Chương 28: Vô Tâm
Những sự kiện này chỉ mới là phần mở đầu cho những biến cố tiếp theo mà hai người phải đối mặt. Cả hai đều biết, con đường phía trước không hề dễ dàng. Nhưng dù thế nào, họ sẽ cùng nhau đối diện với tất cả.
Sau khi giải quyết sự nguy hiểm từ yêu quái trong cơ thể Thái hậu, tưởng chừng như hòa bình sẽ trở lại trong triều đình, nhưng một bóng tối mới lại dần xuất hiện.
Vài tháng sau, vào một đêm trăng sáng, trong cung điện vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ. Đó là Công Chúa, đứa con gái duy nhất của Hoàng đế và Thái hậu, một sinh linh bé bỏng mà cả triều đình mong đợi. Người dân trong nước đều đón mừng sự ra đời của công chúa, xem đó là dấu hiệu của một thời kỳ thịnh vượng mới. Nhưng chẳng ai biết rằng, bên trong cơ thể yếu ớt của công chúa, một sức mạnh tăm tối đang chực chờ trỗi dậy.
Công chúa, dù chỉ mới vài tháng tuổi, bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ. Mọi người trong cung bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi, những cơn gió lạnh kỳ quái, ánh sáng trong phòng tối dần. Đặc biệt là vào mỗi đêm, khi công chúa khóc, thì những người xung quanh lại cảm thấy sức khỏe của mình dần cạn kiệt. Một số cung nhân và thị vệ bỗng nhiên chết mà không rõ lý do, và điều kỳ lạ là cơ thể của họ không có vết thương, chỉ còn lại những vết đỏ nhợt nhạt, như thể bị hút hết sinh lực.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bắt đầu nghi ngờ điều gì đó không ổn. Họ tiếp cận được thông tin từ một số người trong cung, và không lâu sau, họ nhận ra rằng, công chúa đang bị một yêu quái cổ xưa nhập vào. Con quái vật này, giống như những yêu quái mà họ đã từng đối mặt trước đây, có khả năng hút máu và sinh lực của người khác để duy trì sự sống.
Tiêu Chiến cảm thấy đau đớn trong lòng. Một đứa trẻ vô tội lại bị một thế lực tà ác điều khiển, đó là điều không thể chấp nhận được. Nhưng cùng lúc, anh cũng nhận ra rằng nếu không hành động kịp thời, thì không chỉ công chúa, mà toàn bộ triều đình sẽ rơi vào tay của yêu quái.
"Chúng ta phải làm gì?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, ánh mắt lo âu nhưng kiên định.
Vương Nhất Bác nhìn vào công chúa đang nằm trong chiếc nôi, cơ thể bé nhỏ, nhưng đôi mắt lại sáng rực như ánh lửa. "Cần phải tìm ra cách giải quyết. Con yêu quái này có thể đã nhập vào từ khi công chúa mới chào đời." Hắn dừng lại một lát, ánh mắt không khỏi ái ngại. "Nhưng không thể giết chết công chúa. Nếu chúng ta làm vậy, sẽ khiến đất nước này rơi vào hỗn loạn."
Tiêu Chiến gật đầu, hiểu rằng không có lựa chọn dễ dàng nào. Họ phải tìm cách giải thoát công chúa mà không làm hại đến tính mạng nàng.
Đêm hôm đó, trong một căn phòng bí mật của cung điện, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chuẩn bị lên kế hoạch đối phó với yêu quái. Họ sử dụng những linh thuật mà họ đã học được trong suốt thời gian qua, kết hợp với trường kiếm của Vương Nhất Bác, để tạo ra một kết giới tạm thời, ngăn không cho yêu quái tiếp tục hút máu người dân.
Nhưng khi họ tới gần nôi công chúa, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, khiến cả hai giật mình. Một vệt sáng đỏ rực xuất hiện quanh công chúa, và một tiếng cười khẽ vang lên từ trong bóng tối.
"Các ngươi không thể ngăn cản ta." Một giọng nói lạnh lùng, vang vọng trong không gian tẩm cung.
Đột nhiên, công chúa mở mắt, ánh mắt nàng không còn là ánh mắt của một đứa trẻ vô tội nữa, mà là của một sinh vật khác – một yêu quái. Sức mạnh đen tối bắt đầu trỗi dậy, khiến không khí trong phòng dày đặc và nặng nề.
