28

Sau thời gian bên nhau ngắn ngủi, cả hai lại lao đầu vào công việc của mình. Người đi đóng phim thì đóng phim, người phải chạy lịch trình thì chạy lịch trình, ai cũng cố gắng hoàn thành tốt nhất có thể. Mỗi ngày bọn họ đều gọi video cho nhau, nhiều khi còn vì mệt mỏi mà cứ thế ngủ lúc nào không hay, đến sáng thì điện thoại cũng sập nguồn mất rồi. Làm cho người đại diện An Ly điêu đứng không ít lần, vì không liên lạc được với nghệ sĩ nhà mình, khiến cho cô mấy lần phải chạy đến đoàn làm phim xem thử người còn ở đó hay không. Sợ hắn quá nhớ vị trong nhà kia mà chạy mất, nhưng may mà đạo đức nghề nghiệp của Vương Nhất Bác vẫn tin được, hắn rất chăm chỉ làm việc. Mỗi lần như thế, Vương Nhất Bác đều không nhịn được mà trợn trắng mắt, vô cùng chân thành tha thiết mà hỏi người đại diện đáng kính của mình.

"Dựa vào tám năm có lẻ làm việc cùng nhau, thì chị có thể nói cho em biết em đã làm gì mà khiến chị nghĩ em là một người thiếu trách nhiệm như thế?."

An Ly vô cùng thản nhiên trả lời.

"Còn không phải vì cậu quá cuồng Tiêu mỹ nhân sao, nếu không tôi sao có thể không yên tâm như thế."

Một câu khiến hắn nghẹn lời, tuy Vương Nhất Bác u mê anh đúng là sự thật, nhưng mà hắn vẫn là một người rất có nguyên tắc đó có được không, sao có thể vứt gánh giữa đường như thế được. Tối hôm đó lúc gọi cho Tiêu Chiến hắn vô cùng ủy khuất tố cáo với anh, nghe Vương Nhất Bác bô lô ba la một tràn anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Tiêu Chiến phải an ủi tâm linh đang tổn thương của Vương Nhất Bác một lúc lâu, hứa hẹn đủ thứ hắn mới thôi không giả bộ ủy khuất nữa. Hai người tiếp tục kể cho nhau nghe về chuyện xảy đã ra vào ban ngày, tuy đều là những thứ vụn vặt nhỏ bé, nhưng cả hai lại lắng nghe đến vô cùng thích ý, dù chỉ là hôm nay có cảnh quay trong rừng nhìn thấy một cái cây to ơi là to thế là đợi đến tối liền ngay lập tức chia sẻ cho anh biết, đơn giản thế thôi lại ngập tràn trong đó đều là ngọt ngào, là hạnh phúc. Tiếng nói càng lúc càng nhỏ Tiêu Chiến nhìn gương mặt đã say giấc của Vương Nhất Bác nhẹ giọng nỉ non.

"Ngủ ngon Cún Con, anh yêu em."

Nói xong anh cũng không tắt máy, cứ thế cách một cái màn hình cùng nhau qua một đêm. Đương nhiên lần này là có cắm sẵn sạc dự phòng, nếu không An Ly lại cho rằng hắn chạy mất nữa thì biết làm sao. Hôm nay là ngày quay cuối cùng, tổng cộng có hai cảnh quan trọng và vài cảnh nhỏ, Nghiêm đạo dành hẳn một ngày chỉ để quay hai phân cảnh này có thể thấy đây là hai cảnh vô cùng quan trọng của bộ phim và  "Mẫu Đơn Máu"  cũng chính thức đóng máy. Những diễn viên có mặt trong hai cảnh quay hôm nay đều đến từ rất sớm, Nghiêm đạo vừa có mặt là ngay lập tức gọi mọi người đến phân tích cảnh quay của từng người, cảm xúc cần có lúc đó, dặn dò vô cùng tỉ mỉ. Ông nhìn sang Vương Nhất Bác và Đường Luật nói.

"Cảnh cuối của cả hai thì sẽ quay sau cùng, những gì cần lúc nãy đã nói hết rồi, hai người cứ suy nghẫm một rồi phát huy được chứ."

"Được." Cả hai cùng trả lời.

Nghiêm đạo rời đi để chuẩn bị cho cảnh quay, các diễn viên thì ai chưa hoàn thành hóa trang thì đi tiếp tục, ai đã xong thì đọc lại kịch bản để lát nữa có thể nhập vai tốt hơn. Cả phim trường người đến người đi vô cùng bận rộn, cảnh của Đường Luật quay trước nên hiện tại Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh Nghiêm Chính vừa xem diễn vừa suy nghĩ về cảnh của mình lát nữa phải thể hiện như thế nào. Lúc này đạo diễn đang chăm chú nhìn vào máy quay theo dõi từng biểu cảm hành động của Đường Luật, sau đó ông hô lên một tiếng.

"Qua. Chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Đường Luật thở phào một hơi, bởi vì hôm nay rất quan trọng nên cô có chút căng thẳng. Sở Tri Hạ và Nhan Đình cùng đến bên cạnh vỗ vai cô, Nhan Đình còn ôm theo luôn bó hoa chuẩn bị cho cảnh quay, anh trai Sở thì nhàn nhả hơn nhiều, đến cả trang phục còn chưa thay, vừa an ủi vừa trêu ghẹo nói.

"Không sao đâu, em còn không lo thì chị việc gì phải hoảng chứ đúng không?."

Đường Luật cười cười cũng trêu lại Sở Tri Hạ.

"Cũng đúng, người bị ông ấy mắng thảm nhất là cậu còn có thể thoải mái vô tư như thế, chút căng thẳng cỏn con này của chị có đáng là gì."

Sợ Tri Hạ hầy một tiếng sau đó nở một nụ cười đầy tự hào.

"Đó là đương nhiên."

Khóe môi còn đang dương dương tự đắc chưa kịp hạ xuống, thì một tiếng rống của Nghiêm Chính đã đến.

"SỞ TRI HẠ! Trang phục còn chưa đổi, cậu còn dám ở đó mà trêu hoa ghẹo nguyệt."

Đường Luật và Nhan Đình rất không khách khí mà cười nhạo Sở Tri Hạ, y bất đắc dĩ mà quay sang đạo diễn nói.

"Nghiêm đạo à, chú oan uổng cho cháu quá nha, là bộ quân phục của cháu bị rách đang đợi người bên tổ phục trang may lại chứ bộ."

"Vậy còn không mau đi xem đã xong chưa rồi thay luôn, đứng đó làm cái gì." Nghiêm Chính hoàn toàn không hề có chút cảm giác áy náy mà tiếp tục nói.

Sở Tri Hạ cạn lời, chỉ có thể đi đến chỗ tổ phục trang xem trang phục của mình sửa ra sao rồi. Phía này Đường Luật nhờ có cậu mà tâm trạng cũng thả lỏng không ít, sau đó cả hai cô gái người trước người sau  bước đến vị trí chuẩn bị quay. Nghiêm Chính nhìn cô qua ống kính, sau đó gật gật đầu với phó đạo diễn, người nọ lập tức bước lên tay cầm theo clapper board vừa chuẩn bị đập vừa hô.

"Cảnh tám mươi ba lần một, cảnh một. Chuẩn bị, Action."

Bên trong phòng khách của chung cư nơi trung tâm thành phố, cạnh cửa sổ đang đứng một thiếu nữ cô khoác trên người chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng, khuôn mặt với vẻ đẹp thuần khiết và khí chất dịu dàng, trông cô như một thiên sứ lạc xuống nơi trần gian. Nhan Đình trong vai nữ quân nhân Tử Quân từ phía sau Đường Luật đi đến, trên tay ôm một bó bách hợp trắng, từ từ tiến về phía cô ấy.

"Tinh Tinh, hoa hôm nay Kiều gửi cho em này."

Tạ Tinh hơi giơ tay lên sờ vào khóe mắt, khi xoay người lại thì môi đã nở ra một nụ cười tươi, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ dường như những phức tạp xấu xa trong xã hội ngoài kia, cũng không thể vấy bẩn được. Tạ Tinh đưa tay nhận lấy bó hoa, vui vẻ cười như một đứa trẻ vừa hỏi.

"Anh của em, hôm nay sẽ đến thăm em chứ ạ?."

Người nọ vẻ mặt có chút khó xử, dịu giọng nói.

"Kiều Vũ còn đang bận, không thể đến thăm em được."

"Thật vậy sao?." Giọng nói tràn ngập thất vọng.

"Nhưng mà anh ấy nói lát sẽ gọi cho em đó." Tử Quân xoa đầu Tạ Tinh, gương mặt không giấu được sự chua xót. Nhìn gương mặt rực rỡ hẳn lên chỉ vì nghe được, Kiều Hàn sẽ gọi cho mình của Tạ Tinh, lòng cô thật sự không kìm nén được bi thương đang dâng trào. Lúc này điện thoại reo vang, Tạ Tinh nhìn thấy số điện thoại hai mắt tỏa sáng lấp lánh lập tức bắt máy, vui sướng kêu.

"Anh ơi."

"Ừm, em đang làm gì thế, có thích hoa hôm nay không?."

"Thích lắm ạ."

Tử Quân đứng bên cạnh dịu dàng nhìn Tạ Tinh như trẻ con vui vẻ nói cười đủ thứ chuyện với người bên kia đầu dây, vì quá kích động nên câu từ có chút lộn xộn, không đầu không đuôi, nhưng người bên kia lại vô cùng kiên nhẫn nghe hết, có điều giọng điệu hưng phấn ấy từ từ lắng xuống, Tạ Tinh đột nhiên thốt lên, khiến Tử Quân và cả người đang nói chuyện cùng không kịp phản ứng, đều sững sờ.

"Em có thể gặp anh ấy không? Là anh Kiều Hàn, không phải anh Ngô Trạch."

"Cắt. Tốt lắm giữ vững cảm xúc, chúng ta đổi cảnh. Nhất Bác cũng chuẩn bị đi."

Sau đó mọi người di chuyển ra bên ngoài, dàn dựng một chút lại bắt đầu quay. Đợi khi mọi người đều đã xong thì phó đạo diễn lại lần nữa đập bảng hô.

"Cảnh tám mươi bốn lần một, Action."

Tử Quân nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cảm xúc rối bời, nhiều lần mở miệng lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Trước khi đi Kiều Hàn đã vô cùng thành khẩn cầu xin bọn họ, đừng cho Tạ Tinh biết, cũng mong họ có thể thay anh chăm sóc cô. Chuông cửa vang lên, Tử Quân ra ngoài mở cửa, đi vào cùng cô cũng là một quân nhân anh bước vào khuôn mặt điển trai dịu dàng, cầm hộp bánh tinh xảo trên tay đặt lên bàn đẩy về phía thân ảnh đang ngồi trên sofa ôn nhu cười với Tạ Tinh nói.

"Bánh em thích này."

"Cảm ơn Ngô đại ca." Tạ Tinh cười có chút miễn cưỡng, ánh mắt cũng xen lẫn chút lo lắng bất an.

Ngô Trạch ngồi xuống đối diện Tạ Tinh trầm ngâm một lúc vẫn chưa biết nên nói thế nào thì đã nghe cô lên tiếng trước.

"Anh có thể dẫn em đi gặp anh ấy không? Em xin lỗi em như vậy là không ngoan, nhưng em hứa với anh em chỉ nhìn từ xa thôi, có được không?."

Không đợi Ngô Trạch trả lời cô đã nói tiếp.

"Em biết là em rất ngốc, không chắc sẽ không bị phát hiện,nhưng mà em thật sự rất nhớ anh ấy."

Tử Quân và Ngô Trạch nhìn nhau, tất cả đều gói gọn trong tiếng thở dài, Ngô Trạch nói.

"Được, anh dẫn em đi."

"Qua. Chúc mừng Nhan Đình va Tri Hạ đã chính thức đóng máy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip