Chương 1: Chia tay đi

Chương 1: Chia tay đi.

---

"Chia tay đi"

Vương Nhất Bác cau mày thật chặt, hai bàn tay siết thành nắm đấm, nghiến răng hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Bích Đường cười nhạt, tay cầm điếu thuốc rít một hơi, môi đỏ cong lên, nhả một đợt khói mờ. Ánh mắt cô nàng sau làn mi được chuốt cong vút ẩn hiện vài tia chán nản, nghiêng đầu tránh cái nhìn tức giận của người đối diện, không nặng không nhẹ đáp: "Tôi nói là chia tay đi."

Vương Nhất Bác nhìn người phụ nữ bản thân đã từng coi trọng, đầu ấp tay gối bấy nhiêu lâu, sao giờ phút này bỗng trở nên xa lạ như vậy? 

Hắn không biết. Bích Đường này, hình như từ lâu đã chẳng còn là đóa hải đường đỏ thắm hắn yêu thích nữa rồi. Ôm ấp thứ ảo ảnh mờ tỏ lâu như vậy, đã chẳng ít lần muốn buông tay, nhưng vẫn cứ chần chừ không dứt. Bởi vì Bích Đường là người hiểu hắn nhất, biết hắn muốn gì, cần gì, nghĩ gì. Đối với Vương Nhất Bác, người phụ nữ này từng là người yêu, là tri kỉ, là bằng hữu tốt nhất của hắn. 

Cả đời đa nghi, chưa từng tin ai, nhưng đối với Bích Đường, hắn gần như tin tưởng tuyệt đối. Người ta nói, thương trường là chiến trường, bất kể đứng ở đâu cũng phải đề phòng, chỉ cần lơ là phút chốc, hối hận cũng chẳng kịp. Vương Nhất Bác đứng được ở vị trí này ngày hôm nay, Bích Đường là người giúp đỡ hắn nhiều nhất.

Quan hệ của bọn họ thật ra kéo dài được bảy năm, nhưng đã sớm nguội lạnh ba năm nay. Vương Nhất Bác từng suy nghĩ rất nhiều, có những lúc dường như đã thấy được câu trả lời, đột nhiên lại không thể hiểu gì nữa. Giống như một vòng tuần hoàn chẳng có hồi kết, hắn tìm kiếm câu trả lời cho chính mình, bào chữa cho mối quan hệ đổ nát này, cố tìm cho hai người một lý do để quay về quãng thời gian vui vẻ trước kia, nhưng không thể.

Hắn thất bại, Bích Đường cũng đã mệt mỏi rồi.

"Vương Nhất Bác, chúng ta đến đây là đủ rồi. Tiếp tục ở bên nhau là gượng ép, tôi không ép anh, anh cũng đừng ép tôi." - Bích Đường rũ hàng mi dày, nhìn điếu thuốc đã cháy quá nửa trên những ngón tay dài mảnh, ánh mắt lạnh đi.

"Chúng ta đã ở bên nhau bảy năm."

Bích Đường cười nhạt, gẩy tàn thuốc xuống cái gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn. "Anh đừng cố chấp nữa. Vương Nhất Bác, bảy năm này ở bên cạnh giúp anh gây dựng sự nghiệp, tôi coi như đã hoàn thành lời hẹn khi đó của chúng ta. Tình cảm không còn, sớm buông tha cho nhau chẳng phải tốt hơn sao?"

Phải, sớm buông tha cho nhau không phải tốt hơn sao? Nhưng Vương Nhất Bác, đến bây giờ, vẫn là không muốn. Cố định bên mình bảy năm, hình thành bao thói quen, dù tình cảm đã phai nhạt, nhưng sự ổn định ấy, hắn không muốn phá vỡ. 

Cuộc đời Vương Nhất Bác giống như một con thuyền lênh đênh trên mặt biển lớn, gia đình không êm ấm, bạn bè không có, thành tích cũng không tốt, lông bông hư hỏng, lúc lên lúc xuống, chẳng khác nào buông mình trôi theo sóng lớn, cứ thế chìm nổi vô định. Cuộc sống như vậy, chỉ mang tính chất tồn tại, không có một chút mục đích, không vui vẻ, không đau buồn, nhàm chán đến phát bệnh. 

Hắn đã như thế hơn hai mươi năm, Bích Đường đã cứu hắn. Cho hắn động lực, cho hắn mục tiêu, cùng hắn dần dần đạt được thành công ngày hôm nay. Hắn thừa nhận, quãng thời gian bảy năm bên cạnh người phụ nữ này là quãng thời gian yên bình tốt đẹp nhất của hắn. 

Yêu không?

Yêu.

Nhưng tình yêu vốn dĩ chỉ là thứ nay thế này mai thế khác, chẳng có gì là mãi mãi, cứ như vậy, mỗi ngày đều mòn đi một chút, đã từ lâu, giữa họ chẳng còn bất cứ cảm xúc gì.

Hắn lao đầu vào công việc, một ngày dành mười sáu tiếng ở công ty. Bích Đường ở bên cạnh hắn lãnh đạm chính xác, xử lý từng hợp đồng, từng văn kiện, nhưng chỉ như vậy, về đến nhà, hai người ngủ riêng, thậm chí đến cả một câu cũng chẳng nói với nhau. Ừ, thật ra đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Nhưng Vương Nhất Bác sợ. Hắn sợ quãng thời gian chập chờn như ngọn nến trong đêm lạnh trước kia, chẳng biết bao giờ sẽ chợt tắt, cơn ác mộng đeo bám bao năm, nếu Bích Đường đi, có lẽ sẽ lại trở về giày vò hắn. 

"Vương Nhất Bác à, hãy buông tay đi. Chúng ta đã có khoảng thời gian tốt đẹp cạnh nhau. Anh có năm rộng tháng dài phía trước, nhưng tôi đến cùng cũng chỉ là một người phụ nữ. Tuổi xuân của tôi có hạn, không thể cứ buộc mình bên cạnh kẻ tôi không yêu. Chúng ta đều là người trưởng thành, phải biết nhìn về phía trước."

Bích Đường nói đúng, cô ấy đã dành bảy năm tuổi trẻ bên cạnh hắn, giúp hắn vun vén, dẫn dắt hắn, chăm sóc hắn. Đến tận bây giờ mới rời đi, đối với hắn đã vô cùng có tình nghĩa rồi. Sao có thể cứ tiếp tục ích kỉ ép buộc một người hy sinh nhiều như thế vì hắn cơ chứ? 

Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, buông mí mắt nặng trĩu, giọng nói dường như lẫn theo vài tia mệt mỏi: "Được rồi, anh để em đi."

Bích Đường mỉm cười, nụ cười này mang theo nét thả lỏng hiếm có: "Cảm ơn anh. Sau này, anh sẽ tìm được người mình thật sự yêu. Chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Vương Nhất Bác ngả người dựa vào sofa: "Vậy, em đã tìm thấy người đó chưa?"

Bích Đường châm một điếu thuốc mới, nhìn hắn, nhún vai một cái: "Ai biết, nhưng anh yên tâm, có lẽ đôi ba năm nữa tôi sẽ kết hôn, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh."

"Được."

Vương Nhất bác tưởng tượng đến cái ngày Bích Đường mặc váy cưới đứng cạnh người đàn ông không phải là hắn, không biết vì sao, đột nhiên bật cười. 

"Em nhất định sẽ là một cô dâu xinh đẹp"

Bích Đường vốn đã rất đẹp, năm ấy ở bên cạnh Vương Nhất Bác, cô đã là hoa khôi trường đại học A, thành tích học tập giỏi giang, gia đình lại giàu có, thật khiến kẻ khác phải ao ước mà không được. Cô cũng cười thành tiếng, nét trong trẻo của thiếu nữ tuổi đôi mươi dường như quay trở lại trong đáy mắt của người phụ nữ trưởng thành: "Anh cũng vậy, nhất định sẽ là một chú rể bảnh bao. Khi kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho tôi."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Ừ."

"Tôi đi đây, hôm nay tôi sẽ dọn ra nhà riêng ở thành phố B, anh không cần tiễn tôi đâu. Đơn thôi việc ở công ty sáng mai tôi sẽ cho người gửi đến."

"Xem ra em đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi."

 Bích Đường luôn rất chu đáo, Vương Nhất Bác mới có thể có được vị trí hôm nay, tất cả những lỗ hổng, những khiếm khuyết đều được cô bù đắp đầy đủ cặn kẽ. 

Bích Đường đứng dậy, mái tóc dài gợn sóng được vén qua tai, cô cầm lấy áo choàng da vắt trên tựa ghế, chậm rãi mặc vào: "Vương Nhất Bác, bảo trọng."

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, gật đầu nhìn cô đi ra khỏi cửa phòng làm việc, chậm rãi khẽ nói: "Lên đường bình an."

Cánh cửa nặng nề khép lại, Vương Nhất Bác cũng không biết trong lòng đang có thứ cảm xúc gì, lẫn lộn, rối rắm, lại như trống rỗng, hình như có rất nhiều, hóa ra lại chẳng có gì cả. Hắn trở về bàn làm việc, mở một số văn kiện nhưng đọc mấy dòng lại cảm thấy chẳng có chút tâm trạng nào. Mở ngăn kéo bàn, hắn lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, vừa nhập số gọi đi vừa dùng ngón tay day ấn đường.

"Alo, Lưu Hải Khoan, tối nay đi uống với tôi."

"..."

"Lắm lời cái gì? Thất tình được chưa?"

"..."

"Cậu nói bớt một câu sẽ chết sao? Bích Đường đề nghị chia tay, cô ấy dọn đi luôn rồi, cũng nộp đơn từ chức luôn."

"..."

"Muốn đi đâu cũng được, tùy cậu chọn."

"..."

Vương Nhất Bác có chút cáu gắt tắt điện thoại, tay trái càng day ấn đường mạnh hơn, đầu hắn thật sự muốn nổ tung ngay bây giờ. 

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip