Chương 45
Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, trong phút chốc lại có chút dao động.
Ánh mắt kia quá mức thâm tình, cũng quá mức đau buồn.
Bọn họ đã bỏ lỡ bảy năm, có nên cho nhau cơ hội để bắt đầu lại lần nữa?
Nhưng mà, bảy năm đã trôi qua, bọn họ đều không còn là chính mình của trước đây. Điều thay đổi không chỉ là thời gian, còn có cả ngoại hình, tính cách, thậm chí sâu xa nhất chính là trái tim.
Bọn không biết bảy năm qua, đối phương đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Ấn tượng của họ về nhau vẫn còn dừng lại ở thiếu niên trong kí ức của bảy năm về trước.
Bọn họ yêu nhau sâu sắc, nhưng vẫn có những điều không biết về nhau.
Không ai muốn đem vết sẹo trong lòng mình cho đối phương xem, cho nên đành phải cẩn thận đối đãi.
Dù sao, bảy năm yêu nhau và ly biệt, không thể hoà giải trong một sớm một chiều.
Vết nứt do thời gian lưu lại cần được thời gian lấp đầy.
Thời gian này rốt cuộc là bao lâu, Tiêu Chiến cũng không thể nói rõ.
Chỉ mong, không cần lâu lắm.
"Này, đây không phải là Vương Nhất Bác sao! Em là... Tiêu Chiến?"
Tiêu Chiến nhìn về phía phát ra âm thanh, không ngờ đó là giáo viên chủ nhiệm cũ Lão Lương.
Ông mặc một bộ quần áo thể dục màu xám đậm, nhìn có vẻ như vừa mới chạy bộ ở sân thể dục.
Tính ra thì Lão Lương cũng ngoài 50 tuổi, nhưng nhìn ông còn trẻ hơn so với bảy năm về trước. Có lẽ do thường xuyên luyện tập, nhìn ông vẫn tràn đầy sức sống, các đường nét trên khuôn mặt nhỏ hơn một chút, thậm chí bụng bia ngày xưa cũng biến mất rồi.
Tiêu Chiến có chút không dám chắc, "Thầy... Thầy Lương?"
"Đúng rồi!" Lão Lương lớn tiếng nói, vẻ mặt vô cùng vui mừng, "Tiêu Chiến, em không sao chứ? Năm đó, hiệu trưởng nói... nói em.... Hại thầy buồn đến mức uống rượu suốt một đêm. Nhưng mà em không việc gì là tốt rồi! Có thể gặp lại em, thầy rất vui!"
Lão Lương kích động hồi lâu mới nhớ ra Tiêu Chiến đang ngồi trên xe lăn, "Chân của em bị làm sao vậy? Có phải bị thương trong vụ tai nạn đó không?"
Tiêu Chiến cũng không giải thích nhiều, chỉ lắc đầu nói: "Hai ngày trước em đi đường đêm bị cướp, không cẩn thận nên bị thương ở chân."
Nghe anh nói vậy, Lão Lương trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, lên giọng răn dạy: "Sao em có thể để em ấy đi đêm một mình?! Không thấy em ấy đã gầy như thế nào rồi à? Có lẽ gió thổi qua cũng ngã, sao có thể đánh lại bọn cướp được?!" Ngay sau đó, ông lại bắt đầu thể hiện kĩ năng lải nhải vô địch của mình, "Không phải thầy nói em, Tiêu Chiến, em cũng là đàn ông, sao vóc dáng lại gầy như vậy chứ? Em nhìn thầy xem, lớn tuổi như thế này vẫn còn tập thể dục. Em nhìn bắp tay, còn cơ ngực nữa, giữa những người tầm tuổi này, không dễ tìm được người giống như thầy đâu...."
"Thầy à!" Vương Nhất Bác cắt ngang lời ông, "Đừng khoe khoang nữa. Chúng em đều biết vóc dáng của thầy đã tiến bộ rất nhiều! Còn nữa, cậu ấy gầy là bởi vì sức khoẻ không tốt, mới từ nước ngoài trở về. Sau này, em sẽ đưa cậu ấy đi tập thể dục."
"A? Mới từ nước ngoài trở về sao? Các em... bảy năm qua không gặp mặt?"
Vương Nhất Bác gật đầu. Tiêu Chiến trả lời, "Trước đây em vẫn luôn ở Châu Âu."
Nghe anh nói như vậy, Lão Lương không khỏi bĩu môi, vỗ vỗ vào bả vai Vương Nhất Bác, "Cuối cùng em cũng chờ đợi được rồi."
"Dạ?" Tiêu Chiến không hiểu, "Thầy à, ý của thầy là gì....?"
Lão Lương hừ lạnh, "Các em cho rằng giáo viên chủ nhiệm cả ngày bò trên cửa sổ lớp là vô ích hay sao? Chuyện của các em, thầy đã biết từ lâu rồi."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Tiêu Chiến, ngay cả Vương Nhất Bác cũng kinh ngạc.
Lão Lương ra vẻ nhìn thấu biểu cảm của bọn họ, "Trước khi em ra nước ngoài, thầy mới chỉ nghi ngờ, nhưng sau khi em đi rồi, nhìn thấy bộ dạng thất thần của Vương Nhất Bác, thầy hoàn toàn chắc chắn."
"Thất thần?" Vương Nhất Bác hiển nhiên không hài lòng với tính từ này, "Em không phải luôn học tập rất nghiêm túc sao? Có lúc nào không đứng đầu lớp vậy?"
Lão Lương không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại còn cao hứng ngâm một câu thơ, "Chao ôi.... Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ, Thuỷ tín nhân gian biệt ly khổ." (*)
Vương Nhất Bác không hề khách khí: "Thầy à, thầy lại không nghiêm túc rồi."
"Thầy không phải là không nghiêm túc. Thầy chỉ là muốn nói, nếu bảy năm sau còn có duyên gặp lại, vậy thì hãy trân trọng đoạn tình cảm khó có được này. Đến tuổi này, thầy mới biết được, cái gọi là trưởng thành cũng chỉ là giới hạn chúng ta tự đặt ra đối với chính mình. Chúng ta cứ nghĩ rằng lớn lên phải sống theo khuôn phép, không thể vượt qua nửa bước, nhưng lại không biết, cả cuộc đời nhớ nhung nhất điều gì? Khi còn trẻ, luôn có dũng khí tiến tới, nghe theo trái tim mình. Càng lớn lên lại càng không có dũng khí, câu nói này thật sự rất đúng."
Mãi cho đến khi ra khỏi cổng trường, ngồi trên ghế sô pha của KFC để gọi đồ ăn, Tiêu Chiến vẫn còn suy nghĩ về những điều Lão Lương vừa nói.
Chẳng lẽ từ đầu anh đã sai rồi sao? Cho dù thời niên thiếu của bọn họ đã qua từ lâu, dù bọn họ đã trải qua sương gió để trưởng thành, có phải vẫn nên cho nhau cơ hội để nắm chặt hạnh phúc?
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Đã chọn được chưa?" Trong lúc anh đang suy nghĩ, Vương Nhất Bác đã vẫy vẫy tay trước mặt anh.
Tiêu Chiến hoàn hồn, đưa điện thoại cho cậu, "Chọn xong rồi, burger nướng và cánh nướng là được rồi."
"Trước đây, cuối tuần nào chúng ta cũng tới đây. Cậu còn nhớ không?" Vương Nhất Bác vừa dùng điện thoại đặt đơn vừa hỏi.
Tiêu Chiến mỉm cười: "Nhớ chứ. Lúc đó tôi còn cảm thấy những chiếc ghế đẩu quá cứng, bây giờ tất cả đã được thay bằng ghế sô pha."
"Đúng vậy, bảy năm trôi qua, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn y nguyên như cũ. Cửa hàng này đã nằm ở đây từ khi tôi còn nhỏ, nhiều năm như vậy vẫn không hề dời đi." Vương Nhất Bác cảm khái.
Tiêu Chiến cong môi, trong giọng nói mang theo chút vui đùa, "Dù sao thì nơi này cũng tạo ra những món ăn ngon nhất trong lòng cậu, nếu dời đi rồi, ký ức tuổi thơ tốt đẹp của cậu cũng không còn hoàn chỉnh nữa."
Vương Nhất Bác cũng cười, lời nói lại đầy ẩn ý: "Xem ra, tôi cũng giống như cậu, đều là người hoài niệm."
Lần này Tiêu Chiến lại không hề trầm mặc, ngược lại còn trả lời: "Thật ra, hoài niệm.... cũng rất tốt."
Một lúc sau, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Vương Nhất Bác đi đến quầy lấy đồ ăn, hồi lâu sau mới quay lại, trên khay còn có thêm một món đồ chơi nhỏ.
Đó là một chiếc hộp nhạc, phía trên có một chú Pikachu béo tròn, da hồng mắt xanh và đôi tai dài màu vàng. Chú đang nằm trên một chiếc bục tròn nhỏ, trên đầu che một chiếc dù, nhìn vừa dễ thương vừa tinh tế.
"Đây là...." Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi.
"KFC tung ra món đồ chơi có số lượng hạn chế vào ngày Quốc tế Thiếu nhi. Ban đầu, bọn họ để một món ở quầy lễ tân làm quà lưu niệm, nhưng bị tôi năn nỉ ỉ ôi mua lấy rồi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đặt món đồ chơi xuống trước mặt Tiêu Chiến.
Nhìn thấy món đồ chơi này, Tiêu Chiến không khỏi nhớ tới bảy năm về trước, Vương Nhất Bác cũng đặc biệt mua mặt dây chuyền Thỏ Tzuki dỗ anh vui.
Tiêu Chiến cầm lấy hộp nhạc, tìm cái núm phía bên dưới, "Ấn vào đây sẽ hát đúng không?" Anh hỏi.
Vương Nhất Bác gật đầu nói phải.
Anh xoay cái núm, quả nhiên, Pikachu béo tròn xoay quanh chiếc cột, âm nhạc du dương cũng từ trong hộp nhạc phát ra.
Anh càng nhìn càng thích, buột miệng hỏi: "Tại sao lại mua cái này?"
Vương Nhất Bác cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng, "Tôi cảm thấy cậu sẽ thích, cho nên mua."
Tiêu Chiến ngẩn người một chút, hốc mắt lại có chút nóng lên.
Lúc cha mẹ còn sống vẫn thường xuyên mua đồ chơi cho anh. Thậm chí khi anh đã học cấp ba, cha mẹ đi dạo siêu thị nhìn thấy món đồ chơi nào thú vị cũng sẽ mua cho anh.
Nhưng mà từ khi cha mẹ qua đời, anh không hề nhận được bất kì món đồ chơi nào nữa, mặc dù anh biết, anh đã trưởng thành, đã không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng mà việc tự nhận ra mình đã lớn và việc không ai coi mình là trẻ con là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Khi đó, anh đã trưởng thành trong khoảnh khắc.
Cùng với bảy năm chậm rãi trôi qua lại nhanh chóng già nua.
Anh nghĩ rằng, trên đời này, không có ai giống như cha mẹ, coi anh là một đứa trẻ vĩnh viễn không trưởng thành.
Nhưng không ngờ, mối tình đầu của anh, thiếu niên mà anh yêu tha thiết, lại có thể dễ dàng chạm đến góc khuất thầm kín nhất trong trái tim anh sau bảy năm đằng đẵng.
Ánh mắt Tiêu Chiến mềm mại nhìn vào chiếc hộp nhạt đang phát ra tiếng nhạc lanh lảnh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu, tôi rất thích."
*
Để chăm sóc cho anh, Vương Nhất Bác đã xin nghỉ ở bệnh viện một thời gian dài.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ cứ ở nhà một ngày lại ra ngoài chơi một ngày.
Trong hai tuần, họ đã đi đọc sách ở thư viện trước kia thường đến học, công viên phía sau thư viện và con đường rợp bóng cây xanh thường đến trường.
Vương Nhất Bác đẩy xe lăn cho anh, lang thang vô định trên đường phố, hưởng thụ khoảng thời gian thư thái hiếm có này.
Điều này không khỏi làm anh nhớ tới những năm sau vụ tai nạn, anh thường nằm một mình trong phòng bệnh cả ngày lẫn đêm. Anh thậm chí còn yêu cầu y tá trang bị hai lớp rèm cửa, sau đó kéo chặt rèm lại, không cho phép ai được vào phòng trừ ông bà và bác sĩ điều trị.
Sau này, ngay cả bác sĩ anh cũng từ chối gặp, bởi vì mỗi lần nhìn thấy bác sĩ nhíu mày lắc đầu, anh lại không kiềm chế được mà muốn ném đồ đạc. Khi đó, anh hoàn toàn thu mình trong không gian nhỏ bé đó, giống như chỉ cần không có ai nhìn thấy, chân anh cũng không bị gãy.
Ông bà nội thuyết phục rất nhiều lần, cuối cùng, nhìn thấy bà nội khóc, anh không đành lòng nên mới chấp nhận để ông bà đẩy anh ra ngoài phơi nắng.
Nhưng mà, khi họ đẩy anh ra bãi cỏ của bệnh viện, kể cả là người già, đàn ông, phụ nữ hay trẻ em đều nhìn anh với ánh mắt tò mò và thương hại, lòng tự trọng của anh lại sụp đổ.
Đó là lần đầu tiên anh la hét với ông bà.
Những năm tháng dài đằng đẵng sau này, anh có vô số lần mắng mỏ ông bà. Anh không kiềm chế được bản thân, trở thành một con người xa lạ đáng sợ.
Anh sợ ánh mặt trời, sợ đám đông, không có cách nào để hoà nhập với xã hội bình thường.
Anh hoàn toàn là một con ma sống cẩu thả ở thế gian.
Lúc đó, có lẽ anh cũng không thể tin rằng, có một ngày mình bị đẩy trên chiếc xe lăn trên đường phố mà không hề nghi ngại.
Đâu là lý do để anh trở về nhân gian từ địa ngục?
Nhìn bàn tay dày rộng của Vương Nhất Bác đang đẩy xe lăn, anh nghĩ, có lẽ là vì có người ở bên cạnh địa ngục kéo anh lên.
*
Một ngày trước khi rời đi, chân Tiêu Chiến đã gần như lành lặn, ngoài việc không thể chạy nhảy, anh đã có thể đi lại bình thường.
Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác không biết mượn từ đâu ra một chiếc xe máy, chở anh đến con sông đào với tốc độ cực nhanh.
Chiếc ghế xích đu mà Vương Nhất Bác dựng lên bên bờ sông đã bị gỡ bỏ từ lâu, chính phủ đã xây dựng một công viên nhỏ cạnh bờ sông, có lẽ mượn ý tưởng của Vương Nhất Bác nên đặt rải rác mười mấy chiếc xích đu thay thế cho ghế đá.
Tuy nhiên, vị trí con sông khá hẻo lánh, mặc dù đã được xây dựng thành công viên nhưng ngày thường cũng rất ít người lui tới.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy dòng sông, ngồi cạnh nhau trên chiếc xích đu, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc mùa thu trên mặt nước.
Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng: "Ngày mai đã phải trở về Bắc Kinh rồi, chân cậu vẫn còn chưa lành hẳn, đừng có đi làm ngay, cứ nghỉ ngơi ở nhà thêm vài ngày nữa."
"Biết rồi, cậu đã nói rất nhiều lần rồi." Tiêu Chiến cười nói.
"Cái đó...." Vương Nhất Bác do dự một chút mới nói, "Bạn cùng phòng Quý Hằng Chi của cậu vẫn ở nhà đó chứ?"
"Có vấn đề gì sao? Đều là đàn ông cả, ở cùng nhau cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, đó là nhà của cậu ấy."
"Nhưng mà cậu thích đàn ông."
"Ai nói tôi thích đàn ông? Tôi chỉ...." Tiêu Chiến đang nói đột nhiên dừng lại.
"Cậu chỉ cái gì?" Vương Nhất Bác không buông tha cho anh.
---Tôi chỉ thích cậu mà thôi.
Một câu nói đơn giản như vậy, Tiêu Chiến lại cúi đầu không thể nói ra.
Nhưng mà lần này, Vương Nhất Bác không định vòng vo với anh nữa.
Bọn họ đã bỏ lỡ bảy năm, nếu cho đến bây giờ cả hai vẫn không buông tay được, vậy thì phải có một người chủ động.
"Tiêu Chiến, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta đến đây không?"
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Khi đó, cậu nói cậu thích tôi, nhưng tôi lại từ chối. Tôi nói.... Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Nhưng mà sau này, bởi vì cậu dũng cảm, bởi vì cậu nỗ lực, chúng ta mới ở bên nhau. Bây giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra ngày đó mình hèn nhát như thế nào.... Chuyện tới bây giờ, tôi cũng muốn dũng cảm một lần, không biết cậu có thể cho tôi cơ hội này không?"
"Tiêu Chiến, tôi thích cậu. Cậu có thể làm bạn trai của tôi không?"
------
(*) Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ,
Thuỷ tín nhân gian biệt ly khổ.
(Dịch nghĩa: Cá lặn chim bay chân trời góc biển,
Biệt ly không được tin thư thật khổ.)
Hai câu thơ này nằm trong bài Tương Tư Khúc của Đới Thúc Luân thời Đường
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip