Chương 20
Hai ngày sau kì nghỉ, Vương Nhất Bác đều không đến lớp.
Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ ba, cậu mới thong thả đến muộn, vừa mới bước vào cửa lớp, Tiêu Chiến dường như có thần giao cách cảm mà quay đầu nhìn lại.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Vương Nhất Bác dường như đã gầy đi rất nhiều, tóc mái trên trán che khuất mặt mày, khiến người ta không nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu, nhưng gò má rõ ràng hóp lại, tăng thêm cảm giác khó gần, lạnh lùng mà hờ hững.
Khi cậu vào cửa, đang là giờ học Ngữ văn. Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm lớp Lão Lương, các giáo viên khác đều đã quen với học tra cuối lớp đi muộn về sớm. Giáo viên Ngữ văn chỉ liếc xéo cậu một cái rồi tiếp tục phân tích những cảm xúc sâu lắng mà tác giả thể hiện trong đoạn văn xuôi trữ tình.
Vương Nhất Bác ném cặp sách lên bàn, không nhìn Tiêu Chiến, vừa ngồi xuống đã xoay đầu ra ngoài cửa sổ ngủ, ngay cả sách giáo khoa cũng không thèm lấy ra.
Tiêu Chiến nhìn bóng lưng với xương sống nhô ra của cậu, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Ngày đó ở bên bờ sông, sau khi anh tỏ tình, Vương Nhất Bác đã trả lời anh: "Chúng ta là người sống trong hai thế giới khác nhau."
Tiêu Chiến hỏi: "Cậu cảm thấy tiêu chuẩn thế giới khác nhau là gì?"
Vương Nhất Bác nhìn anh, cảm xúc ẩn hiện nơi đáy mắt, nói rõ ràng từng chữ một: "Quan điểm sống khác, giá trị sống khác, tầm cao khác, tầm nhìn khác, tương lai sẽ càng khác biệt."
"Nhưng mà cuộc sống của chúng ta vừa mới bắt đầu, tại sao cậu lại có thể nói trước tương lai?"
Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ lên: "Tiêu Chiến, từ khi chúng ta được sinh ra, có rất nhiều thứ đã được định đoạt khác nhau rồi."
Sau đó, bọn họ không tiếp tục nói về chủ đề này, chỉ im lặng ngồi trên xích đu, xem ánh mặt trời dần dần chìm xuống chân trời, màn đêm buông xuống, mặt trăng nhô lên, những vì sao lấp lánh treo đầy trên bầu trời đêm, đom đóm bay lượn trong bụi cỏ, sáng ngời cả một góc trời.
Không biết bao lâu sau, Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi xích đu, nói: "Muộn rồi, tôi đưa cậu về nhà."
Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Tôi có thể tự về."
"Đã muộn thế này rồi, cậu lại đến đây lần đầu tiên, có biết đường không?" Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát, lại nói: "Nếu cậu không muốn tôi đưa về, cũng có thể gọi điện cho tài xế đến đón. Tôi chờ cùng cậu."
Tiêu Chiến vẫn ngồi trên xích đu, im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt quật cường lại kiên định: "Tôi biết đường, giống như chỉ cần nghe một lần là có thể giải được bài toán, tôi có thể nhớ kĩ được đường sau khi đi một lần. Tôi có thể không cần chú Dương đến đón mới có thể về nhà, cũng có thể không cần sự trợ giúp của gia đình mà thi được vào trường đại học và chuyên ngành mà tôi muốn. Tôi không biết quan điểm sống và giá trị sống của chúng ta khác nhau ở chỗ nào. Tôi chỉ biết, tôi sẽ dốc hết sức để đạt được thứ mình muốn, nỗ lực hết mình để theo đuổi người mà tôi muốn ở bên. Tôi cho rằng, chỉ cần có nhiệt huyết, dũng cảm tiến về phía trước, mới không để bản thân hối hận."
Nghe anh nói xong, bàn tay Vương Nhất Bác đang đưa ra lại sững sờ tại chỗ. Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Nhưng mà, tôi không đủ dũng cảm."
*
Kỳ thi thử lần trước là do thành phố thống nhất tổ chức, bởi vì trường trung học bên cạnh có kết quả cực kì tốt, người đứng đầu chỉ kém Tiêu Chiến 10 điểm, hơn nữa số người đứng trong top đầu cũng không kém Nhất Trung, cho nên ban giám hiệu trường Nhất Trung cảm thấy áp lực. Bắt đầu từ tháng 12, nhiệm vụ học tập của lớp 11 vô cùng nặng nề. Vừa trở lại lớp sau kì nghỉ, Lão Lương đã cuống cuồng làm công tác tư tưởng cho cả lớp, yêu cầu bọn họ phải học tập chăm chỉ, trong kì thi cuối học kì phải đứng đầu thành phố, không thể làm ông xấu hổ, cũng không thể làm mất mặt ngôi trường đã hàng trăm năm tuổi.
Nhưng mà nhiệm vụ học tập càng nặng nề thì thời gian Vương Nhất Bác xuất hiện ở trường càng ít, cho dù mỗi ngày đều đến lớp cũng chỉ ngồi một hai tiết rồi lại đi.
