Chương 18: Thân thế bị giấu kín
Một cơn gió lạnh bỗng dưng thổi qua, mang theo một cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào họ từ trong bóng tối.
Trong lòng Tiêu Chiến, một cảm giác không yên ập đến, như thể có một thế lực nào đó đang chờ đợi, rình rập.
— Lâm Phong... liệu chúng ta có thể thắng không?
Lâm Phong quay lại, nhìn vào mắt Tiêu Chiến, ánh mắt kiên quyết.
— Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Yêu giới đã chiếm lấy Thiên Đình, và ngươi là người duy nhất có thể đưa Thiên Đình trở lại ánh sáng.
Tiêu Chiến và Lâm Phong rời khỏi khu rừng, đi qua những cánh đồng rộng lớn, bầu trời xanh thẳm và không khí trong lành. Họ đã trải qua không ít gian nan, nhưng vẫn cảm thấy an toàn trong khoảnh khắc này. Họ đang trên đường trở về ngôi nhà mà Tiêu Chiến đã lớn lên, nơi có những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Nhưng hôm nay, Tiêu Chiến không còn là cậu bé ngây thơ ngày trước nữa. Cậu mang trong mình một linh mạch huyền bí, một sức mạnh cổ xưa mà ngay cả bản thân cũng không hoàn toàn hiểu được.
Khi cả hai bước vào ngôi nhà nhỏ của gia đình Tiêu Chiến, cha mẹ cậu đang ngồi bên bàn ăn, ánh mắt dõi theo hai người. Mẹ Tiêu Chiến nhìn thấy con trai và Lâm Phong trở về, ánh mắt bà bỗng sáng lên với niềm vui sướng. Cha Tiêu Chiến cũng đứng dậy, nhưng nét mặt ông lại có chút nghi ngờ, như thể đang cảm nhận được một sự thay đổi sâu sắc trong con trai mình.
— Tiêu Chiến, con đã trở về rồi à? Mẹ cậu ôm lấy con trai, giọng bà ấm áp nhưng vẫn lo lắng. Làm sao con lại đi lâu như vậy? Con có khỏe không?
Tiêu Chiến chỉ kịp mỉm cười nhẹ, rồi ngồi xuống bên cạnh cha mẹ. Lâm Phong đứng lặng lẽ ở một góc phòng, quan sát tình hình.
— Mẹ, con khỏe. Con đã trải qua nhiều chuyện... có lẽ là chuyện mà cả đời con không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ Tiêu Chiến nhìn vào con trai, đôi mắt bà bỗng trở nên đượm buồn.
— Thật ra, khi con còn bé, mẹ đã có một linh cảm kỳ lạ. Mẹ Tiêu Chiến bắt đầu kể, giọng bà chậm rãi, như thể đang khơi gợi lại những ký ức lâu dài. Ngay từ khi con sinh ra, có một hiện tượng lạ. Một cơn mưa lớn không báo trước, sấm chớp giăng đầy bầu trời. Lúc con chào đời, người ta bảo rằng con được sinh ra với một ánh sáng kỳ lạ. Mẹ đã nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng có một điều mà mẹ không thể quên được.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn mẹ, sự tò mò dần dâng lên.
— Mẹ nói gì vậy?
Mẹ Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục:
— Lúc con sinh ra, có một viên ngọc nhỏ lấp lánh nằm trong tay con. Ngọc ấy không giống bất kỳ viên ngọc nào mà mẹ từng thấy. Nó sáng rực như một ngôi sao nhỏ, và khi mẹ cầm nó lên, mẹ cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ. Ngọc ấy khiến mẹ cảm thấy như có một linh hồn cổ xưa đang hiện diện trong con. Chính vì vậy, mẹ đã giấu ngọc ấy đi, vì mẹ sợ rằng một ngày nào đó sẽ có những điều không may xảy đến.
Tiêu Chiến lắng nghe, không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
— Một viên ngọc... trong tay con?
Mẹ Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt có chút mơ hồ.
— Đúng vậy. Sau đó, ngọc ấy mất đi, như thể biến mất khỏi tầm tay chúng ta. Nhưng từ ngày ấy, mẹ đã nhận ra rằng con không phải là một đứa trẻ bình thường.
Lâm Phong bước đến gần, đôi mắt hắn nhìn vào mẹ Tiêu Chiến, rồi cuối cùng hướng về Tiêu Chiến.
— Viên ngọc ấy không chỉ là một viên đá bình thường. Nó chính là Linh Ngọc của Hồ Tiên. Chính nó là thứ liên kết giữa ngươi và những ký ức đã bị phong ấn.**
Tiêu Chiến bất ngờ, cảm giác như tất cả những mảnh ghép của quá khứ bỗng chốc sáng tỏ. Ngọc trong tay cậu từ khi sinh ra không phải là một món quà ngẫu nhiên, mà là một phần trong số phận đã được định trước.
— Vậy... ta đã bị phong ấn từ khi sinh ra sao? Tiêu Chiến hỏi, giọng có phần trầm lắng.
Lâm Phong nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt đầy sự hiểu biết.
— Chính xác. Linh Ngọc đó là một phần trong cơ thể ngươi. Để ngươi không bị sự thức tỉnh quá sớm, những người tiền nhiệm đã phong ấn ký ức của ngươi và giữ cho ngươi sống một cuộc sống bình thường.
Cha Tiêu Chiến cũng lên tiếng, giọng ông trầm ngâm.
— Chúng ta biết con đặc biệt, nhưng không thể hiểu được vì sao. Tuy nhiên, khi ngọc ấy biến mất, gia đình chúng ta cũng không thể làm gì hơn ngoài việc chăm sóc con.
Tiêu Chiến im lặng một lúc, lòng cảm thấy mâu thuẫn. Cậu đã sống một cuộc sống bình thường, nhưng từ khi viên ngọc xuất hiện trở lại, mọi thứ đã thay đổi. Cậu không còn là cậu bé vô ưu vô lo như trước, mà giờ đây, cậu đã mang trên mình một trọng trách lớn lao.
— Vậy giờ con phải làm gì? Tiêu Chiến nhìn Lâm Phong, đôi mắt kiên quyết. Con có thể thay đổi số phận của mình không?
Lâm Phong gật đầu, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại đầy sự tin tưởng.
— Con không chỉ thay đổi số phận của mình, mà còn là số phận của toàn bộ thế giới này.
Những ngày tháng bình yên trôi qua, nhưng Tiêu Chiến không còn là cậu bé ngây thơ như trước nữa. Cậu đã thức tỉnh sức mạnh cổ xưa trong cơ thể, và giờ đây, cậu đang dần dần học cách làm chủ nó. Mọi thứ thay đổi khi Lâm Phong bắt đầu chỉ dạy cậu về kiếm pháp Thiên Đình, đồng thời giúp cậu tu luyện công lực, điều khiển sức mạnh đang tiềm ẩn trong cơ thể mình.
Mỗi buổi sáng, Tiêu Chiến thức dậy sớm, cảm nhận linh khí trong không khí, rồi bắt đầu với những động tác luyện kiếm chậm rãi mà đầy nghiêm túc. Lâm Phong đứng một bên, quan sát và chỉ dẫn. Dù cho Tiêu Chiến vẫn còn thiếu sót trong việc làm chủ kiếm pháp, nhưng sự kiên trì và sức mạnh trong cậu đang dần dần nảy nở.
— Cổ tay của ngươi phải linh hoạt hơn. Kiếm pháp không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự tinh tế trong từng chuyển động. Lâm Phong chỉ ra lỗi của Tiêu Chiến khi thấy cậu vung kiếm quá mạnh mẽ nhưng lại thiếu sự điều khiển.
Tiêu Chiến hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tư thế, cố gắng làm theo chỉ dẫn của Lâm Phong. Cây kiếm trong tay cậu không chỉ là vũ khí, mà còn là một phần của cơ thể, phản chiếu linh hồn và sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Cậu cảm nhận được sự hòa quyện giữa bản thân và thanh kiếm, mỗi chuyển động trở nên mượt mà hơn.
— Đúng rồi, ngươi phải để kiếm đồng điệu với linh hồn mình. Lâm Phong mỉm cười, sự hài lòng hiện lên trong mắt hắn.
Khi Tiêu Chiến dừng lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh dâng lên trong cơ thể. Những ngày luyện tập gian khổ không còn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi nữa. Trái lại, cậu thấy càng lúc càng thấm thía sức mạnh trong từng bước chân, từng cú vung kiếm.
— Còn một điều nữa, Lâm Phong nói, giọng hắn nghiêm túc. Sức mạnh của ngươi không chỉ nằm ở kiếm pháp. Ngươi cần phải tu luyện công lực để có thể điều khiển được linh khí trong cơ thể. Đó là chìa khóa để phát huy toàn bộ tiềm năng của Hồ Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip