: "Sau khi giết chết quan khâm sai con hãy xử lý tên họ Vương kia. Ta biết trước nay con không nhận hai nhiệm vụ cùng lúc nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Con hãy sắp xếp đi đi."

"Đồ nhi đã rõ."

Không hỏi quá nhiều Tiêu Chiến đã ngay lập tức tiếp nhận nhiệm vụ. Rời khỏi thư phòng của sư phụ hắn trở về tiểu viện của mình. Vừa đi ngang qua hòn giả sơn đã bị một bóng đen lao tới tấn công. Nghiêng mình tránh né, Tiêu Chiến đánh ra một chưởng bức lui kẻ đó đồng thời cũng lùi lại phía sau hai bước. Khẽ rũ lại vạt áo, hắn liếc mắt nhìn người phía trước ánh mắt hiện đầy vẻ trách cứ.

Tên kia thấy hắn như vậy thì cười hì hì sáp tới: "Sư huynh thật mạnh, đệ nhận thua."

Nhìn gương mặt hớn hở của cậu, Tiêu Chiến nhăn mày: "Đã là lần thứ ba trăm lẻ tám, đệ không còn chiêu nào mới mẻ hơn à?"

Thiếu niên bị chế nhạo không những không buồn còn cười thật tươi bám lấy không rời: "Đợi khi nào đánh lén thành công đệ nhất định sẽ đổi chiêu. Huynh đã về thì lần này phải giữ lời bồi đệ luyện công đấy."

"Không được, ngày mai ta sẽ lại xuống núi." Tiêu Chiến lắc đầu từ chối.

"Huynh lại có nhiệm vụ?"

Khẽ gật đầu không đáp, Tiêu Chiến thả cước bộ đi về phía sau núi. Vừa đi vừa nói: "Tiểu Trực, đợi ta trở về nhất định sẽ dạy đệ ám khí, sau này đừng dùng võ công nữa. Đi thôi, ta dẫn đệ đi bái tế sư mẫu."

****

*tám thước ~ 1,8m

Hình tượng của cả hai kiếp này. Chap sau gặp nhau r nhé các cô 🤗🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip