7
Vương Nhất Bác đi thẳng về khách sạn hiện tại đang ở, hắn gấp gáp vào phòng. Lục tung hành lý tìm Laptop, lục lọi một hồi vẫn không tìm được, Vương Nhất Bác muốn nổi quạo luôn rồi. Hắn móc điện thoại gọi cho An Ly.
" Chị Ly Laptop của em đâu rồi?."
" Làm sao chị biết, cậu có cho chị đụng tới hành lý của cậu đâu."
An Ly thật hết nói nổi mà, tên nhóc này có bao giờ chịu cho người khác chạm vào đồ cá nhân của mình chứ, giờ hỏi Laptop đâu thì ai biết đâu mà nói. Nghe cô trả lời như thế, Vương Nhất Bác cũng nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, hắn cố điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau đó một lần nữa đi bới tung mớ hành lý bị xáo trộn ở trên giường, không thấy đâu cả. Khi hắn định dứt khoát mua một cái mới thì cuối cùng cũng nhìn thấy cái Laptop ở trên bàn trà nhỏ trong phòng. Vị trí rõ là dễ phát hiện vậy mà hắn có thể bỏ qua một cách vi diệu như thế, đúng là thần kì. Vương Nhất Bác bật máy tính lên, nhét thẻ nhớ vào sau đó di chuột đến bộ nhớ, hắn thấy có một video, nhanh chóng nhấn vào mở ra xem.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong video chính là Tiêu Chiến, chính xác là Tiêu Chiến của bảy năm trước, nhìn cách bố trí của căn phòng thì chính là nhà của bọn họ cùng nhau mua lúc đó. Từ lúc anh đi hắn cũng không ở đó nữa, cũng không muốn về, không có anh nơi đó chỉ là một cái hộp rỗng tuếch. Tiêu Chiến đang trang trí phòng khách là trước ngày sinh nhật của hắn, xem ra là muốn quay lén để trêu chọc hắn đây mà, Tiêu Chiến đang điều chỉnh vị trí thì nhà có khách nên anh đặt đại cái máy quay ở một góc. Vương Nhất Bác tập trung nhìn xem là ai, thì người bước vào khiến hắn sững sờ là mẹ hắn. Sau đó chính là một màn vô cùng quen thuộc bà yêu cầu anh Tiêu Chiến rời xa Vương Nhất Bác, máy quay chất lượng rất tốt nên âm thanh cũng vô cùng rõ ràng. Vương Nhất Bác nghe thấy mẹ hắn nói với anh.
" Ở bên cậu sẽ hủy hoại tương lai của thằng bé, nó đã nổ lực đã cố gắng nhiều năm như thế, xin cậu buông tha cho nó đi."
Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đối diện với mẹ Vương mà hèn mọn cầu xin.
" Bác gái con xin bác đời này con không thể mất em ấy, con không cần gì cả, nếu bác muốn em ấy kết hôn sinh con cũng được không sao hết, con sẽ không cản trở, con hứa sẽ chăm sóc đứa bé như con của mình, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Nhất Bác, người muốn con thế nào cũng được."
Đời này khi biết Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chưa từng thấy anh cầu xin ai như vậy. Tim hắn như có một bàn tay bóp chặt, lồng ngực như có cái gì đó chặn lại khiến hắn chỉ hít thở thôi cũng đau đớn vô cùng. Hắn lại nghe thấy mẹ hắn nói với anh.
" Cậu nghĩ ở bên cạnh nhau hai người có tương lai sao? Con đường phía trước của Nhất Bác còn rất dài. Cậu không nghĩ cho nó thì cũng phải nghĩ cho chính mình chứ. Fan của cậu, fan của Nhất Bác sẽ chấp nhận sao!."
" Tụi con có....có...."
Mẹ Vương không để Tiêu Chiến nói hết đã nói trước.
" Có cái gì chứ, fan CP của các cậu à, fan CP của hai người đông thì thế nào! Xã hội sẽ không bao giờ chấp nhận, sẽ phỉ báng, sẽ khinh thường, sẽ kì thị các cậu."
Lần này Tiêu Chiến cúi đầu im lặng không lên tiếng, chỉ có nước mắt từng giọt tí tách rơi, đời này của Tiêu Chiến ngoài trừ lúc đóng phim thì chưa từng rơi nước mắt, nhưng hết lần này đến lần khác đều vì Vương Nhất Bác mà mắt ướt nhòe. Mẹ Vương đối diện cũng khóc, bà vừa lau vừa nói.
" Coi như tôi xin cậu, thương xót cho một bà mẹ như tôi."
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói " Được " sau đó tiễn mẹ Vương rời đi, bản thân thì ngồi trên sofa một lúc mới lật đật đi thu dọn hành lý, Vương Nhất Bác sắp về rồi. Tiêu Chiến dọn dẹp vô cùng chăm chú nhưng đôi mắt lại trống rỗng vô hồn, không còn là đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của ngày thường, sâu trong đáy mắt chỉ còn mờ mịt cùng tuyệt vọng.
Vương Nhất Bác tắt Laptop hắn không cần xem phía sau nữa, bởi vì tiếp theo là gì chính hắn đã diễn qua rồi, cảm giác lúc đó đời này Vương Nhất Bác không bao giờ muốn nếm thêm lần nữa. Hắn cầm lấy điện thoại, một lần nữa gọi cho An Ly, giọng vô cùng bình tĩnh, chỉ có cánh tay rung rẩy tiết lộ hắn không ung dung như vẻ ngoài.
" Đặt cho em một vé máy bay về Hà Nam ngay bây giờ!."
" Làm gì? Sao tự dưng lại... "
" Một là chị đặt vé cho em, hai là em sẽ tự lái xe, chọn đi!."
An Ly nghe hắn nói vậy cũng giật thót, xem ra đã xảy ra chuyện gì đó rồi, cô lật đật đi đặt vé máy bay cho Vương Nhất Bác. Cũng may là có chuyến sẽ cất cánh vào hai mươi phút nữa, nếu không để Vương Nhất Bác tự lái xe thì đáng quan ngại lắm. Vương Nhất Bác thu xếp sơ qua một chút thì lập tức đi đến sân bay, hắn sẽ không để Tiêu Chiến chạy nữa, nhưng hắn cũng muốn mẹ Vương chấp nhận bọn họ.
Tiêu Chiến lúc này thì đang ở Bắc Kinh tham gia Fanmeeting của Roseonly, anh đang cùng fan nói chuyện, có nói tới vai diễn của anh, các fan khen Potter của Tiêu Chiến trong phim mới đẹp vô cùng. Thấy bọn họ cứ khen mãi làm anh cũng xấu hổ lắm. Anh bèn kể ra một cảnh anh nói.
" Không có đâu, lúc phim chiếu mọi người sẽ thấy có một cảnh trông anh thảm dữ lắm, cả người vừa bẩn vừa ướt xấu vô cùng luôn. "
Lúc này đột nhiên có một bạn fan la lên.
" Không, không có đâu Chiến Ca rất đẹp, vô cùng đẹp, anh Chiến không có khi nào là xấu cả. "
Nghe được câu nói quen thuộc khiến anh có chút giật mình, bạn fan đó cười vô cùng tươi, ốp điện thoại là hình sư tử và thỏ, một biểu tượng trong siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu. Cô gái ấy là fan CP của bọn họ, Tiêu Chiến rất ngạc nhiên hai người đã bảy năm chưa từng có chút tương tác nào, siêu thoại cũng đã không còn nằm trong top 100, anh cứ nghĩ fan CP đã không còn ai nữa rồi chứ.
Lúc gần kết thúc, chương trình có tổ chức một trò chơi nhỏ cô gái kia vậy mà trúng thưởng lúc Tiêu Chiến đưa quà cho cô, anh hỏi cô tên gì để viết lời chúc vào thì cô đã cười rất sáng lạng nói rằng.
" Bách Hương Quả ạ, anh cứ viết cái này vào cho em là được rồi,
Thanh Sơn Bất Cải
Lục Thuỷ Trường Lưu
Hậu Hội Hữu Kỳ."
Sau đó cô nói với Tiêu Chiến.
" Quả tử bọn em vẫn ở đây, mãi mãi ủng hộ các anh Bác Quân Nhất Tiêu Là Thật Đó."
Tiêu Chiến sửng sốt một chút rồi bật cười ra tiếng, anh bảo rằng.
" Em gái à, em can đảm thật."
Cô gái chỉ cười không nói gì thêm, sau đó cầm lấy quà của mình rời sân khấu. Lúc đã xuống rồi cô nhẹ nhàng móc trong túi ra một cái bảng tiếp ứng hai chữ Vương Tiêu một xanh một đỏ khá là bắt mắt, lần này Tiêu Chiến trực tiếp cười không ngừng.
Lúc chuẩn bị về thì có một người từ xa đi đến, toàn thân một màu đen, đeo kính râm khẩu trang đội thêm một cái nón che kín mặt, khi đã đến gần anh thì tháo kính và khẩu trang ra, Hạ Thiên nhìn anh sau đó nói.
" Tiêu Chiến, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?."
Tiểu Chu nhìn Hạ Thiên, cô cũng nghe về tin đồn kia sợ đối phương sẽ làm gì Tiêu Chiến nên hơi lo lắng. Tiêu Chiến trấn an vỗ vỗ vai Tiểu Chu khẽ gật đầu với Hạ Thiên sau đó nói.
" Tiểu Chu, em về trước đi anh sẽ về sau."
" Nhưng mà.."
" Không sao đâu mà, em về đi. "
Nói rồi cùng Hạ Thiên đi ra ngoài, lúc tiến vào trong xe, Hạ Thiên đưa anh đến một bờ sông khá vắng vẻ, xuống xe cô từ cốp xe lấy ra một túi bia rồi ngồi xuống bên cạnh bờ sông, ra hiệu cho Tiêu Chiến ngồi xuống cô khui một lon bia đưa anh rồi nói.
" Chỗ này vắng như vậy không sợ tôi gây bất lợi cho anh à?."
Nhận lấy lon bia Tiêu Chiến hớp một ngụm sau đó cười nói.
" Sẽ không đâu. "
" Hừ, tự tin thế cơ à. " Sau đó lại nghe cô nói rằng. " Đây là nơi lần đầu tiên tôi gặp Vương Nhất Bác."
Sau đó như nhớ đến cái gì Hạ Thiên ghét bỏ nhíu mày nói tiếp.
" Bộ dạng của cậu ta thảm hại vô cùng, lúc đó tôi còn tưởng tên đó định nhảy sông tự tử ấy chứ. "
Tiêu Chiến nghe thế thì không nói gì cũng không thốt nên lời, phải chăng cậu ấy cũng đã đau đớn giống như anh không chừng còn hơn cả anh.
( tự nhiên cảm thấy nó kì kì mấy cô đọc xong có sai xót thông cảm cho tui nha 😅😅)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip