Chương 13: Con hồ ly tinh quái

Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng bất ngờ và ngưỡng mộ. Anh luôn biết Lâm Phong không phải người bình thường, nhưng bây giờ, anh mới thực sự nhận ra sự vĩ đại trong con người của anh. Tuy nhiên, một cảm giác còn mạnh mẽ hơn nữa bỗng dâng lên trong lòng anh. Anh cảm thấy như có một sự kết nối sâu sắc, một sự hiểu biết không cần lời.
Lâm Phong cúi đầu xuống, cảm thấy cần phải làm gì đó để xoa dịu tình hình, anh quay sang Tiêu Chiến và nói:
— Cảm ơn ngươi, Tiêu Chiến. Nếu không có ngươi bên cạnh, có lẽ ta đã không thể đánh thức linh lực trong mình. Nhưng hiện giờ, điều quan trọng là... chúng ta cần phải ra ngoài.
Tiêu Chiến không hiểu hết tất cả những gì Lâm Phong đã trải qua, nhưng anh biết một điều chắc chắn: Anh đã thay đổi, và có lẽ những gì họ vừa trải qua mới chỉ là khởi đầu cho những điều kỳ diệu hơn.
Lâm Phong đưa tay ra phía sau, lấy ra một chiếc lông cáo màu trắng tuyết, không hề bị hư hại dù con cáo thành tinh đã bị đánh bại. Anh nhẹ nhàng cuộn chiếc lông thành một chiếc khăn choàng, rồi quay sang Tiêu Chiến, mỉm cười nói:
— Đây, ta nghĩ ngươi sẽ cần một thứ gì đó để giữ ấm. Lông cáo này sẽ giúp ngươi không chỉ về thể chất mà còn mang lại một chút may mắn.
Tiêu Chiến không khỏi cảm động. Anh nhìn chiếc khăn choàng lông cáo trắng, rồi nhìn Lâm Phong với ánh mắt ấm áp:
— Cảm ơn anh, Lâm Phong. Anh không chỉ cứu tôi mà còn mang lại cho tôi những điều tuyệt vời như thế này.
Lâm Phong không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Hai người cùng bước ra khỏi khu vực rừng sâu, trời mưa đã ngừng, và một tia sáng nhẹ nhàng xuất hiện phía xa, như một dấu hiệu của bình minh mới.
Cuộc sống của họ giờ đây đã thay đổi. Họ đã chiến thắng, và trong tương lai, chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách khác đang chờ đợi. Nhưng với nhau, họ sẽ không bao giờ đơn độc.

Sau trận chiến với con cáo thành tinh, không khí trong rừng trở nên yên tĩnh lạ thường. Mưa đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn u ám, như để phản ánh sự căng thẳng vừa xảy ra. Lâm Phong và Tiêu Chiến bắt đầu quay về, rời khỏi khu vực nơi họ vừa đối đầu với con cáo thành tinh. Cả hai bước đi bên nhau, mặc dù không nói gì, nhưng cảm giác an yên lại bao trùm.
Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Anh không thể không nghĩ về những sự kiện vừa xảy ra và tự hỏi: Liệu cuộc sống của họ sẽ còn gặp phải thử thách nào nữa?
Lâm Phong cảm nhận được sự lo âu của Tiêu Chiến, anh quay sang nhìn, khẽ nhếch miệng cười.
— Đừng lo, chúng ta sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ qua đi.
Tiêu Chiến gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn không thể xóa đi được cảm giác rằng sự bình yên này chỉ là tạm thời. Quá khứ luôn ám ảnh, và những điều kỳ lạ, siêu nhiên mà họ vừa trải qua khiến anh không thể không lo lắng về tương lai.
Bất chợt, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía rừng cây bên đường. Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện giữa những tán cây rậm rạp. Đó là một con hồ ly, nhưng không phải loại hồ ly bình thường. Đôi mắt của nó sáng rực, ánh lên một màu vàng lấp lánh, trong khi bộ lông mềm mại của nó ánh lên dưới ánh sáng nhạt từ bầu trời. Con hồ ly đó nhìn họ một cách sắc bén, như thể đang tính toán.
Tiêu Chiến chợt dừng lại, cảm nhận được sự nguy hiểm từ con hồ ly. Lâm Phong cũng ngay lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén không rời khỏi con vật lạ. Mặc dù anh cảm thấy linh khí trong cơ thể mình đã mạnh mẽ hơn, nhưng anh biết rằng không phải lúc nào cũng có thể chiến thắng bằng sức mạnh.
Con hồ ly tiến lại gần hơn, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Chiến. Lâm Phong khẽ nói:
— Cẩn thận, con hồ ly này không phải đơn giản đâu.
Nhưng trước khi họ có thể động đậy, con hồ ly đột ngột nhảy lên không trung, một ánh sáng vàng rực phát ra từ mắt nó. Lâm Phong chỉ kịp giơ tay lên ngăn cản, nhưng không kịp. Một vòng ánh sáng bao phủ quanh Tiêu Chiến và kéo anh về phía con hồ ly. Anh không thể kêu lên, chỉ cảm nhận được cơ thể mình như bị hút vào một lực lượng vô hình.

Tiêu Chiến hoảng hốt, vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Anh chỉ thấy con hồ ly cười nham hiểm, và rồi cảm giác mọi thứ trở nên mờ nhạt. Chỉ trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến đã bị kéo đi, xuyên qua không gian mờ ảo của ánh sáng vàng đó.
Lâm Phong không thể làm gì ngoài đứng nhìn. Anh lao về phía Tiêu Chiến, nhưng ánh sáng bao quanh Tiêu Chiến quá mạnh mẽ, khiến anh không thể tiếp cận. Mắt anh sáng lên, gắt gao nhìn vào bóng dáng của Tiêu Chiến đang bị con hồ ly kéo đi, trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận và tuyệt vọng.
— Tiêu Chiến! — Lâm Phong hét lên, nhưng tiếng gọi của anh chỉ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Con hồ ly vẫn cười, rồi nhanh chóng biến mất vào trong rừng sâu, mang theo Tiêu Chiến. Cơ thể của Tiêu Chiến đã bị hút đi, không còn dấu vết gì ngoài một đám bụi mờ mịt.

Lâm Phong đứng đó, ngập tràn cảm giác bất lực. Anh vội vã chạy về phía nơi con hồ ly vừa biến mất, nhưng không thể làm gì. Anh biết mình không thể để Tiêu Chiến bị bắt đi như vậy.
Lâm Phong hít sâu một hơi, tự trấn an mình.
— Không sao, tôi sẽ tìm được cậu ấy.
Nội lực trong người anh bắt đầu sôi trào, và linh khí lại cuộn lên trong cơ thể. Anh quyết tâm sẽ không để Tiêu Chiến bị rơi vào tay kẻ thù. Cái gì cũng có thể mất, nhưng Tiêu Chiến là người quan trọng nhất đối với anh. Không gì có thể ngăn cản anh trong việc bảo vệ người bạn này.
Anh vội vã băng qua cánh rừng, đi theo dấu vết mà con hồ ly để lại, quyết tâm cứu lấy Tiêu Chiến khỏi tay nó.
Trong ánh sáng mờ nhạt của những đốm lửa xanh lập lòe trong hang, Tiêu Chiến dần tỉnh lại. Mắt anh mơ hồ mở ra, ý thức vẫn còn quay cuồng. Toàn thân anh ê ẩm như vừa bị kéo qua một cơn lốc xoáy, tim đập mạnh, cổ họng khô khốc. Anh cố ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Không gian nơi này hoàn toàn xa lạ. Là một cái hang sâu và rộng, vách đá phủ đầy rêu xanh, khí lạnh lẽo thấm vào tận da thịt. Nhưng thứ khiến Tiêu Chiến chú ý nhất lại là... viên ngọc.
Nó nằm lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng màu lam nhạt, mềm mại mà kỳ lạ. Ánh sáng ấy như hô hấp, phập phồng theo nhịp, tựa như một trái tim sống. Mỗi lần ánh sáng lan tỏa, không gian trong hang dường như cũng rung nhẹ một chút. Tiêu Chiến bị ánh sáng đó cuốn hút đến mức quên cả cơn đau trên người.
Anh chậm rãi bước tới, tay đưa ra, chưa kịp chạm vào thì một giọng nói vang lên phía sau:
— Đừng chạm vào nó. Đó là linh hạch của ta.
Tiêu Chiến giật mình xoay người lại. Đứng đó là một hồ ly hóa hình — dáng người thon dài, mái tóc trắng bạc như tuyết, đôi tai cáo vểnh lên, đuôi xù lượn nhẹ sau lưng, ánh mắt màu vàng cam sắc sảo và lạnh lẽo.
Tiêu Chiến cảnh giác lùi lại, nhưng không có đường thoát. Anh gằn giọng:
— Ngươi là ai? Tại sao bắt ta?
Hồ ly không trả lời ngay. Nó nghiêng đầu, ngắm Tiêu Chiến một lượt từ trên xuống dưới rồi khẽ nhếch mép cười, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ:
— Ngươi mang theo khí tức kỳ lạ. Thứ khí ấy... ta đã từng cảm nhận qua. Trên người hắn.
Tim Tiêu Chiến run lên một nhịp. Hắn? Là đang nói đến Lâm Phong sao?
Hồ ly bước tới gần, từng bước nhẹ như lướt, tay vuốt ve mái tóc dài của mình, ánh mắt không rời khỏi Tiêu Chiến:

— Hắn đang tới, — hồ ly lên tiếng, giọng nhẹ như gió. — Nhưng đã muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#chien