Thái độ của cậu đối với Tiêu Chiến cũng không khác trước bao nhiêu. Hai ngày trước, cậu còn mang cho Tiêu Chiến một lọ canxi, nói rằng anh học hành quá mệt mỏi, phải chú ý bổ sung canxi nhiều hơn.
Chỉ là gần đây trông cậu vô cùng mệt mỏi, đến lớp dường như chỉ để ngủ, ngủ xong hai tiết sẽ rời đi. Bởi vậy, cho dù Tiêu Chiến có muốn nói chuyện với cậu một chút trong thời gian này cũng không có cơ hội nói.
Hôm nay, học sinh phải thay phiên nhau đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm để kiểm tra và ký tên vào hồ sơ. Đến lượt Tiêu Chiến, anh vừa mới ký tên xong, câu đầu tiên là hỏi Lão Lương: "Thầy ơi, thầy có biết gần đây Vương Nhất Bác bận cái gì không?"
Lão Lương mỉm cười: "Em ngồi cùng bàn còn không biết, thầy làm sao biết được?"
"Cậu ấy không nói với em." Tiêu Chiến lại nói: "Gần đây cậu ấy luôn vắng mặt, sợ rằng điểm số sẽ giảm xuống. Thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp, chẳng lẽ lại không quan tâm đến vấn đề này sao?"
"Nhãi con, còn dám nhảy lên đầu thầy!" Lão Lương cười, vỗ vào bả vai anh rồi nói: "Nói thật với em, Vương Nhất Bác vừa vào cấp ba đã khiến thầy đau đầu. Nhưng mà em ấy không giống các học sinh học cá biệt khác. Em ấy không phải không thích học, mà là không nghĩ đến học. Nhưng trước đây em ấy còn biết chừng mực, ngoại trừ tiết tự học, các tiết học khác đều lên lớp bình thường. Tình trạng gần đây thầy cũng đã chú ý tới. Hai ngày trước thầy còn đến nhà tìm, nhưng em ấy không có nhà. Hàng xóm nói là gần đây em ấy đang bận làm gì đó. Thầy có gọi điện thoại, em ấy nói tháng này đang bận giúp một người bạn, có lẽ sẽ bận một thời gian, tháng sau sẽ đến lớp bình thường. Thầy cũng chỉ có thể răn dạy một chút qua điện thoại, còn làm gì khác được? Thầy không thể gọi được người nhà của em ấy, cũng không thể để nhà trường chú ý đến, sợ ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp của em ấy sau này. Vì vậy, thầy chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."
Nghe Lão Lương nói xong, Tiêu Chiến cũng hiểu đại khái. Anh khẽ thở dài đáp: "Vâng ạ, cảm ơn thầy."
Nhưng mà khi Lão Lương thu dọn hồ sơ, anh có nhìn thoáng qua, nhìn thấy ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác rất quen thuộc.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ??
Anh vô thức hỏi: "Thầy ơi, Vương Nhất Bác sinh vào ngày 21 tháng 12 ạ?"
Lão Lương rút hồ sơ của Vương Nhất Bác ra xem, đưa cái ngày tháng chói lọi kia ra trước mắt Tiêu Chiến, gật đầu nói: "Em ấy so với các bạn trong lớp vẫn còn khá ít tuổi, hơn chục ngày nữa mới tròn 17."
Ông nói xong lại thở dài, cảm thấy đứa trẻ này còn nhỏ mà số phận lắm chông gai, nhưng vừa quay đầu lại đã phát hiện ra Tiêu Chiến rời khỏi văn phòng từ lúc nào không biết.
*
Sau tiết tự học buổi tối, Tiêu Chiến nhét đống bài kiểm tra Lý đang làm dở vào cặp, lúc ra bãi đậu xe lấy xe, tầm mắt anh rơi vào chỗ đậu xe trống bên cạnh rất lâu.
Do dự một lúc, anh gọi đến số điện thoại tìm được trên Internet vào buổi chiều.
"Xin chào, đây có phải là số của cô Triệu không ạ?"
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Tiêu Chiến nói: "Cháu đọc được thông tin cô đăng trên mạng. Cô đang tìm gia sư cho một cặp song sinh đang là học sinh lớp 10 đúng không ạ? Cháu muốn ứng tuyển công việc này."
Đầu bên kia điện thoại hình như còn muốn hỏi vài câu. Tiêu Chiến vô thức nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, anh nói: "Cháu là học sinh lớp 11 trường Nhất Trung. Cháu cảm thấy mình có khả năng đảm nhiệm công việc này. Về thời gian, cháu có thể dạy từ 8 giờ đến 10 giờ tối từ thứ Hai đến thứ Sáu; chiều, tối thứ Bảy và Chủ Nhật cũng có thời gian. Ngoài ra.... Cháu sẽ dạy thử hai tuần, nếu cô hài lòng, cháu xin ứng trước một tháng lương."
Sau đó, Tiêu Chiến thảo luận một số chi tiết với người bên kia. Khi cúp điện thoại, anh lau mồ hôi trong lòng bàn tay, thở ra một hơi thật sâu.
Trăng đêm nay rất sáng, bầu trời cũng đầu sao. Tiêu Chiến đơn độc giữ lấy chiếc xe đạp, nhìn vào chỗ đậu xe trống bên cạnh, im lặng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip