Chương 32

Tiêu Chiến đứng dậy định đi, quay lại thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt, liền ngây ra: “Anh. . . . . .Anh không đi à?”
Vương Nhất Bác mặt vô cảm liếc nhìn cậu một cái: “Vui chết đi được đúng không?”
Tiêu Chiến nghẹn lời. Nếu nói vui vẻ thì cũng có vui vẻ một chút, nhưng chính xác hơn thì là kinh hỉ. Lần đó cậu giúp Vương Nhất Bác chuyển nhà, đối phương cũng chẳng thèm nói một tiếng đã đi, cuối cùng thì vẫn đứng ngoài cổng trường đợi cậu. Nghĩ đến đây cậu không khỏi mỉm cười. Thực ra người này cũng giống Hạ Lan Bá, là khẩu xà tâm phật. Hơn nữa lần này mặc áo tắm cũng rất kín, chứng tỏ lời cậu nói gì cũng đều ghi trong lòng.

Tiêu Chiến nhanh trí né chủ đề nhạy cảm này, cầm túi thuốc trên tay lên nói như khoe công: “Tui lấy đủ thuốc cho anh rồi nè.”

“Ừ, Tốt.” Vương Nhất Bác giả bộ như không để ý, xoay người bước đi.

Tiêu Chiến cầm túi thuốc vui vẻ theo sát phía sau, đang tưởng sẽ đi về, ai ngờ Vương Nhất Bác lại đi ra thang máy : “Ớ, lên lầu làm gì?”

Vương Nhất Bác chờ trước thang máy, liếc liếc cái chân bó như đòn bánh tét của người nào đó: “Chân của cậu không phải đã đến ngày thay thuốc sao?”

Tiêu Chiến há hốc miệng, cằm cũng muốn rớt cả xuống. Vương Nhất Bác đưa cậu đi đổi thuốc sao?! Sự kinh tủng này có thể ví với chuyện Khải Mặc Lũng làm đạo diễn cho “Sao băng chiến trường “, Âu Triết Luân vào vai một chú công nhân nha!

Tiêu Chiến đần mặt đứng cạnh Vương Nhất Bác, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra. Hai cậu nhóc song sinh khoảng 3 hay 5 tuổi gì đó nhanh như chớp lao ra khỏi thang máy, giống như hai viên đạn pháo, Tiêu Chiến còn đang đứng ngẩn người, không kịp né thì đã thấy Vương Nhất Bác vượt lên đứng chắn trước mình. Một đầu đại pháo đυ.ng trúng đùi Vương Nhất Bác, cảm giác rất mạnh, thế mà Vương Nhất Bác đứng cao sừng sững thế kia vẫn không hề loạng choạng.

Cậu nhóc cầm súng nước ngẩng đầu nhìn một cái rồi giữ anh trai mình lại, tiện thể túm luôn áo choàng tắm của Vương Nhất Bác. Vậy mà dám níu anh lại định chơi trò mèo đuổi chuột.

Sau lưng hai cậu nhóc là một quý bà trẻ tuổi đeo kính râm vừa nói chuyện điện thoại vừa bước nhanh ra khỏi thang máy. Tiêu Chiến cảm khái nhìn đôi giày cao gót ‘hận trời cao’* màu đỏ dưới chân quý bà trẻ tuổi. Đôi giày cao gót bất ngờ dừng lại trước cửa thang máy, cậu lập tức nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Vương Nhất Bác, rõ ràng còn xen lẫn cơn giận cố kìm lại.

(hận trời cao là cách gọi những loại giày cao gót >15cm của dân mạng Trung Quốc.)

“Phiền cô trông con của mình cho tốt. Bọn nhóc suýt chút nữa đã đạp phải chân của bạn tôi rồi.”

Người phụ nữ kia quay đầu lại, thấy đối phương mặc áo choàng tắm thì thấy thật tức cười, nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy được diện mạo của đối phương thì rõ ràng là kinh diễm. Cô ta nhìn người trước mặt một lượt, khıêu khích hất cằm nói: “Cậu dựa vào cái gì mà nói với tôi như vậy?”

Tiêu Chiến biết rõ ngươi phụ nữ mang kính râm Gucci cùng túi xách Hermes này là người không thể chọc tới, nếu bình thường thì cậu sẽ chọn cách nhượng bộ đối phương, nhưng mà. . . . . .Vương Nhất Bác rõ ràng là đang lên tiếng giúp cậu! Nhớ đến dáng vẻ oai phong đứng chắn của Vương Nhất Bác lúc nãy, Tiêu Chiến đột nhiên hăng tiết gà, bày ra bộ mặt nghiêm nghị nói với người phụ nữ kia:

“Thực xin lỗi, tôi không biết lời của bạn tôi có cái gì không đúng. Nơi này là bệnh viện, cô để hai đứa nhỏ đùa giỡn lung tung như thế, lỡ va phải người bệnh thì làm sao giờ?”

Người phụ nữ vẻ mặt như cậu đang nói xằng bậy, càng vênh cằm cao hơn, cũng mặc kệ người đàn ông trong di động kêu lên ” A lô, a lô”, cười lạnh một tiếng: “Bọn nhóc đụng vào người bệnh thì tôi sẽ chịu trách nhiệm hết, có vấn đề gì không?” Nói xong còn khıêυ khích đến gần, “Cho dù có giẫm trúng chân cậu. . . . . .Thì thế nào?”

Tiêu Chiến “Aaaa” một tiếng thật dài. Người phụ nữ kia vậy mà dùng gót giày cao gót dẫm mạnh một cái lên mu bàn chân phải của cậu một cái!

“Á! Đau quá! Bỏ tay ra! Mau bỏ ra!!!” Người phụ nữ ngay lập tức bị Vương Nhất Bác giữ chặt cổ tay, nhờ mang giày cao gót nên cô ta cũng cao tới một mét bảy nhưng bị Vương Nhất Bác một mét tám mươi lăm giữ chặt lấy cánh tay, muốn giãy ra cũng rất chật vật. Cô ta cầm cái túi xách Hermes đập đập vào người Vương Nhất Bác, vừa tức giận vừa xấu hổ quát: “Muốn bồi thường bao nhiêu? Các người muốn tiền chứ gì? Muốn tiền thì chị đây cho các người ngay! Mau bỏ tay ra!”

Mấy người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Hai tiểu quỷ khi nãy đang chơi đuổi bắt giữa đám đông, nghe thấy người phụ nữ la hét ồn ào, liền chạy ào quay về, cầm súng nước bắn Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn hai dòng nước chảy xuống khóe mắt, đuôi lông mày của Vương Nhất Bác, mặt Tần mỹ nhân biến sắc, hai hàm nghiến chặt lại. Tiêu Chiến tâm nói các người tiêu rồi, quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy Vương Nhất Bác quát:

“Tước súng của chúng nó ném đi cho tôi!”

Tiêu Chiến gật đầu. Đại ma vương đã lên tiếng, cậu cũng bất chấp luôn cái gì mà lớn bắt nạt nhỏ, giựt súng nước trên tay hai đứa nhỏ ném vào thùng rác gần thang máy. Đương nhiên trong quá trình ‘thi hành nhiệm vụ’ cũng không tránh được vài tia nước văng trúng vào mặt. Hai cậu nhóc song sinh thấy vũ khí đã bị quẳng vào thùng rác, “oa oa” một tiếng, khóc ầm lên. Người vây xem lại càng nhiều.

Người phụ nữ kia hét to vô lễ, Vương Nhất Bác vẫn như cũ, lạnh lùng túm tay cô ta không buông, cái tư thế kia kết hợp với quần áo trên ngươi đúng là rất khủng bố. Rõ ràng là mặc áo choàng tắm, nhưng vẫn mang khí thế cao cao tại thượng, xung quanh tỏa ra khí áp thấp.

Ngay sau đó, một thang máy khác “đinh” một tiếng liền mở ra, Tiêu Chiến bỗng nghe thấy một giọng nam rất quen ở sau lưng:

“Bội Hi? Vương Nhất Bác? Chuyện gì ở đây vậy?!”

Tiêu Chiến nghe giọng nói liền quay đầu lại, thấy người đàn ông khuôn mặt vuông chữ điền bước ra thang máy, liền choáng váng, tâm nói không thể nào. . . . . . .

“Jason!” Người phụ nữ lúc trước còn ương ngạnh, bây giờ thấy người đàn ông kia lại khóc lóc sướt mướt gọi to. Hai tiểu quỷ cũng khóc ầm ĩ chạy về phía Jason, đồng thang gọi “Cha” một tiếng bắt đầu cáo trạng.

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn, kia đúng thật là Jason, anh ta như thế nào lại ở đây?!

—-

Nửa giờ sau. Trong một phòng bệnh VIP không người.

Jason ngồi trên sô pha, đau đầu nhìn hai người đang ngồi trước bàn trà, một bên là vợ còn một bên là người mới số một mà mình đang nhắm tới. Bội Hi tức giận khoanh tay xoay người đi không thèm nhìn người. Vương Nhất Bác ngồi vắt chéo chân vung vẩy, hai mắt hung ác nhìn người phụ nữ kia. Jason thậm chí còn có ảo giác vợ mình vì chịu không nổi ánh mắt sắc như dao của Vương mỹ nhân nên mới cố ý xoay người như vậy.

Jason hắng giọng, đưa ra phương án hòa giải với Vương Nhất Bác: “Nếu không thì, tôi bảo Bội Hi xin lỗi cậu, chúng ta liền. . . . . .”
Người phụ nữ kích động xoay người lại: “Đừng có mơ em xin lỗi cậu ta!”

Vương Nhất Bác lạnh như băng, ngả người ra dựa sô pha: “Cô ta không có tư cách nói lời xin lỗi.”

“Jason!” Bội Hi thẹn quá hóa giận, “Anh nhìn xem! Mới tí tuổi đã có thái độ khinh người thế này sao! Người như thế này công ty không thể ký hợp đồng được! Bộ dáng đẹp trai thì sao, đẹp trai thì lấy được kim bài miễn tử à?!” (ý là đẹp trai thì muốn làm gì cũng được chắc)

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vẫn là bộ dạng lạnh lùng, thái độ thờ ơ. Cậu biết Vương Nhất Bác vốn không muốn ký hợp đồng với Tinh Bang Giải Trí, không khỏi xấu hổ thay người phụ nữ tự mình đa tình kia. Thế nhưng Jason rõ ràng cũng không định buông tha. Tiêu Chiến cũng nghĩ, Vương Nhất Bác dưới bàn tay của người quản lý quyền lực này thì chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao sáng chói. Ngôi sao này tuy giờ vẫn còn dưới mặt đất thôi mà đã lóa mắt đến thế rồi. . . . . .

“Nếu như vậy thì sao chúng ta không nghe ý kiến của Tiêu Chiến chút nhỉ,” Jason mỉm cười quay sang Tiêu Chiến, “Dù sao cậu cũng là đương sự. Bội Hi đã giẫm phải cậu, tôi thay cô ấy nói một tiếng xin lỗi, tiền thuốc men tôi cũng sẽ trả toàn bộ. Việc này chúng ta cũng đừng so đo nữa, cậu nói thế được không?”

“Không được.” Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến cùng Jason kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Bội Hi thẳng lưng nói: “Người tôi giẫm cũng chẳng phải cậu, dựa vào cái gì mà cậu nói không được? Còn cậu nữa!” Nói xong lại chuyển sang Tiêu Chiến,”Không có chủ kiến gì hết à?!”

Tiêu Chiến không kịp tiếp lời, đã bị Vương Nhất Bác giơ tay lên ngăn lại. Vương Nhất Bác vươn người về trước: “Tôi hài lòng vì cậu ấy không có chủ kiến. Chuyện của cậu ấy, tôi quyết định.”

Jason cùng Bội Hi trợn mắt há mồm. Dù sao Jason cũng là người đại diện quyền lực rất từng trải, sao có thể để một cậu nhóc đang tức giận xù lông hù dọa cơ chứ. Thế nhưng loại khí thế có thể nắm giữ bầu không khí xung quanh này cũng khiến người ta ấn tượng sâu sắc, khiến cho anh ta cũng phải nghiêm túc bày ra trạng thái tấn công: “Thế sao?”

Jason nhếch mày, nhìn về phía người thanh niên tóc xoăn đáng thương bị Vương Nhất Bác tước đoạt quyền được phát biểu, “Tôi thấy bạn học Tiêu chẳng có lý gì phải nghe lời cậu cả.”

Vương Nhất Bác hào phóng khoát tay:”Cứ thử xem.”

Tiêu Chiến đầu đầy mồ hôi, này, anh đừng có mà tự tin thế chứ. . . . .Tuy rằng chúng ta hiện tại đang đứng cùng chiến tuyến, tôi rõ ràng sẽ ủng hộ vô điều kiện quyết nghị của anh, nhưng mà, please, đừng nói như kiểu tôi là chân chó của anh vậy chứ. Cấm có mà nói “Giỏi thì lại đây mà thử thách tình bạn của chúng tôi đi!”, sau đó thì mong tôi sẽ đáp lại “Tình bạn của hai người đàn ông sẽ vượt qua mọi thử thách” bla blo gì đó nhé. . . . . . .

Vẻ mặt của Jason cũng rất ung dung, lấy bật lửa Zippo ra, châm một điếu thuốc, rít một hơi, chậm rãi nói: “Tiêu Chiến, lần trước thử vai, tôi còn nhớ rõ cậu đã làm một động tác lật mũ rất hoa mỹ, động tác kia cậu học từ ai?”

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, quả nhiên thấy thanh niên tóc xoăn sửng sốt. Vương Nhất Bác vững như núi băng ngàn năm, chân mày cũng khẽ xoắn lại. Jason lập tức thừa thắng xông lên nói: “Tôi đoán cậu rất thích An Gia Miện, đúng không? Nếu cậu nhận lời xin lỗi cùng phí điều trị, tôi có thể cho cậu lập tức tận mắt nhìn thấy thần tượng, kí tên chụp ảnh chung cái gì cũng không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể ăn một bữa cơm nữa đấy. Cậu thấy được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip