Chương 47: Cái bẫy

Tiêu Chiến chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Ta cảm ơn lời mời của Hoàng đế. Tuy nhiên, ta vẫn chưa thể quyết định ngay. Ta sẽ suy nghĩ kỹ."
Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt đầy sự kiên định, rồi nhẹ nhàng nói: "Được rồi, Tiêu Chiến. Ta sẽ chờ đợi quyết định của ngài. Nhưng ta hy vọng ngài sẽ ở lại Tây Vực."
Tất cả mọi chuyện dường như đang được định đoạt trong bóng tối. Một kế hoạch tinh vi đang được Hoàng đế Tây Vực dàn dựng, và Tiêu Chiến lại một lần nữa rơi vào những tính toán nguy hiểm mà hắn không hề hay biết.

Trong ánh sáng mờ ảo của đêm, cung điện của Hoàng đế Tây Vực tràn ngập không khí nặng nề và mờ ám. Tiêu Chiến cảm nhận rõ sự căng thẳng trong lòng, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt của Hoàng đế vẫn khiến hắn cảm thấy bức bối, như thể một chiếc lưỡi dao sắc nhọn đang đe dọa từ phía sau.
Sau buổi tiệc, Hoàng đế đã không giấu giếm ý đồ của mình nữa. Tiêu Chiến bị ép vào một tình thế khó xử khi Hoàng đế yêu cầu hắn ở lại Tây Vực, không chỉ để giúp đỡ đất nước mà còn là để cưới hắn làm vương hậu, trở thành người đứng đầu đế quốc này bên cạnh ông.
Dù biết rõ mối quan hệ giữa mình và Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không thể dễ dàng từ chối. Nhưng hắn biết rằng nếu ở lại, hắn sẽ không chỉ mất tự do mà còn phải gánh vác trọng trách nặng nề mà mình không hề mong muốn.
Hoàng đế, với ánh mắt lạnh lùng, đứng trước Tiêu Chiến, cất giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền: "Tiêu Chiến, ngươi không thể từ chối. Ngươi đã đến đây, và ta không cho phép ngươi rời đi nữa. Hãy ở lại, và cùng ta xây dựng Tây Vực hùng mạnh hơn."
Tuy nhiên, Tiêu Chiến chỉ im lặng, cảm nhận được mối đe dọa từ chính những lời nói ấy. Hắn không muốn làm vương hậu, không muốn chấp nhận vai trò mà Hoàng đế ép buộc. Đặc biệt là khi hắn biết rằng, dù có ở lại hay không, hắn vẫn là con cờ trong tay Hoàng đế.
Nhưng điều mà Tiêu Chiến không ngờ tới là Hoàng đế, vì quá say mê và muốn sở hữu hắn, đã quyết định ra tay để ép buộc hắn theo ý mình. Trong đêm tối, Hoàng đế sai người đưa vào rượu của Tiêu Chiến một loại xuân dược mạnh, khiến hắn không thể kháng cự lại những dục vọng mà Hoàng đế mong muốn.
Khi Tiêu Chiến nhận thấy cơ thể mình bắt đầu thay đổi, hắn cảm nhận được sự mê muội đang dâng trào trong người. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác kháng cự trong lòng ngày càng yếu đi. Hắn muốn lên tiếng, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cơ thể như bị kìm hãm, không thể cử động.
Ngay lúc đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa. Vương Nhất Bác, người mà Tiêu Chiến luôn tin tưởng và yêu thương, đã kịp đến. Hắn không còn là người ngoài cuộc, mà là người có thể cứu Tiêu Chiến khỏi tình huống hiểm nguy này.

Vương Nhất Bác xông vào, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết. Hắn không để Hoàng đế kịp phản ứng, lao đến bên Tiêu Chiến, ôm chặt lấy hắn, đưa hắn ra khỏi tay Hoàng đế và những cạm bẫy mà Hoàng đế đã dày công sắp đặt.
"Tiêu Chiến, đừng lo, ta ở đây rồi," Vương Nhất Bác thì thầm, bàn tay vững vàng giữ chặt lấy Tiêu Chiến, như một lời hứa sẽ bảo vệ hắn, không để hắn phải chịu bất kỳ đau khổ nào.
Hoàng đế thấy vậy, gương mặt biến sắc, nhưng hắn không dám làm gì thêm khi Vương Nhất Bác đã đến kịp lúc, sẵn sàng chống lại bất kỳ ai dám đụng đến Tiêu Chiến.
Tối hôm đó, sau khi rời xa cung điện, Tiêu Chiến đã hoàn toàn phục hồi, cơ thể không còn cảm giác mơ hồ. Vương Nhất Bác chăm sóc hắn từng chút một, giúp hắn thoát khỏi cơn mê và nỗi sợ hãi đè nén trong lòng. Họ đã rời xa những âm mưu, tìm đến một nơi yên bình, nơi mà tình yêu giữa họ có thể tự do lớn lên mà không bị sự quyền lực hay sự kìm kẹp của bất kỳ ai làm hại.
Và trong không gian ấm áp của đêm, chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, họ không cần phải nói gì nữa. Những nỗi lo lắng, những sợ hãi đã tan biến trong vòng tay của nhau. Tiêu Chiến tựa vào ngực Vương Nhất Bác, trái tim hòa cùng nhịp đập của người yêu.
"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến khe khẽ nói, giọng hắn nghẹn ngào nhưng tràn đầy yêu thương. "Chỉ cần có ngươi, ta không còn gì để sợ. Cả thế giới có thể chống lại chúng ta, nhưng chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta sẽ vượt qua tất cả."
Vương Nhất Bác cười nhẹ, vén tóc Tiêu Chiến ra khỏi trán hắn, nhìn vào mắt hắn với ánh mắt đầy ấm áp. "Vậy thì, ta sẽ ở bên ngươi suốt đời, không rời xa ngươi. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Cả hai siết chặt lấy nhau, như thể muốn bù đắp lại những tháng ngày đã qua. Đêm dài buông xuống, nhưng trong căn phòng nhỏ nơi họ đang trú ẩn, một tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu đã nở rộ. Tình cảm của họ không còn bị ràng buộc bởi quyền lực, chỉ còn lại hai trái tim hòa quyện trong sự ngọt ngào và yên bình.
Đó là một đêm mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không bao giờ quên, một đêm họ vui vẻ cùng nhau

Cả hoàng cung Tây Vực dường như chìm trong một cơn ác mộng không ngừng. Hoàng đế, người nắm quyền lực tối cao trong tay, bỗng một ngày trở thành nạn nhân của một âm mưu ám hại. Chỉ sau một đêm, tình trạng của Hoàng đế trở nên nguy kịch, sức khỏe suy kiệt nghiêm trọng. Cái chết không hề báo trước này khiến cả triều đình hoang mang, và những kẻ trong cung không khỏi lo sợ cho tương lai của đế quốc.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, vốn đã quen với những biến động của cung đình, lại không thể ngồi yên khi biết tin. Họ lập tức lên đường, dù Hoàng đế không phải là người thân thiết với họ, nhưng đây là lúc triều đình Tây Vực cần sự giúp đỡ của họ hơn bao giờ hết.
Tiêu Chiến, với y thuật tinh thông và khả năng phán đoán nhanh nhạy, đã nhận ra dấu hiệu của một loại độc kỳ lạ trong cơ thể Hoàng đế. Loại độc này không giống bất kỳ độc nào mà hắn từng gặp qua, và vì thế, hắn buộc phải hành động nhanh chóng nếu không muốn Hoàng đế mất mạng.
"Độc này không thể chữa trị bằng thuốc bình thường," Tiêu Chiến nói trong khi quan sát triệu chứng của Hoàng đế. "Ta phải tìm được một loại thuốc đặc biệt, một thứ chỉ có ở khu rừng thiêng ở phía Đông. Nếu không, chúng ta sẽ không cứu được ngài ấy."
Vương Nhất Bác, không nói gì mà chỉ nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt đầy lo lắng. Dù trong lòng hắn cũng không muốn Hoàng đế sống sót, nhưng giờ đây, họ lại phải đối mặt với một tình huống khác: cứu Hoàng đế để tránh sự hỗn loạn trong triều đình, và đồng thời tìm cách giải độc cho Thu Ngọc, người đang trong tình trạng nguy kịch vì một loại độc khác do Ỷ Lan gây ra.
"Chúng ta phải đi ngay lập tức, không thể chần chừ," Tiêu Chiến quyết định.
Với sự giúp đỡ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhanh chóng lên đường tìm thuốc cứu Hoàng đế. Khu rừng thiêng mà Tiêu Chiến nhắc đến không phải là một nơi dễ tiếp cận. Đây là vùng đất bị cấm, nơi chỉ có những bậc thầy y thuật lâu đời mới dám đặt chân tới. Tuy nhiên, Tiêu Chiến đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, vì không chỉ Hoàng đế mà cả Thu Ngọc đều cần hắn.

Khi họ đến khu rừng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt của thiên nhiên. Những cây cổ thụ khổng lồ, những loài động vật kỳ lạ, và cả những trận mưa rừng dữ dội không ngừng đe dọa sự sống của họ. Nhưng Tiêu Chiến không hề nao núng, hắn đã tìm được loại thảo dược cần thiết sau ba ngày ròng rã tìm kiếm.
Với sự thành công trong việc tìm ra thuốc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở lại cung điện một cách vội vàng. Thời gian quý báu không thể lãng phí, và Tiêu Chiến nhanh chóng chế thuốc, đưa vào cơ thể Hoàng đế. Sự tỉnh lại của Hoàng đế là minh chứng cho sự kỳ diệu của thuốc mà Tiêu Chiến đã mang về. Hoàng đế từ từ mở mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc khi thấy mình vẫn còn sống.
"Ngươi... đã cứu ta?" Hoàng đế hỏi, giọng yếu ớt nhưng không che giấu được sự ngạc nhiên.
Tiêu Chiến gật đầu, không nói nhiều. "Không chỉ ngài, mà cả Tây Vực này cũng cần ngài sống sót."
Vương Nhất Bác đứng cạnh, quan sát sự thay đổi trong ánh mắt của Hoàng đế. Tuy hắn không thích Hoàng đế, nhưng sự sống của Hoàng đế có ý nghĩa lớn đối với đế quốc. Đó là lý do vì sao họ phải cứu ông.
Sau khi Hoàng đế được cứu sống, Tiêu Chiến không dừng lại mà lập tức quay sang cứu Thu Ngọc. Hắn biết rằng, nếu không nhanh chóng chữa trị cho nàng, mọi thứ sẽ trở nên quá muộn. Độc của Ỷ Lan đã xâm nhập vào người Thu Ngọc từ lâu, và nếu không kịp thời cứu chữa, nàng sẽ mất mạng.
Tiêu Chiến vừa làm xong thuốc, vội vàng đem về cung để cứu Thu Ngọc. Khi đặt thuốc lên người nàng, Tiêu Chiến cảm nhận được hơi ấm dần trở lại trong cơ thể Thu Ngọc. Nàng từ từ mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn Tiêu Chiến.
"Ngươi... lại cứu ta?" Thu Ngọc thì thầm, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy cảm động.
Tiêu Chiến không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, bảo nàng nghỉ ngơi. Dù cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng hắn không thể ngừng lo lắng cho Thu Ngọc, vì nàng đã trải qua quá nhiều đau khổ.
"Chúng ta đã thành công rồi, Thu Ngọc. Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương ngươi nữa," Tiêu Chiến nói, ánh mắt kiên quyết.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, quan sát mọi chuyện. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng, hắn hiểu rằng cuộc chiến với những kẻ xấu xa chưa kết thúc. Họ còn nhiều việc phải làm, nhưng ít nhất giờ đây, Hoàng đế được cứu, và Thu Ngọc cũng đã an toàn.
Với quyết tâm vững vàng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiếp tục cuộc hành trình, đối mặt với những thử thách phía trước, nhưng họ biết rằng chỉ cần có nhau, không gì là không thể vượt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#chien