"Ta là Vô Tâm, yêu quái đã sống nghìn năm, và giờ đây, linh hồn ta đã chiếm đoạt cơ thể này."
Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều cảm thấy một sức mạnh vô cùng đáng sợ, nhưng họ biết rằng chỉ có cách tiêu diệt yêu quái này thì mới có thể cứu được công chúa.
Vương Nhất Bác không chần chừ, rút trường kiếm ra và vung mạnh về phía yêu quái trong cơ thể công chúa. Tiêu Chiến niệm một câu thần chú để tạo ra một lá chắn bảo vệ, đồng thời chuẩn bị cho trận chiến ác liệt sắp tới.
"Hãy để ta kết thúc con quái vật này!" Vương Nhất Bác quát lên.
Yêu quái Vô Tâm cười khẩy, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía hai người. "Các ngươi không thể đánh bại ta đâu, vì ta đã chiếm được cơ thể này, sức mạnh của ta sẽ vượt qua tất cả!"
Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác biết rằng, chỉ cần quyết tâm và sức mạnh của tình bạn, họ sẽ có thể đánh bại con yêu quái này, giải thoát công chúa và bảo vệ triều đình khỏi sự diệt vong.
Cuộc chiến ác liệt sắp bắt đầu..
Cuộc chiến giữa Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và yêu quái Vô Tâm ngày càng gay cấn. Sức mạnh của yêu quái đang dần chiếm ưu thế, khiến không khí trong hoàng cung trở nên ngột ngạt. Công chúa – thân thể vô tội của nàng đã trở thành nơi trú ngụ của một con quái vật hùng mạnh, và mọi nỗ lực của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác dường như vẫn chưa đủ để tiêu diệt yêu quái này.
Cung điện lắc lư, những tiếng nổ mạnh vang lên từ khắp các góc trong hoàng cung khi yêu quái phát động những đợt tấn công đầy tàn ác. Những tia sét đỏ rực xé toang bầu trời, tạo thành những vết nứt trên những bức tường của cung điện, những viên gạch vỡ văng ra xung quanh. Bầu không khí ngập tràn mùi máu và thuốc súng, khiến không ai có thể thở nổi.
Yêu quái Vô Tâm bay lượn trên không, dùng cơn gió đen tối quét qua khắp hoàng cung, làm cho mọi thứ xung quanh tan nát. Mỗi lần hắn vung tay, những ánh sáng đỏ bắn ra như mũi tên độc, đốt cháy mọi thứ. Hắn không chỉ muốn tiêu diệt các chiến binh mà còn đang tìm kiếm cách tiêu diệt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, những người đang kiên trì chống lại hắn.
Tiêu Chiến đứng vững trước đợt tấn công của yêu quái, sức mạnh của hắn vẫn chưa đủ để đối đầu trực diện với Vô Tâm. Vương Nhất Bác quét kiếm về phía yêu quái, nhưng mỗi lần trường kiếm chạm vào cơ thể yêu quái, nó lại tan biến trong làn sương đen tối. Tình hình càng trở nên nguy cấp khi yêu quái Vô Tâm liên tục tạo ra những cơn sóng xung kích, làm vỡ toang mọi thứ trên đường đi.
"Chúng ta cần giúp đỡ!" Tiêu Chiến kêu lên, mắt nhìn Vương Nhất Bác. "Nếu không, cả hoàng cung này sẽ không thể tồn tại!"
Vương Nhất Bác gật đầu. Cả hai người đều nhận thức được rằng, sức mạnh của họ hiện tại là chưa đủ. Họ cần một lực lượng lớn hơn, và rất may, sự giúp đỡ không lâu sau đã đến.
Tướng quân Liễu Nhất Thiên, người đứng đầu quân đội triều đình, nghe tin về cuộc chiến trong hoàng cung. Không thể chần chừ thêm, ông liền huy động quân triều đình, dẫn đầu một đội quân tinh nhuệ đến ứng cứu. Mặc dù quân đội không có sức mạnh thần thoại như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng họ vẫn được huấn luyện bài bản, có sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ và sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
Liễu Nhất Thiên cùng đội quân của mình tiến vào cung điện. Khi nhìn thấy cảnh tượng hoàng cung tan hoang và yêu quái Vô Tâm đang hoành hành, ông không hề do dự, lập tức ra lệnh cho quân sĩ cầm vũ khí xông vào trận chiến. Những trận đánh ác liệt nổ ra giữa quân lính và những con yêu quái mà Vô Tâm triệu hồi từ bóng tối. Quân đội của Liễu Nhất Thiên chiến đấu dũng cảm, nhưng sức mạnh của yêu quái lại quá lớn.
Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Liễu Nhất Thiên hiểu rằng, nếu không tiêu diệt được yêu quái Vô Tâm ngay lập tức, mọi thứ sẽ chìm trong hỗn loạn. Họ quyết định kết hợp sức mạnh của mình, tạo thành một thế trận không thể phá vỡ.
"Tướng quân, hãy thu hút sự chú ý của hắn!" Tiêu Chiến ra lệnh. "Chúng tôi sẽ tiêu diệt yêu quái từ trong!"
Liễu Nhất Thiên gật đầu, không một chút ngần ngại. Ông dẫn quân lính tạo ra một tuyến phòng thủ vững chắc, để Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có thể tiếp cận Vô Tâm. Cuộc chiến ngày càng trở nên tàn khốc. Liễu Nhất Thiên cùng các chiến binh chiến đấu như những người anh hùng thực thụ, dù biết rằng mình chỉ là lớp khiên chắn cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Với sự phối hợp hoàn hảo, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã có cơ hội tiếp cận Vô Tâm. Vương Nhất Bác vung trường kiếm mạnh mẽ, hạ một đòn quyết định vào yêu quái. Cùng lúc đó, Tiêu Chiến dùng toàn bộ linh lực để tạo ra một lớp kết giới bảo vệ, ngăn không cho yêu quái có thể thoát thân.
Vô Tâm hét lên một tiếng đau đớn, thân hình bắt đầu biến dạng. Từ cơ thể yêu quái, một luồng khí đen tối bay ra, nhưng cuối cùng cũng bị tiêu diệt trong một đòn chí mạng từ Vương Nhất Bác.
Với sự hy sinh và lòng kiên cường của các chiến binh, yêu quái Vô Tâm cuối cùng đã bị tiêu diệt. Cả hoàng cung im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của những người sống sót.
Tướng quân Liễu Nhất Thiên và các chiến binh của ông đã làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng sự mất mát trong trận chiến này không hề nhỏ. Mặc dù Vô Tâm đã bị tiêu diệt, nhưng hậu quả của trận chiến này sẽ không thể dễ dàng phai mờ.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi cảm thấy nặng nề. Họ đã chiến đấu hết mình, nhưng họ cũng biết rằng bóng tối vẫn còn đó, chờ đợi cơ hội để trỗi dậy lần nữa.
Mối nguy hiểm chưa kết thúc, và cuộc chiến thật sự vẫn còn ở phía trước.
Sau trận chiến khốc liệt, khi yêu quái Vô Tâm cuối cùng bị tiêu diệt, hoàng cung lặng lẽ bước vào một giai đoạn phục hồi. Tuy nhiên, những vết thương và sự tàn phá mà yêu quái gây ra không dễ dàng lành lại. Hoàng cung, một trong những nơi quyền lực nhất của vương triều, giờ đây chỉ còn lại đổ nát và những nỗi buồn chưa thể xóa nhòa.
Hoàng đế đã qua đời trong trận chiến với yêu quái, thân thể ông bị thương nặng, nội tạng bị hút sạch máu và linh hồn bị giày vò. Cả triều đình ngập tràn trong nỗi tiếc thương, nhưng cũng đồng thời phải đối diện với thực tế rằng hoàng đế đã không thể vượt qua được sự tấn công từ thế lực tà ác.
Tướng quân Liễu Nhất Thiên, người đã lãnh đạo quân triều đình trong trận chiến, trở thành người hùng của triều đình. Lý do cho sự chiến thắng đó không chỉ bởi tài năng quân sự, mà còn bởi sự kiên cường và tận tụy của ông. Dù trận chiến đã khiến ông và quân sĩ phải chịu không ít tổn thất, nhưng ông đã bảo vệ được hoàng cung và triều đình. Tất cả đều biết rằng nếu không có sự can đảm của Liễu Nhất Thiên và quân đội, mọi chuyện đã đi theo một hướng rất khác.
Sau khi thông báo về cái chết của hoàng đế, triều đình đứng trước một thử thách lớn: việc chọn lựa người kế vị. Trong thời điểm hỗn loạn này, ai sẽ là người đủ sức lãnh đạo vương triều vượt qua cơn sóng gió?
Cuộc chọn lựa này không hề dễ dàng. Các đại thần trong triều đều có ý kiến riêng, và những phe phái trong triều đình cũng không ngừng tranh đấu. Tuy nhiên, với sự ủng hộ mạnh mẽ từ các quan chức, tướng quân Liễu Nhất Thiên trở thành người sáng giá nhất để thay thế vị trí hoàng đế. Mặc dù Liễu Nhất Thiên là một người tướng quân dày dặn kinh nghiệm, chiến đấu giỏi, nhưng ông vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành người đứng đầu vương triều.
Với lòng trung thành và sự cống hiến không ngừng, Liễu Nhất Thiên nhận lãnh chức vụ tân hoàng đế của vương triều. Tuy nhiên, ông biết rằng việc lãnh đạo một quốc gia không chỉ là chiến thắng trong những trận chiến, mà còn là việc xây dựng lại nền tảng hòa bình và phồn thịnh. Và để làm được điều này, ông cần sự giúp đỡ từ những người trung thành, như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
"Triều đình đã bị tàn phá quá nhiều, nhưng từ giờ trở đi, chúng ta sẽ xây dựng lại từ đầu. Quốc gia này cần một sự lãnh đạo mạnh mẽ, và tôi sẽ không để mọi hy sinh của các bạn trở thành vô nghĩa." Liễu Nhất Thiên đứng trên ngai vàng, nhìn về phía những đại thần và quân lính, ánh mắt của ông kiên định.
Các quan lại trong triều, dù không hoàn toàn đồng tình với quyết định của triều đình, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng Liễu Nhất Thiên là người có khả năng lãnh đạo tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại. Và trong suốt quá trình phục hồi đất nước, Liễu Nhất Thiên cũng không quên mối liên hệ với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Ông biết rằng những người này đã giúp triều đình đứng vững trong một thời khắc khó khăn, và họ xứng đáng có được sự tưởng thưởng và tôn trọng.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng chứng kiến một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình. Dù đã vượt qua nhiều thử thách, nhưng lần này, họ cũng nhận ra rằng, vai trò của họ trong quốc gia không chỉ là chiến đấu mà còn là một phần trong sự tái thiết vương triều. Đất nước này đã trải qua quá nhiều mất mát, và giờ là lúc họ cần đoàn kết để xây dựng lại.
Sau khi Liễu Nhất Thiên được phong làm hoàng đế, một thời kỳ phục hưng mới bắt đầu. Triều đình bắt đầu sửa chữa lại những tòa cung điện bị tàn phá, phục hồi lại nền kinh tế và thiết lập lại trật tự trong xã hội. Mọi người trong hoàng cung bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình, với niềm tin rằng triều đại mới sẽ không chỉ mạnh mẽ về quân sự mà còn ổn định về mặt chính trị và xã hội.
"Mọi người sẽ nhìn vào chúng ta, và tôi muốn chúng ta cùng nhau vươn lên, vượt qua tất cả." Liễu Nhất Thiên nói, bàn tay nắm chặt chặt ngai vàng như một lời thề nguyện.
Cuộc sống mới bắt đầu, nhưng những người như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ quên những cuộc chiến và hy sinh đã đưa họ đến vị trí này. Họ cùng với Liễu Nhất Thiên và các quan lại trong triều sẽ xây dựng lại một vương triều huy hoàng, đánh bại tất cả những thế lực xấu xa trong tương lai, và bảo vệ quê hương mà họ đã phải chiến đấu không ngừng nghỉ để giành lại.
Và trong một đêm không trăng, khi hoàng cung vẫn còn những vết tích của chiến tranh, những người chiến sĩ như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác biết rằng dù đã giành được chiến thắng, cuộc hành trình của họ vẫn chưa kết thúc. Thời gian sẽ tiếp tục thử thách họ, nhưng với lòng dũng cảm và sự kiên cường, họ sẽ đứng vững.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip