Chương 41: Yêu quái lộ diện
Trong cung điện tối tăm, bầu không khí trở nên nặng nề và ám muội. Một sự hiện diện kỳ lạ lan tỏa khắp không gian, khiến cho không chỉ những người trong cung mà cả những sinh vật xung quanh cũng cảm nhận được sự thay đổi. Hoàng Đế, người đứng đầu vương triều, đang rơi vào một trạng thái nguy hiểm không thể cứu vãn nếu không có sự can thiệp kịp thời.
Đêm đó, khi Hoàng Đế đang nghỉ ngơi trong tẩm cung của mình, một cơn đau bất ngờ ập đến, như thể có một lực lượng vô hình nào đó xâm chiếm cơ thể của ngài. Đau đớn, khó chịu, và một cảm giác mệt mỏi tràn đến, khiến Hoàng Đế cảm thấy không thể thở nổi. Một vết thương nhỏ xuất hiện trên bàn tay, nhưng từ đó, máu đen bắt đầu rỉ ra, lan rộng khắp da thịt, đồng thời, một cơn sốt cao bất ngờ ập đến khiến ngài không thể cử động.
Trong khi đó, các cung nữ và thái giám vội vã đến kiểm tra. Họ thấy Hoàng Đế nằm bất động, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Mọi người hoảng hốt gọi các thái y, nhưng họ cũng không thể xác định rõ nguyên nhân của tình trạng này. Chỉ đến khi một trong những thái y cao cấp nhìn thấy vết thương trên tay Hoàng Đế, ông mới vỡ lẽ.
"Hoàng Thượng đã trúng độc... độc rết!" Ông ta không thể giấu nổi sự hoảng loạn trong giọng nói, lập tức quỳ xuống, vái lạy cầu cứu.
Lời nói vừa dứt, không khí trong tẩm cung càng trở nên ngột ngạt. Hoàng Đế đã bị trúng một loại độc cực kỳ nguy hiểm, mà chỉ có một số ít những sinh vật hắc ám có thể sử dụng – rết tinh. Độc của loài này không chỉ nhanh chóng lan khắp cơ thể mà còn gây ra những cơn đau đớn tột cùng. Trong vòng một ngày, nếu không chữa trị kịp thời, Hoàng Đế có thể sẽ mất mạng.
Ngay khi tình thế trở nên nguy cấp, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhận được tin tức và lập tức vội vàng tới cung. Họ biết rằng, chỉ có họ mới có thể cứu được Hoàng Đế khỏi cơn nguy kịch này.
Hai người bước vào tẩm cung, nhìn thấy Hoàng Đế nằm bất động trên giường, sắc mặt đã chuyển thành màu xanh nhợt, đôi mắt nhắm chặt. Mặc dù đã được các thái y chăm sóc, nhưng tình hình vẫn không có gì cải thiện.
"Hoàng Thượng!" Tiêu Chiến bước tới, nhìn Hoàng Đế đầy lo lắng, nhưng không quên lướt qua các thái y để xem xét tình trạng. "Sao lại có thể ra nông nỗi này?"
Vương Nhất Bác tiến đến gần, ánh mắt đầy quyết tâm. "Độc này không phải là thứ có thể chữa trị dễ dàng, nhưng nếu chúng ta không làm gì, Hoàng Đế sẽ mất mạng trong đêm nay."
Chỉ trong chốc lát, các bộ phận trong cung đã rối loạn. Cung nữ, thái giám đều hoảng loạn, nhưng cũng có một số người lại lặng lẽ quan sát từ phía xa, ánh mắt đầy sự kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều biết, độc rết không phải là một loại độc thông thường, mà là độc của một sinh vật cực kỳ nguy hiểm – rết tinh. Loài yêu quái này có thể kiểm soát độc tố, điều khiển cơ thể nạn nhân và hút cạn sinh lực. Bất kỳ ai bị trúng phải độc này đều không thể tự mình thoát khỏi.
"Đừng để thời gian trôi qua nữa," Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, rồi quay sang các thái y, ra lệnh. "Dùng ngay tất cả phương pháp có thể để giải độc."
Vương Nhất Bác gật đầu, và ngay lập tức, cả hai bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, đồng thời, thần thức của họ được phóng ra để tìm kiếm dấu vết của loài yêu quái đó.
Đột nhiên, một làn khí lạnh toát ra từ phía cửa cung, như thể không khí bỗng chốc dừng lại, và những bóng hình mơ hồ bắt đầu hiện lên. Lời nói của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác như bị gió cuốn đi, và không gian xung quanh họ trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
"Rốt cuộc là ai?" Vương Nhất Bác cầm kiếm, chuẩn bị đối phó với tình huống bất ngờ.
Một bóng hình màu đen mờ ảo xuất hiện ngay giữa căn phòng, và đó chính là Rết Tinh – kẻ đã gây ra độc hại này. Nó không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ, ánh mắt đỏ rực, tràn ngập sức mạnh hắc ám.
"Người trúng độc sẽ không bao giờ thoát khỏi sự điều khiển của ta," Rết Tinh lên tiếng, giọng nói đầy lạnh lùng.
Từ từ, yêu quái này bắt đầu phát ra một loại khí độc đặc biệt, lan tỏa ra xung quanh, khiến cho không khí thêm phần ngột ngạt và nặng nề. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng loạt lao lên, nhưng đều bị ngừng lại bởi lớp vỏ độc khí bao trùm. Trận chiến này sẽ không dễ dàng.
"Chúng ta phải tiêu diệt ngay yêu quái này trước khi nó tiếp tục hủy hoại!" Vương Nhất Bác nói trong lúc chiến đấu với cơn khó thở.
Giây phút quyết định đã đến, và trận chiến này không thể dừng lại!
Trong cung điện lạnh lẽo, tiếng thở dốc của Hoàng Đế hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch. Từng cơn đau đớn khiến cơ thể ngài co quắp lại, trong khi độc tố từ rết tinh vẫn đang từ từ lan ra, chiếm lĩnh từng mạch máu trong người. Hơi thở của Hoàng Đế ngày một yếu dần, và chỉ có một hy vọng duy nhất, đó là sự can thiệp kịp thời từ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Lúc này, Thu Ngọc – người vốn bị cuốn vào vòng xoáy giữa quyền lực và yêu quái – đã không thể đứng nhìn thêm nữa. Mặc dù nàng biết rằng bản thân không thể làm gì, nhưng một dòng máu trong người nàng dâng lên mãnh liệt, thúc giục nàng hành động.
"Hoàng Thượng! Cố lên!" Thu Ngọc vội vã bước tới, gương mặt tái nhợt nhưng tràn đầy quyết tâm. Nàng không thể để Hoàng Đế – người đã từng đối đãi tốt với mình, người mà nàng không thể không cảm thấy lòng thương xót – phải ra đi như vậy.
Rết tinh, ác quái mà tất cả họ đều đang phải đối phó, đang lặng lẽ rình rập, chỉ chờ cơ hội để kết liễu sinh mạng của Hoàng Đế.
"Thu Ngọc, không!" Tiêu Chiến từ phía xa gọi với giọng gấp gáp, nhưng đã quá muộn. Thu Ngọc nhanh chóng lao tới bên giường Hoàng Đế, ánh mắt lóe lên tia sáng quyết liệt. Nàng biết mình không thể cứ đứng nhìn và cầu cứu mãi, phải làm gì đó để cứu người.
Với đôi tay run rẩy, Thu Ngọc chạm vào vết thương của Hoàng Đế. Một làn sóng ma quái, như thể nguồn năng lượng kỳ lạ từ yêu quái trong không khí đang tìm cách xâm nhập vào nàng. Nhưng nàng không bỏ cuộc. Mặc dù không phải là người có khả năng điều khiển linh lực mạnh mẽ như Tiêu Chiến hay Vương Nhất Bác, Thu Ngọc lại sở hữu một sức mạnh đặc biệt mà không phải ai cũng biết – một năng lực hút độc từ cơ thể.
Thu Ngọc lấy một chiếc ngọc bội mà nàng luôn mang theo – viên ngọc phát sáng nhè nhẹ, một vật thừa kế từ tổ tiên, vốn được cho là có thể hút độc hại ra khỏi cơ thể. Nàng vội vã dùng nó để hút hết phần độc rết tinh đang lan tràn trong người Hoàng Đế.
Lúc này, Rết Tinh – yêu quái với hình dáng như một con rết khổng lồ, đầy ma mị – nhận ra hành động của Thu Ngọc và cảm thấy nguy hiểm. Yêu quái gầm lên một tiếng thật lớn, thanh âm vang dội trong toàn cung, như thể muốn cảnh báo tất cả.
"Đừng để nó hút máu của ngài!" Rết Tinh gào thét, cố gắng tấn công Thu Ngọc. Nhưng nàng đã quá nhanh, kịp thời ngăn chặn phần lớn độc tố.
Cảm giác như máu của Hoàng Đế đang bốc cháy trong người, một cơn nhiệt cuồn cuộn chạy qua tay Thu Ngọc, khiến nàng như sắp kiệt sức. Nhưng nàng không bỏ cuộc. Ngọc bội bắt đầu sáng lên rực rỡ, ánh sáng phát ra từ nó càng lúc càng mạnh, như một tia hy vọng trong màn đêm đen tối.
Rết Tinh không thể ngờ rằng chính mình lại phải đối mặt với sức mạnh ngược lại từ Thu Ngọc. Nó gầm lên, tung ra những đòn tấn công bằng cách đập mạnh những chiếc chân sắc nhọn vào không khí. Một trong những chiếc chân của nó trúng phải một phiến đá trong cung, khiến nó bị thương nặng.
Đau đớn vì bị mất chân, Rết Tinh bừng lên một cơn giận dữ, cố gắng lùi lại và biến mất khỏi hiện trường. Nhưng trước khi rút lui, nó đã để lại một lời cảnh cáo:
"Ta sẽ quay lại! Các ngươi không thể tránh khỏi đâu!"
Tuy nhiên, trước khi yêu quái kịp rút lui, Vương Nhất Bác đã kịp lao tới với trường kiếm trong tay. Một đòn quyết định nhằm vào yêu quái, nhưng lúc này, Hoàng Đế đã dần ổn định hơn nhờ sự giúp đỡ của Thu Ngọc.
"Hoàng Thượng, ngài sẽ qua khỏi," Thu Ngọc thở phào, nhưng đôi tay nàng vẫn không thể ngừng run rẩy vì sức nặng của trách nhiệm vừa qua.
Hoàng Đế, dù còn yếu ớt, nhưng đã tỉnh lại, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Thu Ngọc đầy sự biết ơn. "Cảm ơn ngươi, Thu Ngọc. Không có ngươi, ta đã không thể sống sót."
Thu Ngọc mỉm cười yếu ớt, nhưng không nói gì thêm. Nàng đã làm hết khả năng của mình. Giờ đây, mọi thứ đã được giải quyết tạm thời, nhưng nàng biết rằng cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.
Lần này, Rết Tinh tuy bị thương nhưng không hoàn toàn bị tiêu diệt. Nó sẽ còn quay lại, và họ phải chuẩn bị đối mặt với những thử thách lớn hơn. Nhưng ít nhất, Hoàng Đế vẫn còn sống, và tất cả có thể tiếp tục chiến đấu.
Một bước đi mới bắt đầu, và câu chuyện của Thu Ngọc, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cùng Hoàng Đế vẫn còn tiếp tục.
Sau trận chiến kịch liệt với yêu quái Rết Tinh, Hoàng Đế đã tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng độc tố trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ. Tuy tình trạng đã ổn định, nhưng cần phải tìm thuốc chữa độc ngay lập tức, nếu không độc tố sẽ tiếp tục phát tán, đe dọa tính mạng Hoàng Đế.
Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Thu Ngọc quyết định lên đường tìm kiếm thảo dược quý hiếm, có thể giúp chữa trị vết thương và độc tố cho Hoàng Đế. Họ biết rằng, trong vùng đất hoang vu gần biên giới, có một loại thuốc thần kỳ mà chỉ những người tinh thông y lý mới có thể nhận ra.
"Chúng ta phải đi ngay thôi. Nếu không kịp, Hoàng Thượng sẽ gặp nguy hiểm," Vương Nhất Bác nói với giọng nghiêm túc, nhìn về phía Tiêu Chiến và Thu Ngọc.
Thu Ngọc gật đầu, không nói gì thêm. Mắt nàng lộ vẻ lo âu, nhưng sự quyết tâm trong ánh nhìn ấy lại khiến Tiêu Chiến cảm thấy an lòng. Nàng đã luôn mạnh mẽ, dù phải đối diện với bao thử thách.
Cả ba người lên đường, dọc theo con đường xuyên qua khu rừng rậm rạp và những ngọn núi cao. Trong khi đó, Rết Tinh, sau khi bị thương nặng trong cuộc chiến trước, đã không bỏ cuộc mà tiếp tục bám theo họ. Nó không thể để Hoàng Đế sống sót, bởi lẽ Hoàng Đế chính là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch của nó.
Vào một đêm tối trời, khi Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Thu Ngọc đang dừng chân nghỉ ngơi ở một khu rừng vắng, họ không hề hay biết rằng Rết Tinh đã phục kích sẵn.
Tiêu Chiến ngồi đan tay vào nhau, suy tư về tình hình hiện tại, khi bỗng dưng một tiếng động lạ vang lên từ bóng tối phía xa. Lập tức, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng dậy, chuẩn bị ứng chiến. Nhưng Rết Tinh đã tấn công trước, những chiếc chân sắc bén từ bóng tối lao ra, nhắm thẳng vào Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ kịp phản ứng nửa giây trước khi một chiếc chân rết đâm vào vai trái của anh. Đau đớn, Tiêu Chiến ngã xuống đất, máu từ vết thương bắt đầu rỉ ra, nhưng anh vẫn không dừng lại. Với một cử động mạnh mẽ, Tiêu Chiến lấy kiếm ra, nhưng hắn đã quá yếu để chiến đấu lại.
"Tiêu Chiến!" Thu Ngọc hét lên, chạy đến bên Tiêu Chiến, đôi mắt nàng tràn ngập lo lắng. Nàng không thể để anh bị thương thêm nữa. Cô lập tức dùng hết sức để trị thương cho Tiêu Chiến, nhưng độc tố từ rết tinh đã lan ra khá nhanh.
Vương Nhất Bác, vốn đã quen với việc chiến đấu trong những tình huống nguy hiểm, đã kịp phản công, chém một đòn chí mạng vào một chiếc chân của Rết Tinh, khiến nó phải rút lui. Nhưng nó vẫn chưa bỏ cuộc mà lẩn vào bóng tối, chuẩn bị một đợt tấn công mới.
"Chúng ta không thể dừng lại. Tiêu Chiến, phải đứng dậy!" Vương Nhất Bác quát lớn, thúc giục Tiêu Chiến đứng dậy.
Dù rất đau, Tiêu Chiến vẫn gắng gượng, dùng sức đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng khuôn mặt anh nhợt nhạt vì mất máu. Thu Ngọc nhanh chóng rút ra một viên thuốc quý mà nàng đã chuẩn bị trước đó, cho Tiêu Chiến uống, nhằm tạm thời ngừng sự lan tỏa của độc tố.
"Thu Ngọc, đừng để ta cản bước các ngươi. Hoàng Đế cần các ngươi hơn," Tiêu Chiến nói, giọng yếu ớt, đôi mắt không thể giấu được sự mệt mỏi.
Thu Ngọc không nói gì, chỉ tập trung hết sức chữa trị cho Tiêu Chiến. Mặc dù cô biết họ đang vướng phải một tình thế nguy hiểm, nhưng không thể bỏ cuộc.
Rết Tinh tấn công thêm một lần nữa. Lần này, nó lao vào bất ngờ, nhưng Vương Nhất Bác đã kịp chuẩn bị, chém mạnh vào cơ thể yêu quái, khiến nó hét lên đau đớn. Sau đó, yêu quái lùi lại, mất dần sức chiến đấu.
"Chạy đi! Chúng ta không thể đấu tiếp nếu không có sự trợ giúp từ thuốc," Vương Nhất Bác hét lên.
Cuối cùng, trong khi Rết Tinh lùi lại và đợi cơ hội, nhóm ba người nhanh chóng rời khỏi khu rừng, tiến thẳng về phía dãy núi nơi có thảo dược cứu chữa. Tiêu Chiến tuy bị thương nhưng vẫn gắng gượng bước đi, trong khi Thu Ngọc và Vương Nhất Bác tiếp tục bảo vệ.
Chặng đường gian nan, cuộc chiến chưa bao giờ kết thúc. Nhưng dù có nguy hiểm, dù có phải chịu đau đớn, họ không bao giờ lùi bước.
Mọi thứ chỉ có thể kết thúc khi họ cứu được Hoàng Đế và diệt trừ hoàn toàn yêu quái Rết Tinh.
"Thu Ngọc!" Vương Nhất Bác hét lên, nhưng hắn đã quá muộn.
Rết Tinh nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, mang theo Thu Ngọc. Cả khu rừng trở nên im lặng, không một âm thanh nào ngoài tiếng gió xào xạc.
Tiêu Chiến gắng gượng đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn rất yếu. Anh cố nén cơn đau, nhưng đôi mắt đã tràn ngập lo âu. "Chúng ta không thể để nàng ấy rơi vào tay yêu quái đó," anh nói, giọng đầy quyết tâm.
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Chiến, trong mắt anh không có gì ngoài sự kiên định. "Chúng ta sẽ cứu nàng. Không ai có thể cản được chúng ta."
Với một cú vung kiếm mạnh mẽ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không lãng phí thêm một giây nào. Họ bắt đầu theo dấu vết mà Rết Tinh để lại, quyết không để Thu Ngọc phải chịu thêm đau đớn.
Trong bóng tối của khu rừng, một cuộc rượt đuổi sinh tử lại bắt đầu. Sức mạnh của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ không dừng lại cho đến khi cứu được Thu Ngọc, nhưng con đường phía trước lại đầy rẫy nguy hiểm và thử thách.
Chương này đáng lẽ ra chia làm 2, nhưng thoy gom lại làm 1 chương cho nó gay cấn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip