Chương 22: Tôi Nhớ Anh Ấy
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy bản thân ti tiện là lần đầu tiên hắn hạ mình cúi người trước một ai đó.
Với tư cách của một kẻ sinh ra ngậm thìa vàng, với tư chất của người sinh ra trong nhung lụa và quyền thế, một đứa trẻ đến từ gia tộc lâu đời có những mối quan hệ bền chặt trong xã hội tầng thượng lưu đỉnh cấp, Vương Nhất Bác chưa từng phải hạ thấp bản thân trước ai, không cần phải nhận thấy mình nên cúi mình bất cứ ai.
Cha mẹ hắn đã chỉ dạy hắn như những gì gia sư họ mời về dạy dỗ hắn rằng hắn có đủ tất cả năng lực và quyền lực ở trên kẻ khác từ thuở lọt lòng, hắn không giống những người bình thường với cuộc sống bình ổn là đủ ở xã hội ngoài kia.
Hãy giữ tâm tịnh, hãy thể hiện cốt cách cao quý được nuôi dạy, hãy tôn trọng, hãy lịch sự với tất cả vì tất cả đều có thể là đối tác thương vụ, hãy nhớ rằng bản thân có năng lực để điều khiển và giành lấy những thứ thuộc về mình.
Họ đã dưỡng dục hắn như một hoàng tử, một hoàng tử cao ngạo và quyền thế.
Lạnh lùng và kiêu hãnh.
Tử tế nhưng cũng xa cách.
Tôn trọng, cử chỉ thanh lịch và không khinh thường, nhưng hãy ghi nhớ giữ lấy sự tôn quý kiêu ngạo hơn và người khác biệt của bản thân.
Cho dù ngày mai hay hôm nay trời có sập xuống, hay có một kẻ quyền thế hơn hắn đứng trước mặt, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ mình sẽ để đầu gối mình phải trùng xuống và nhún nhường.
Bởi vì hắn có năng lực và tư cách như thế.
Cha mẹ hắn đã dạy hắn rằng chỉ cần sống theo những gì họ dạy bảo chắc chắn sẽ có hạnh phúc. Hắn nghe theo cha mẹ hắn, tâm tâm niệm niệm học theo những gì được chỉ bảo, tiếp nối sự nghiệp của họ, ngoảnh đi ngoảnh lại hạnh phúc gì đó hắn đều không nắm được.
Hạnh phúc của hắn không cần hắn nữa rồi.
Hắn có thể an ủi bản thân rằng hắn có cuộc sống vương giả bao người thèm khát và truy cầu, hắn hạnh phúc hơn vô số người ngoài kia nhờ về mặt tiền tài với xuất thân.
Chẳng qua hắn quá cô đơn, cô đơn đến không thể chịu đựng được khi Tiêu Chiến bỏ hắn mà đi. Khi anh buông tay, hắn nhận ra hạnh phúc giản đơn của đời người hắn cần là anh, hắn nên giữ lấy anh nhưng cái gì cũng không giữ được.
Vì Tiêu Chiến cũng cần được hạnh phúc, hắn hy vọng tình yêu của hắn sẽ hạnh phúc, không nên vì hắn khổ sở mệt mỏi. Hắn giày vò anh không phải ngày một ngày hai bằng sự dối trá đê tiện của bản thân, hắn lừa anh những sáu năm trời, hắn khiến anh thất vọng và suy sụp rồi bỏ mặc anh một mình khốn khổ gặm nhấm vết thương đau đớn kinh khủng. Hắn cũng quá lãnh khốc vô tình với anh, đối anh lạnh nhạt, khiến anh yêu hắn lại phải lo lắng trước sau đã làm sai cái gì với hắn, hành hạ tinh thần của anh mỏi mệt.
Hắn cứ vô tư hưởng thụ những gì anh làm cho hắn, hắn hồn nhiên ngó lơ tất cả tổn thương anh phải gánh lấy khi bạn bè hắn sỉ nhục coi thường anh, hắn cho rằng anh có thể được dỗ dành vì hắn có quyền thế và tiền bạc để mua rất nhiều thứ dỗ ngọt anh.
Chỉ đến khi biết Tiêu Chiến - người đã luôn hành xử ngoan ngoãn, cẩn trọng ở bên cạnh hắn suốt sáu năm, người đã luôn dùng ánh mắt yêu thương vô bờ bến nói lời yêu hắn đã từ bỏ hắn, hắn mới giật mình sợ hãi tìm cách vãn hồi.
Kể cả bảo hắn quỳ gối cũng được, hắn sợ phải buông tay Tiêu Chiến. Hắn không thể chấp nhận có một đêm không có Tiêu Chiến ở bên cạnh.
Ngày mai không có Tiêu Chiến ư?
Vậy đó không còn là tương lai nữa rồi, đó là ác mộng hiện hữu thành thực tại.
Nhưng trước sự kiên quyết và tuyệt tình bằng tất ả lý trí của anh ấy, Vương Nhất Bác không thể làm gì khác.
Hắn trở nên ti tiện và sợ sệt chỉ vì Tiêu Chiến.
Sự tồn tại của Tiêu Chiến đã khắc sâu vào linh hồn của hắn đến thế.
Vương Nhất Bác mở điện thoại lên, Tiêu Chiến không block hắn nữa, câu chúc mừng sinh nhật gõ đi gõ lại nhiều lần, từ hoa mỹ như đi thi IELTS tới bình thường đơn giản như dân bản địa, hắn chần chừ mãi không dám gửi đi, cuối cùng đã có thể gửi rồi.
Tiêu Chiến không rep lại tin nhắn.
Hắn không thể nói gì hơn rằng hắn đã mong chờ anh sẽ hồi âm, ít nhất thả cho hắn cái meme tùy tiện nào đó biểu thị rằng anh nhận được rồi, anh đọc rồi, không có ý kiến gì về ngôn từ hắn nói với anh. Hắn biết thái độ lạnh nhạt của anh, hắn không dám đòi hỏi cao siêu gì hơn thế ngoài chấp nhận nó.
Ngày trước Tiêu Chiến cũng phải đợi hắn trả lời tin nhắn thế này, hắn càng nghĩ càng thấy bản thân trong quá khứ đối đãi Tiêu Chiến thật quá bạc.
Vừa lừa gạt anh chuyện tình cảm vừa tệ bạc trong cách đối đãi thường nhật nhất giữa con người với nhau.
Đổi lại là hắn cũng không thể tha thứ và chấp nhận quay lại.
Tiêu Chiến là con người tỉnh táo, anh biết rằng tình yêu vẩn vương và tha thứ sám hối không thể duy trì quan hệ giữa bọn họ, tội lỗi thì có thể. Nếu cứ tiếp tục cạnh nhau, những gì đã xảy ra vẫn là cái dằm trong tim, bất cứ lúc nào cũng có thể thành đâm ngược vào đối phương khi ôm lấy nhau.
Cả hai đã không còn có thể quay về như trước nữa.
Hắn biết.
Hắn biết cả đời này không thể nắm lấy bàn tay anh nữa.
Hắn biết hắn không thể dựa vào anh hay ôm anh ngủ nữa.
Tương lai về sau của hắn không có Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác bật khóc.
Không phải sai lầm cứ xin lỗi và được tha thứ là sửa chữa được vấn đề được đưa ra, nó chỉ là giải pháp để hòa hoãn hợp lý nhất cho vấn đề chứ không phải giải quyết triệt để.
Mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Chiến, đoạn tình yêu của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã không thể sửa chữa đem về như cũ nữa.
Tiêu Chiến nghĩ không sai, cho dù anh còn yêu hắn thì anh không tự tin chắc rằng họ có thể yêu đương như những người bình thường, tiếp tục đi theo con đường cũ, kết quả sẽ lại y cũ, có khi còn tệ hơn cả trước khi chia tay.
Hắn không xứng với Tiêu Chiến sau tất cả những gì đã xảy ra.
Nhưng hắn vẫn nhớ những khoảnh khắc họ ở cạnh nhau. Mặc dù cả hai đã chia tay không vui vẻ gì, chia tay không phải do gia đình cấm cản hay những yếu tố khác xuất phát từ tiền bạc, xã hội mà là vì chính nguyên nhân ở bản thân hắn gian dối và thờ ơ trước những gì đơn giản nhất mà anh mong muốn nên có trong một mối quan hệ yêu đương nhưng hắn vẫn nhớ họ có khoảng thời gian vui vẻ.
Ví dụ hắn từng dành thời gian đi biển với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã hơn hai mươi, bình thường nhu hòa trầm trầm lại có thể cười tinh nghịch đáng yêu khi tạt nước hắn, ánh cười rạng rỡ dưới ánh chiều tà, đôi mắt tinh anh lấp lánh như những viên đá quý, đó chính là dáng vẻ tươi sáng của cuộc sống hiện hữu.
Tiêu Chiến khi ấy đẹp hơn cả mỹ nhân ngư, hắn chắc chắn, nếu mỹ nhân ngư có tồn tại và Tiêu Chiến là một trong số bọn họ, Tiêu Chiến sẽ là người đẹp nhất trong số họ.
Hay khi họ hẹn hò ở bên ngoài, theo lời đề nghị của anh, dưới ánh nến lúng liếng xinh đẹp, Tiêu Chiến tao nhã thanh lịch của hắn đẹp như họa, nhu tình mềm mại mỉm cười với hắn, kể với hắn không hết chuyện.
Từ lúc nào đến cả những câu chuyện nhỏ trong đời sống anh đã không còn cùng hắn chia sẻ nhỉ?
Hắn bắt đầu không nhớ ra nữa.
Bắt đầu từ lúc nào đến mỉm cười với hắn cũng khiên cưỡng khó coi.
Hắn cuộn mình trong chăn, Tiêu Chiến bị hắn tổn thương thật sự nhiều quá rồi, nhiều đến mức chỉ cần hắn nhớ tới những kỷ niệm vui vẻ của họ, lóe bừng lên như những ngôi sao vụt sáng trên bầu trời bao la kia, hắn lại nhớ xen kẽ tới những lần Tiêu Chiến tỏ ra thất vọng và hụt hẫng trước hành động vô tâm của hắn.
Hắn đã nói gì nhỉ?
Hắn cố nhớ lại, tất cả những ký ức với đầu óc hắn nhức nhối hết cả lên.
«Dù sao đều là nam nhân như nhau, anh đừng tỏ ra yếu đuối được không?»
Vương Nhất Bác thật sự hận bản thân không thể xuyên về quá khứ, đấm cho bản thân ở quá khứ mấy cái. Tiêu Chiến cũng biết tổn thương, làm sao có thể nói mấy lời cay nghiệt nhẫn tâm với anh trong khi anh vốn chẳng cần đến hắn nếu anh muốn?
Thật không thể hiểu tại sao hắn ngày ấy có thể cho mình cái quyền chi phối áp đặt lên Tiêu Chiến như thế. Hắn cho rằng hắn quá kiêu ngạo tự phụ, cho rằng anh không thể rời xa hắn và vì anh đã chiều theo ý hắn nên mới có thể ngang ngược đến mức đó.
Cho dù hắn có xin lỗi anh, cho dù anh đã mỉm cười và đồng ý tha thứ, Vương Nhất Bác không có cách nào tha thứ và bào chữa cho những hành vi của hắn đã làm với anh.
Hắn đã kiêu ngạo làm sao khi cho rằng mình có thể theo đuổi anh lần nữa.
Hắn đã quá tự tin vào bản thân khi cho rằng mình có thể ngăn cản Thanh Thụy yêu anh và giành lấy vị trí ấy.
Tiêu Chiến xứng đáng có hạnh phúc hơn hắn hàng trăm, hàng ngàn lần, hoặc nói điều tốt nhất là không quay về với hắn chính là một kiểu hạnh phúc anh có được rồi.
"Cảm ơn nhé."
Tiêu Chiến gửi voice tới.
Vương Nhất Bác đang lặng lẽ khóc trong tối, thấy tin nhắn anh gửi tới, hắn không biết rep lại làm sao, hắn chỉ cứ bật đi bật lại cái voice đó.
Giống như anh đang ở bên cạnh hắn vậy.
Hắn nhớ anh ấy, người từng là người yêu của hắn.
Hắn nhớ da diết người đàn ông của hắn, người hắn muốn quay lại lần nữa nếu có thể.
Hắn nhớ sâu sắc anh ấy mỗi khi hắn ở một mình, người mà hắn không thể quay lại ngỏ lời yêu nếu muốn anh hạnh phúc thực sự.
Hắn nhớ người hắn đã từng được ôm lấy thật chặt trong vòng tay, người mà hắn phải chia tay buông bỏ vì đã làm tổn thương quá sâu, sâu không thể vãn hồi cả đời, không thể quay lại vĩnh viễn mối quan hệ như cũ mà hắn ngày đêm tiếc nuối cùng ân hận xót xa.
Nếu như được quay ngược thời gian làm người yêu anh, hắn chắc chắn sẽ không đối đãi bạc tình với anh như thế, sẽ không khiến anh phải ngậm ngùi trong buồn tủi rồi lại rộng lòng tha thứ cho những sai lầm của hắn.
Đáng tiếc, đáng tiếc quá, hắn không thể quay ngược lại thời gian, không thể lại được thấy nụ cười chỉ nở rộ vì hắn như dưới ánh hoàng hôn đẹp đến huy hoàng ngày xưa ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip