Chương 8
Ngày hôm sau, qua giờ tự học buổi sáng, Vương Nhất Bác mới đến lớp.
Không biết có phải vì những lời nói tối qua hay không mà sau khi Vương Nhất Bác đến, hai người chỉ liếc nhìn nhau một cái, không ai nói lời nào, mỗi người đều nhìn đi chỗ khác.
Trong giờ học, Tiêu Chiến chăm chú nghe giảng, Vương Nhất Bác vẫn nằm trên bàn ngủ cho đến giờ nghỉ giải lao.
Sau tiết thể dục giữa giờ, đại diện môn ngữ văn Sở Manh lần đầu tiên đi đến hàng ghế cuối cùng, ân cần hỏi han Tiêu Chiến: "Chân cậu đang bị thương, để mình đi thu bài hoá học giúp cậu."
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, sững sờ một chút mới trả lời: "Được rồi, cảm ơn cậu."
Sở Manh mỉm cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt kết hợp với đôi mắt to tròn như nước, trông rất đáng yêu.
Vương Nhất Bác vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh này, lông mày vô thức nhíu lại, động tác lấy sách giáo khoa cũng trở nên thô bạo.
Tiêu Chiến thấy cậu đã tỉnh, muốn phá vỡ sự khó xử giữa hai người nên lên tiếng trước: "Bài thi hoá học phát hôm qua, cậu đã làm xong chưa, chút nữa sẽ thu đấy."
Vương Nhất Bác thờ ơ liếc nhìn anh, giọng điệu rất lãnh đạm: "Biết rồi."
Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dạng của cậu, lời muốn nói lại nghẹn trở về. Anh vốn tưởng rằng trải qua mấy ngày này, cho dù anh và Vương Nhất Bác không được tính là bạn bè cũng có thể coi như bạn cùng lớp, có thể nói chuyện nhiều hơn một chút, không ngờ chỉ vì lời nói hôm qua mà mối quan hệ của bọn họ lại trở về điểm ban đầu.... Vương Nhất Bác lại trở về với dáng vẻ lầm lì ít nói khi bắt đầu năm học.
Sở Manh thu bài xong thì đưa tới cho Tiêu Chiến, trên tay còn cầm thêm một hộp băng cá nhân màu hồng phấn có hình thỏ con.
Cô nói: "Băng cá nhân này rất thoáng, dán lên sẽ mau lành, cậu có thể dùng với cả những vết trầy xước trên mặt."
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên trước những hành động thân thiện của cô, nhưng từ chối thì có vẻ quá thô lỗ. Anh cầm lấy hộp băng cá nhân, lại lấy từ cặp sách ra một hộp socola Ý tặng lại cô coi như quà đáp lễ.
Anh nói: "Hôm khai giảng hình như cậu không tới lấy. Hộp này tặng cậu, cảm ơn cậu đã thu bài giúp tôi, còn đưa cho tôi băng cá nhân nữa."
Sở Manh nhận lấy socola, thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ. Cô chỉ vào một câu hỏi trên bài thi hoá học, đứng rất gần Tiêu Chiến: "Câu này mình không hiểu lắm, cả lớp cũng chỉ có mình cậu làm được. Cậu giảng cho mình một chút có được không?"
Vương Nhất Bác lạnh lùng ngồi bên cạnh quan sát, không biết tại sao, trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác bực bội vô cớ.
Tiêu Chiến vẫn còn đang viết công thức hoá học lên giấy nháp cho Sở Manh, thì nghe thấy âm thanh chói tai từ chiếc ghế đẩu bên cạnh, ngay sau đó, Vương Nhất Bác quăng cặp sách lên lưng, rời khỏi chỗ ngồi mà không quay đầu lại.
Ba ngày sau đó, Vương Nhất Bác không đi học, Tiêu Chiến không nhịn được phải hỏi giáo viên chủ nhiệm về hành tung của cậu. Dù sao thì ngày thường Vương Nhất Bác chỉ bỏ học một hai tiết, lão Lương còn có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng liên tiếp ba bốn ngày không tới trường, lão Lương không thể không hỏi tới.
Lão Lương quả thực biết rõ tình hình. Ông nói với Tiêu Chiến, ngày hôm qua là ngày giỗ của mẹ Vương Nhất Bác. Mộ của mẹ cậu không nằm trong thành phố S, mấy ngày nay cậu xin nghỉ để đến thành phố J bên cạnh tảo mộ mẹ mình.
Nghe thấy hai chữ "ngày giỗ", Tiêu Chiến không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng anh biết chuyện cha mẹ Vương Nhất Bác đã qua đời, nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu bé Vương Nhất Bác 17 tuổi phải một mình đến thành phố khác tảo mộ mẹ, anh lại cảm thấy đau lòng.
Trong khi anh và các bạn cùng lớp vẫn vô lo vô nghĩ, học tập dưới sự chăm sóc của cha mẹ thì Vương Nhất Bác không những phải tự chăm sóc bản thân, còn phải đối mặt với nỗi đau do cái chết của mẹ mình mang lại.
Nghĩ đến đây, anh bắt đầu hối hận về những gì mình đã nói với Vương Nhất Bác trong buổi tối hôm đó. Anh không nên áp đặt suy nghĩ của mình cho Vương Nhất Bác. Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ trải qua cuộc đời của Vương Nhất Bác, có lẽ "trốn tránh" đối với cậu mà nói cũng là cách để bảo vệ chính mình, chỉ có cậu mới biết rõ nỗi đau trong lòng cậu.
Mấy ngày nay, chân tay Tiêu Chiến gần như đã hồi phục. Anh đã dành cả tối hôm qua để học được cách đi xe đạp, tối nay cũng không nhờ tài xế đến đón.
9 giờ 30, sau tiết tự học buổi tối, lúc Tiêu Chiến đẩy xe từ nhà để xe ra, không khỏi nhìn sang vị trí bên cạnh.
Đó là nơi Vương Nhất Bác thường để xe. Có lẽ là vì thanh danh được lan truyền trong trường học, cho dù cậu không tới, vị trí để xe của cậu cũng không có ai dám chiếm.
Hôm nay Tiêu Chiến cố ý để xe bên cạnh vị trí của cậu, chính là nghĩ nếu cậu đến, khi về còn có thể đi cùng một đoạn đường.
Nhưng mà, cậu không đến.
Tiêu Chiến thở dài, chậm rì rì đẩy xe đi về phía cổng trường.
Bởi vì vừa mới biết đi xe đạp nên tốc độ của anh vô cùng chậm, tầm nhìn cũng chỉ có thể tính đến khoảng hai ba mét trước bánh xe. Cho nên khi một đám lưu manh đi ngang qua trước mũi xe anh, anh lại không phản ứng kịp, đến phanh xe cũng quên mất, cứ như vậy chạy qua "đại ca" đang đi giữa.
Nhưng mà đàn em bên cạnh đại ca lại nhanh tay lẹ mắt, dùng một chân hung hăng đá về phía Tiêu Chiến, đẩy cả người và xe ngã lăn xuống mặt đất. Đầu gối Tiêu Chiến vừa đóng vảy lại chảy máu.
Đại ca đứng từ trên nhìn xuống, cười như không cười hỏi: "Mày chính là thằng bé được đưa đón bằng xe Bentley sao?"
Tiêu Chiến ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đúng vậy, có chuyện gì?"
"Có chuyện gì? Nó hỏi tao có chuyện gì?" Đại ca cười, bốn năm đàn em bên cạnh cũng cười theo, "Mày nói có chuyện gì. Anh em tao không có tiền, nghe nói nhà mày nhiều tiền lắm, muốn mượn một ít để tiêu."
Tiêu Chiến lại rất bình tĩnh: "Đòi tiền thì được, tôi có thể đưa cho các anh tất cả tiền trong ví của mình. Nhưng máy tính bảng trong cặp tôi thì không thể đụng vào, trong đó có tài liệu học tập."
Đại ca dường như nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười nửa phút sau mới dừng lại được. Hắn nói: "Mày đã bao giờ nghe thấy ai cò kè mặc cả với kẻ cướp chưa? Đừng nói là máy tính bảng của mày, cho dù tao có muốn cởi quần lót của mày xuống, cũng không có ai ngăn cản được."
Vừa nói, hắn vừa quay sang tên đàn em bên cạnh: "Đi! Lấy cặp sách của nó lại đây! Tao mới chỉ thấy máy tính trong quán Internet, chứ chưa từng thấy máy tính bảng bao giờ! Hôm nay tao muốn nhìn một chút, xem bọn có tiền sử dụng máy tính như thế nào!"
Hắn vừa nói xong, tên đàn em đã lao về phía Tiêu Chiến như một cơn gió. Tiêu Chiến gắt gao giữ lấy chiếc cặp sách không chịu đưa, liền bị mấy cú đạp vào mu bàn tay, các đốt ngón tay trắng nõn mềm mại của Tiêu Chiến liền đổ máu.
Ngay khi tên đàn em sắp cướp được cặp sách, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu ngõ: "Anh Lý, thật trùng hợp, lại gặp anh."
*
Ngồi sau xe Vương Nhất Bác, tâm trạng của Tiêu Chiến rất nặng nề, cả quãng đường đi đều im lặng.
"Thật sự không cần đến bệnh viện sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại lần nữa.
Giọng điệu của Tiêu Chiến buồn buồn: "Không cần đâu."
Chỉ nghe cũng biết tâm trạng của anh không tốt. Vương Nhất Bác hỏi: "Sao thế? Vết thương đau lắm sao?"
"Không phải." Tiêu Chiến im lặng một lúc mới trả lời: ".... Tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng."
Vừa rồi khi Vương Nhất Bác đến hiện trường, Tiêu Chiến đã bị tên côn đồ kia đấm đá không ít, nhưng anh không có sức lực để chống trả. Nếu không phải Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện, còn chưa ra tay đã khiến đám lưu manh sợ hết vía, cuối cùng còn đánh cho tên côn đồ đã đánh Tiêu Chiến hộc máu mồm, tên đại ca cũng không dám nói lời nào, để cho đồng bọn đỡ tên côn đồ kia vội vã rời đi.
Đều là người với người, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ!
"Sao lại vô dụng? Cậu học giỏi như vậy, nếu không có vấn đề gì, kì thi sau sẽ đứng đầu khoá, vô dụng chỗ nào?" Vương Nhất Bác nghiêng mặt hỏi.
Tiêu Chiến nản lòng: "Còn không phải bị bọn chúng đánh thành như vậy sao!"
Vương Nhất Bác dừng xe, dùng khuỷu tay luồn qua eo đỡ anh xuống, nhìn thấy vết thương mới trên ngón tay Tiêu Chiến, ánh mắt cậu tối sầm lại, không nhịn được nói: "Sau này sẽ không ai dám đánh cậu nữa."
Tiêu Chiến kinh ngạc, nhìn cậu: "Tại sao?"
Vương Nhất Bác đỡ lấy người anh, đôi mắt trong đêm tối sáng lạ thường, cậu nói: "Bởi vì cậu có một người bạn cùng bàn không sợ chết."
Nói xong, không đợi Tiêu Chiến phản ứng lại, cậu đã chỉ vào một toà nhà cũ kĩ trước mặt, nói: "Chúng ta đến nơi rồi."
Tiêu Chiến ngớ người, "Đến đâu cơ?"
"Nhà của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip