Chương 21: Lỗ hư không - Vương Nhất Bác P.1
Lâm Phong nhìn về phía xa, nơi những người tu luyện trong Thiên Cung Môn đang bắt đầu tụ tập, rõ ràng là đã phát hiện ra sự có mặt của hai người họ. Để tránh bị bắt, Lâm Phong quyết định sẽ sử dụng một kỹ thuật cổ xưa mà hắn đã học được trong quá trình tu luyện.
— Chúng ta sẽ mở một lỗ thời không và rời khỏi đây ngay lập tức. Lâm Phong nói. Nơi đó sẽ là nơi an toàn để chúng ta tiếp tục tu luyện mà không bị quấy rầy.
Tiêu Chiến gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Cậu hiểu rằng nếu cứ tiếp tục ở lại, cả hai sẽ bị cuốn vào một trận chiến không cần thiết. Lâm Phong đứng vững vàng, đôi tay khép lại trước ngực, khởi động một trận pháp cổ xưa. Lập tức, không gian xung quanh họ bắt đầu vặn vẹo, như thể cả thế giới đang bị bóp méo. Một lỗ hổng không gian xuất hiện ngay trước mặt hai người.
— Bước vào đi, Tiêu Chiến. Lâm Phong ra hiệu.
Tiêu Chiến không chần chừ, bước vào lỗ hư không, cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ bao bọc lấy cơ thể. Không gian xung quanh biến dạng, thời gian như bị đình trệ trong khoảnh khắc. Cảm giác này vừa quen thuộc, lại vừa kỳ lạ, như thể cậu đang xuyên qua một chiều không gian khác.
Sau khi bước qua lỗ hư không, Tiêu Chiến và Lâm Phong xuất hiện ở một không gian hoàn toàn khác biệt. Đây là một nơi bí ẩn, tĩnh lặng, và có một cảm giác vô cùng u linh. Mọi thứ xung quanh đều mờ mịt, nhưng họ có thể cảm nhận được sự huyền bí của nơi này.
Lâm Phong nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt vẫn đầy sắc bén.
— Nơi đây là một không gian riêng biệt, chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng ta sẽ tu luyện ở đây cho đến khi sức mạnh của ngươi đạt đến mức mà không ai có thể ngăn cản.
Tiêu Chiến nhìn xung quanh, trong lòng đầy tò mò và lo lắng. Cậu không biết đây là đâu, nhưng cảm giác nơi này giống như một thế giới vô tận. Cả hai bắt đầu đi sâu vào không gian đó, nơi họ có thể tu luyện mà không bị quấy rầy bởi thế giới bên ngoài.
Không gian này giống như một trường học kỳ lạ, nơi những người tu luyện có thể thăng tiến nhanh chóng và vượt qua mọi thử thách. Đặc biệt, ở đây không có bóng dáng của yêu quái hay kẻ thù. Đây chỉ là một không gian thuần túy để họ luyện tập và cải thiện sức mạnh.
Lâm Phong bắt đầu chỉ dẫn Tiêu Chiến cách rèn luyện tinh thần và cơ thể một cách khắt khe hơn bao giờ hết. Mỗi ngày, họ sẽ trải qua những bài kiểm tra thể lực, những màn chiến đấu tưởng chừng như không có điểm dừng, và những bài học về kiếm pháp cổ xưa mà không có ai ngoài Lâm Phong biết đến.
Tiêu Chiến có thể cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ trong cơ thể và tinh thần. Linh lực của cậu ngày càng dồi dào, kiếm pháp ngày càng điêu luyện. Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy sự cô đơn trong không gian này, nơi không có ai ngoài Lâm Phong.
Dần dần, Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy rằng bản thân đã gắn bó hơn với Lâm Phong, người luôn bên cạnh cậu trong suốt quá trình tu luyện này. Họ không chỉ là những chiến binh mà còn là bạn đồng hành trong một cuộc chiến không ngừng nghỉ với thời gian và những thử thách mà thế giới này đặt ra.
Ngày qua ngày, Tiêu Chiến miệt mài luyện tập trong không gian kỳ bí này. Linh lực trong cơ thể cậu ngày càng dày đặc và mạnh mẽ. Mỗi chiêu thức kiếm pháp Lâm Phong chỉ dạy đều như một phần mở rộng bản thân, giúp cậu hòa mình vào vũ trụ rộng lớn, cảm nhận được sự tinh túy của kiếm thuật cổ xưa. Thời gian không còn là thứ đo đếm được khi bước vào lỗ hư không này. Mỗi ngày, Tiêu Chiến đều cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong bản thân.
Cậu không chỉ mạnh mẽ hơn về thể chất mà cả tinh thần cũng dần trở nên vững vàng, tựa như một cây cổ thụ vươn lên mạnh mẽ qua mọi thử thách. Thân thể cậu đã dần trở nên cường tráng, và linh khí trong người bắt đầu hòa hợp với kiếm pháp một cách hoàn hảo. Dù không gian này thiếu ánh sáng mặt trời hay gió trời, nhưng trong tâm trí Tiêu Chiến, lại đầy rẫy những hình ảnh của những ngôi sao, những con sóng không ngừng vỗ về lòng cậu.
Lâm Phong quan sát tất cả những sự thay đổi ấy với ánh mắt đầy kỳ vọng, nhưng trong lòng hắn vẫn có một nỗi băn khoăn không dễ gì giải đáp. Hắn cảm thấy một sự trống vắng sâu thẳm mà mình không thể lý giải, như thể một phần ký ức nào đó đã bị đánh mất. Mỗi khi nhìn vào Tiêu Chiến, một cảm giác kỳ lạ cứ ám ảnh hắn, khiến hắn muốn tìm lại điều gì đó đã từng rất quen thuộc.
Một ngày nọ, khi cả hai đang luyện tập trong không gian này, đột nhiên, Lâm Phong dừng lại, tay đặt lên trán, vẻ mặt đau đớn như thể một ký ức bỗng nhiên quay về.
Tiêu Chiến nhìn hắn, lo lắng tiến lại gần.
— Lâm Phong, huynh sao vậy?
Lâm Phong lắc đầu, như để xua đi cơn đau đầu bất chợt. Nhưng rồi, trong ánh mắt hắn, sự sáng tỏ dần dần hiện ra. Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên trong tâm trí hắn, một cái tên quen thuộc, như từ rất lâu rồi đã bị quên lãng.
— Vương Nhất Bác... Lâm Phong chợt thốt lên, giọng nói đầy ngỡ ngàng và khó tin.
Tiêu Chiến nhìn hắn, không hiểu lắm về phản ứng của Lâm Phong.
— Vương Nhất Bác? Cậu lặp lại tên đó, cảm giác như nghe thấy cái tên ấy ở đâu đó rất quen nhưng lại không thể nhớ ra.
Lâm Phong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trong lòng hắn, một làn sóng ký ức bất chợt vỡ òa. Hắn không phải là Lâm Phong, hắn chính là Vương Nhất Bác – một tướng quân của thiên đình, người từng chiến đấu vì chính nghĩa và bảo vệ thế giới khỏi yêu giới.
— Ta là Vương Nhất Bác, một tướng quân của thiên đình. Lâm Phong – nay là Vương Nhất Bác – thở dài, cảm nhận từng phần ký ức bị lãng quên dần quay về. Vì sao ta lại ở đây, trong thân phận này, với tên gọi khác?
Nhớ lại những ký ức xa xôi, Vương Nhất Bác cảm thấy nỗi đau lắng đọng trong tim. Hắn đã quên đi quá khứ của mình, và bây giờ, mỗi lần nhớ lại, một phần linh hồn như bị rách nát. Hắn nhớ rõ những trận chiến tàn khốc với yêu giới, những trận đánh không bao giờ có hồi kết, và những người bạn đồng hành đã hy sinh trong cuộc chiến đó. Rồi, những ký ức ấy mờ dần, và hắn đã được đưa đến thế giới này, trong thân phận của một người khác.
Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt đượm buồn của Vương Nhất Bác, cậu không nói gì mà chỉ lắng nghe. Trong lòng, cậu không hiểu hết tất cả, nhưng cảm nhận rõ rằng, Vương Nhất Bác là một người rất đặc biệt, với quá khứ không hề đơn giản.
— Vậy huynh đã quên tất cả sao? Tiêu Chiến hỏi.
Vương Nhất Bác lắc đầu, ánh mắt trở nên sáng tỏ hơn, nhưng trong giọng nói vẫn có một sự trầm buồn.
— Không phải là quên hết. Những ký ức ấy vẫn còn đây, nhưng không đủ rõ ràng. Ta cảm nhận được chúng, nhưng không thể nắm bắt được tất cả. Dường như có một lực lượng nào đó cố tình xóa nhòa đi quá khứ của ta.Hắn quay lại nhìn Tiêu Chiến, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. Nhưng ngươi đã giúp ta nhận ra tên gọi của mình, Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ biết im lặng, không thể trả lời gì thêm. Cậu hiểu rằng, quá khứ của Vương Nhất Bác chính là một phần ký ức đầy bi kịch, và hiện tại, hắn đã phải trải qua rất nhiều thử thách để tìm lại chính mình.
Sau giây phút im lặng, Vương Nhất Bác lại cười, đôi mắt hắn lại trở về với vẻ nghiêm nghị thường ngày.
— Tiêu Chiến, ta biết ngươi đã dần thay đổi và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng nếu ngươi muốn có đủ sức mạnh để đối phó với yêu giới và những kẻ muốn phá hủy thế giới này, ngươi sẽ cần phải luyện tập nhiều hơn nữa. Hãy chuẩn bị, vì thử thách phía trước còn vô cùng cam go.
Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt kiên định.
— Tôi sẽ không bỏ cuộc, Vương Nhất Bác. Tôi sẽ không để thế giới này rơi vào tay yêu giới.
Vương Nhất Bác nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh như có ngọn lửa không bao giờ tắt.
— Ta tin ngươi. Cùng nhau, chúng ta sẽ chiến đấu đến cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip