Ngoại truyện 1 - Đừng làm gì ngu ngốc

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hẹn hò đã được hơn một tháng rồi. Mốc thời gian này tính từ lúc cả hai cùng xác định tình cảm để tiến vào một mối quan hệ yêu đương thật sự, không còn mông lung như trước nữa. Thế nên, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy đây là một giấc mơ. Nếu như trước đây hẹn hò cùng anh, viễn cảnh mơ mộng đã bị sự lãnh đạm làm cho tiêu tan thì hiện tại, mọi điều đều chân thật đến mức cậu không dám tin là thật. Trước đây, Tiêu Chiến với cậu chỉ có hai bộ mặt, hoặc ấm áp tỏa sáng hoặc lạnh lùng thờ ơ. Giờ đây, Vương Nhất Bác đã biết được Tiêu Chiến lúc tức giận sẽ đáng sợ thế nào, lúc làm nũng sẽ dễ thương ra sao, lúc quyến rũ sẽ ma mị cùng cực, lúc giận hờn sẽ cực kỳ khó ở… Tất cả những cảm xúc từng bị giấu kín dưới khuôn mặt anh tuấn kia giờ được bộc lộ không sót chút nào, như anh đã từng hứa sẽ mở lòng cho cậu bước vào thế giới của anh.

Sau một thời gian dài đã quen với sự xa cách, một tháng này quả thật rất khó tin.

- Chiến ca, nhéo em thử đi.

Tiêu Chiến đang tập trung xem phim, bị kẻ bên cạnh quấy phá liền nhất thời bực mình, xuống tay mạnh bạo nhéo cậu một phát, đỏ hết cả má. 

- Ây ui đau!

Nhất Bác bất ngờ hét lên khiến Tiêu Chiến nhận ra mình lỡ dùng lực tay hơi quá, liền vội vàng quay sang xoa xoa. 

- Anh xin lỗi anh xin lỗi.

- Hic, em bảo nhéo thử mà anh nỡ lòng nào… 

- Ui xoa xoa này. Đừng giận mà A Bác.

Bộ mặt cún con đáng lẽ là Nhất Bác phải trưng ra để làm nũng, cuối cùng lại thành Tiêu Chiến làm nũng anh với dáng vẻ Tiêu thố thố. Vương Nhất Bác bật cười. Cậu chưa bao giờ thực sự giận anh, không thể nào thì đúng hơn. Kể cả anh có từng làm tổm thương cậu trong quá khứ, chỉ cần lại thấy anh thì mọi giận hờn trong lòng cậu tự khắc tan biến. 

Người ta gọi đó là u mê. 

- Mà em dở hơi à, tự dưng kêu anh nhéo má. 

- Em sợ mình đang mơ. 

Trong ánh mắt Tiêu Chiến hiện lên ánh nhìn thăm thẳm. Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. 

- Anh biết, những gì anh đã làm với em khó có thể quên được. Anh không biết làm gì để bù đắp ngoài việc cố gắng vun đắp hạnh phúc của chúng ta. Hy vọng một ngày nào đó có thể làm em quên đi những tổn thương trong quá khứ.

- Chiến ca, không phải, em…

- Đừng nói gì cả. Anh biết chúng ta đến với nhau cần vượt qua rất nhiều khó khăn. Chỉ cần được ở bên em, điều gì anh cũng chấp nhận được. 

Vương Nhất Bác xúc động đến nhất thời không thốt ra được điều gì, những tâm sự trong lòng cũng đành gạt qua, yên ổn nằm trong lòng anh.

Nhưng Vương Nhất Bác biết rằng đám mây mù trong lòng cậu vẫn chưa tan hẳn. Không phải cậu không tin tưởng anh, chỉ là tự trong lòng cậu đã tạo ra một tấm màn mỏng. Nó vẫn cứ ở đó, không tăng trưởng nhưng không tự biến mất. Điều này sẽ cản trở mối quan hệ của họ, Nhất Bác biết, nhưng lại không nỡ nói ra, sợ anh lại tự trách mình. 

Cho tới khi cậu nhận ra, cậu đang lạc lõng ở bên vệ đường, đung đưa chân ngắm sao bên cạnh motor yêu dấu. Đại lộ rộng lớn và hoang vắng ngay bên cạnh, ẩn mình trong bóng đêm chờ những đợt lóe sáng bất chợt của những chuyến xe ngang qua. Có mỗi mình Vương Nhất Bác dừng chân lại. Cậu không hiểu tại sao mình lại chạy tới nơi xa vắng này. Tựa như vô thức thúc đẩy bản năng, đòi hỏi một câu trả lời ở một chốn nào đó. Và thế là cậu tới đây. 

Vương Nhất Bác không chắc mình có thể về không. Ở đây không có sóng điện thoại nhưng dẫu sao bình nhiên liệu vẫn còn nhiều, cậu không cần lo. Thực chất Nhất Bác không để tâm chuyện đó, tạm thời thả mình lên sao trời.

Không biết thời gian đã chạy qua bao nhiêu số 12, chỉ biết bầu trời vẫn đen thẫm như thế rất lâu, càng lúc càng lạnh hơn. Vương Nhất Bác kéo dây kéo sát cổ, đúng lúc đèn pha lóa sáng rọi thẳng vào cậu. 

Chiếc xe đỗ kít ngay bên cậu, người trên xe còn chưa tắt mắt đã vội lao xuống. 

- Vương Nhất Bác!

Người vừa được xướng tên trợn tròn mắt nhìn Tiêu Chiến.

- Chiến ca? 

Bộ dạng anh trông thật thảm thương: quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe còn ươn ướt, hớt ha hớt hải lao về phía cậu. Anh ôm cậu chặt đến mức Nhất Bác đang ngơ ra cũng cảm thấy đau. Tiêu Chiến ôm Nhất Bác rất lâu, nước mắt lại chảy ra thấm ướt vai áo cậu. Anh quýnh quáng ôm lấy mặt cậu, tựa như đang xem xét coi có phải thật là cậu không. 

- Em đã đi đâu suốt 8 tiếng vậy?

Đã 8 tiếng rồi sao? Vương Nhất Bác lờ mờ nhớ ra mình đã đuổi theo những tia nắng cuối cùng, cho tới khi trời co cụm lại thành đêm đen. Vậy mà đã chừng ấy thời gian trôi qua. 

- Bây giờ là mấy giờ?

- Đã 1 giờ sáng rồi. 

- Sao anh không đi ngủ, ra đây làm gì? 

- Thì để kiếm em chứ còn gì. A Bác, em bị ngốc à?

Thấy Tiêu Chiến sắp sửa bật khóc, Vương Nhất Bác vội vàng ôm anh vào lòng. 

- Đừng khóc nữa. Em có sao đâu mà. 

- Đồ ngốc nhà em, anh gọi muốn cháy điện thoại mà chẳng được. Có biết anh sợ tới mức nào không? Anh suýt nữa đã báo cảnh sát rồi. 

- Ở đây không có sóng mà. 

- Đồ ngốc, A Bác em là đồ ngốc!

Tiêu Chiến vừa mắng vừa liên tục đánh Nhất Bác, là đánh rất đau. Dường như mọi uất ức đều đang được trút ra. 

- Anh tưởng anh lại làm em tổn thương. Anh tưởng em giận anh nên bỏ đi. Anh tưởng sẽ mất em. Anh tưởng… 

Những lời cuối bị nghẹn lại. Anh chợt ngừng đánh, vội vội vàng vàng xoa xoa tay cậu. 

- Sao em không đánh trả?

  Nhất Bác, em nói gì đi. Nếu là do anh, anh nhất định sẽ thay đổi. Nếu em không thích anh giận dỗi, anh sẽ không giận dỗi. Nếu em không thích anh làm nũng, anh sẽ không làm nũng. Em muốn gì cứ nói, chỉ xin em đừng rời xa anh.

Trong đáy mắt Nhất Bác đã dâng đầy cảm xúc, chỉ biết ôm chặt lấy người trước mặt. 

- Là do em sai. Đã tự hứa sẽ tin tưởng anh, nắm chặt tay anh mà hướng về tương lai. Vậy mà cứ luôn mơ hồ, cứ luôn lo sợ giấc mơ đẹp này sẽ biến mất. Đã để cho anh phải lo lắng rồi, bảo bối.

Hai người cứ thế đứng ôm nhau trong cơn gió đêm lạnh buốt. Trái tim cảm nhận được nhịp đập của đối phương mà trở thành mồi lửa ấm áp.

- Trông anh phờ phạc quá.

- Còn không phải phát điên lên tìm em? May là có người thấy em, chứ anh mà không tìm được, chẳng biết phải làm sao. 

- Khiến anh khổ rồi, em xin lỗi, bảo bối.

Vương Nhất Bác cởi áo khoác ngoài ra mặc cho Tiêu Chiến, nhưng anh lại khăng khăng đòi khoác chung. 

- Anh không phải con nít, cũng không phải con gái. 

- Được rồi được rồi, bảo bối.

- Ai cho phép em gọi như thế?

- Bảo bối, ngoan nào. 

Tiêu Chiến bày ra bộ mặt nhăn nhó, giả vờ tức giận trông đáng yêu hết mức khiến Nhất Bác phải bật cười, hôn lên trán anh. 

- Anh cứ là anh thế này thôi, hỉ nộ ái ố gì cũng được, chỉ cần là anh, em đều thích.

Vương Nhất Bác ôn nhu bảo, rồi dụi nhẹ đầu vào vai anh. Hai người lặng yên ngắm bầu trời sao lấp lánh. Lời hứa khi ấy không ngờ lại có thể thực hiện được. 

- A Bác ngốc nghếch, anh yêu em. Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, được không?

- Được. Bảo bối, yêu anh.

Giọng cậu nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ, ngoan ngoãn như cún nhỏ trong lòng anh.

Gió lạnh về đêm cuốn đi mọi ưu tư, chỉ còn lại bình yên.

______

Chap ngọai truyện sau sẽ có cảnh làm tình, là làm tình chứ không phải H như các cậu thường đọc đâu (tớ nghĩ thế)

Và cái chính là tớ viết nó để phổ cập kiến thức về gay sex.

Vâng, tôi viết fanfic để phổ cập kiến thức :)))

Chắc thất nghiệp quá :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip