Chương 54: Hạnh phúc chính là đây

Cảm giác hạnh phúc này thật giản dị nhưng lại vô cùng sâu lắng. Không cần gì nhiều ngoài nhau, và cuộc sống tựa như những ngày tháng tươi đẹp trôi qua trong hang sâu này.
Đôi khi, trong những buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn chiếu rọi lên ngọn núi xa, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ ngồi bên nhau, cùng ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên, không cần nói gì nhiều, chỉ lặng im tận hưởng khoảnh khắc yên bình ấy. Những lúc ấy, Tiêu Chiến sẽ quay sang Vương Nhất Bác, nắm lấy tay anh, một cái nắm tay thật chặt, không cần lời nói, chỉ cần cái cảm giác ấy là đủ để hiểu rằng họ mãi mãi là của nhau.
Cuộc sống của họ đơn giản, nhưng ngọt ngào. Những ngày tháng ấy sẽ không bao giờ phai mờ trong ký ức của họ, khi mà tình yêu và sự bình yên đã trở thành những điều quý giá nhất trong cuộc sống này.
Những ngày tháng trong hang sâu trôi qua bình yên đến lạ thường, khi không có những lo âu, không có những thử thách của thế gian. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sống trong một thế giới riêng, nơi chỉ có nhau và thiên nhiên bao la.
Vào mỗi buổi sáng sớm, họ thức dậy khi ánh bình minh vừa ló dạng, những tia sáng đầu tiên len lỏi qua những khe đá, chiếu lên mặt đất mát lạnh. Tiêu Chiến sẽ thức dậy trước, lặng lẽ ra ngoài hái rau, thu hoạch những bông hoa dại mà anh luôn yêu thích. Vương Nhất Bác, với đôi mắt hơi mơ màng sau giấc ngủ say, sẽ từ từ thức dậy, vươn vai và chuẩn bị cho công việc của mình – săn bắt trong khu rừng xung quanh.
Dù công việc có vất vả thế nào, họ luôn làm nó với niềm vui, vì chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt người kia, là tất cả những mệt mỏi, vất vả đều tan biến. Tiêu Chiến sẽ kiên nhẫn ngồi trên tảng đá, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít, đôi khi còn trêu đùa Vương Nhất Bác khi anh trở về với những con thỏ đầy tay.
"Anh lại săn được một con thỏ nữa rồi sao?" Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt long lanh như những vì sao trong đêm tối.
Vương Nhất Bác nở một nụ cười gian xảo, đặt con thỏ vào tay Tiêu Chiến, "Cảm ơn em đã chuẩn bị bữa ăn ngon cho anh."
Tiêu Chiến nhận lấy con thỏ, trêu anh một câu, "Lần sau phải chia sẻ một chút với em chứ. Đừng có lúc nào cũng ăn một mình."

Họ cùng nhau chế biến bữa ăn, với những nguyên liệu đơn giản, nhưng lại không gì có thể thay thế được sự ấm cúng của những bữa cơm bên nhau. Sau bữa ăn, họ sẽ ra ngoài, nơi không khí trong lành, đi dạo quanh khu rừng, nói chuyện về những kỷ niệm ngày trước, về những cuộc phiêu lưu trong quá khứ, nhưng không có điều gì có thể khiến họ quay lại với những ngày tháng cũ.
Có những buổi chiều, khi ánh hoàng hôn lặng lẽ phủ xuống bầu trời, họ sẽ ngồi bên nhau, không cần nói gì, chỉ đơn giản là cùng ngắm nhìn ánh sáng mờ ảo dần dần nhường chỗ cho màn đêm. Tiêu Chiến sẽ dựa vào vai Vương Nhất Bác, cảm nhận được sự ấm áp và vững vàng của anh. Cả hai chỉ cần thế, một không gian yên bình, chỉ có nhau và những khoảnh khắc tuyệt vời.
Thỉnh thoảng, Tiêu Chiến sẽ cầm một cây đàn nhỏ mà anh mang theo từ khi còn đi phiêu bạt khắp nơi. Anh sẽ gảy một vài khúc nhạc nhẹ nhàng, những giai điệu êm dịu lan tỏa trong không gian tĩnh mịch. Vương Nhất Bác sẽ lắng nghe, đôi khi là những câu chuyện phiếm, đôi khi là những tiếng cười hạnh phúc, nhưng không có gì có thể thay thế được cảm giác này.
Vào những đêm khuya, khi ngọn lửa trong lò đã tắt, họ sẽ ngồi bên nhau, thưởng thức rượu, không cần nói gì nhiều. Mỗi ly rượu là một lời hứa, rằng dù thế giới ngoài kia có thay đổi, họ vẫn sẽ cùng nhau sống qua ngày, cùng nhau bước đi trên con đường bình yên này. Không có chiến tranh, không có âm mưu, chỉ có tình yêu, chỉ có nhau.
Cuộc sống của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác giản dị, nhưng lại đầy đủ và trọn vẹn. Chỉ cần bên nhau, họ đã có tất cả. Tình yêu của họ là thứ không gì có thể thay đổi được, như là những cây cỏ trong rừng, dù thời gian có trôi qua, nhưng vẫn luôn vững vàng, luôn phát triển, luôn tươi mới. Họ đã tìm thấy sự bình yên không phải ở nơi xa xôi nào, mà chính là trong trái tim của nhau.

Hoàn
Cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn và vâyt vả, mình cũng đã viết xong bộ truyện hoàn rồi, sẽ ko có ngoại truyện, hẹn gặp lại ở bộ tiếp theo nhá. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#chien