Shipper

Hôm nay chàng shipper Vương Nhất Bác bị boom hàng, tận ba đơn liên tiếp khiến cậu tức đến xì khói. Nhìn phần cơm, phần nước uống, một con gấu bông khiến cậu giận không thể nói. Nhưng nhìn lại túi tiền cậu phải nhẫn nhịn, kiềm chế cảm xúc vỗ vỗ đầu chiếc xe môt thân yêu của mình rồi đi giao đơn tiếp theo.

Địa điểm giao đơn này cậu quen thuộc rồi, nên lượng vài vòng đường là tới ngay. Dừng xe trước cửa tiệm net X9, cậu đi vào quầy nói:" ông chủ, tôi tới giao hàng"

Gương mặt đáng yêu, khôi ngô, tuấn tú liền nhô lên: "giao hàng à? Đứng đấy gọi người ra nhận đi"

Nhất Bác nhìn cậu chủ nhỏ rồi lấy điện thoại ra gọi, tận ba cuộc vẫn không chịu bắt máy, liền đưa máy cho Dư Thừa Ân: "Cậu gọi đi"

Dư Thừa Ân liền ngán ngẩm phẩy tay ra hiệu cho cậu đi vào rồi chăm chú đánh cho xong ván game. Nhất Bác bước tới lại lùi lại hỏi

" ê, chủ của cậu đâu rồi?"

Thừa Ân lười đáp:" Cậu không liên quan"

Nhất Bác bỏ cuộc, đi tìm người giao hàng trước vậy.
Cậu đi vào tận nơi, tên thanh niên vẫn không chịu nhận, hai bên lời qua tiếng lại liền tạo nên cuộc cãi vả lớn. Tên thanh niên hất một cái khiến nước uống và mì cay bị đổ ra bàn. Bàn phím máy tính cũng không trách khỏi hỏng hốc. Hắn thấy vậy liền chỉ tay vào mặc cậu:" mày làm đấy, tự lo liệu đi. Chó má" hắn đạp cái ghế rồi rời đi.

Cậu cũng không dễ ăn hiếp, hầm hồ muốn kéo nó lại tẫn cho một trận nhưng nó vội chạy ra khỏi cánh cửa, người khác lại ngăn cậu lại bằng từ: "thôi", "bỏ qua đi".

Vừa hay anh mới đi chợ về, mới vào cửa đã bị khách hầm hồ va vào vai, không nhận được lời xin lỗi anh cũng bỏ qua. Dù sao họ cũng là khách, chưa kể trông hắn có vẻ tức giận.

Anh đứng trước quầy gõ vài tiếng xuống mặt bàn. Thừa Ân mải mê game mà chẳng nghe thấy. Anh liền trườn tới cóc vào đầu cậu nhỏ một cái thật kêu: "Có tin anh cấm em một tháng không hả? Bảo trông quán chứ trông game à?"

Thừa Ân đứng dậy chưa kịp phát caú đã bịu môi uất ức:" thì quán vẫn đấy, có ai bợ đi đâu"

Anh liền nhìn hướng người vừa đi hỏi:" có chuyện gì vậy?"

Thừa Ân vô tội nhìn theo:" có gì đâu? Chắc bị thua phải trùng sinh lại thôi mà"

Anh lắc đầu thở dài: " game thôi, đâu cần chấp nhặt như vậy." Nói hắn xong anh quay lại mắng Thừa Ân:" cả em nữa, chơi ít thôi. Anh cấm túc giờ"

Thừa Ân mỉm cười gật gật rồi chạy vòng ra xách giỏ giúp anh

"Hôm nay anh tính ăn gì thế?"

Anh mỉm cười dịu dàng:" mấy món Tiểu Nguyệt thích ăn thôi".

Nói rồi anh vào quầy kiểm tra một lượt.

Anh là Tiêu Chiến. Một chàng trai trẻ ấm áp, tính khí dịu dàng, tốt bụng. Anh đã học được hai năm ngành công nghệ thông tin xong lại nghỉ giữa chừng về quản lí tiệm nét nuôi em gái Tiểu Nguyệt ăn học.

Ba anh qua đời lúc anh vừa tốt nghiệp năm cấp ba, mới một năm mẹ lại đi thêm một bước nữa. Sức khỏe của bà cũng không được tốt mấy, đi bệnh viện nhiều. Có người đưa đón nên anh cũng chẳng phiền. Công ty của bố anh bà lại tin tưởng giao cho người đàn ông kém hơn bà mười tuổi khiến hai mẹ con xích mích. Anh chỉ giữ được mỗi tiệm net nhỏ mà bố anh để riêng cho anh. Hai mẹ con cũng cắt liên lạc từ lúc đó.

Còn nhỏ Tiểu Nguyệt là em gái ruột của anh, kém hơn anh tận sáu tuổi. Dù sắp vào cấp ba rồi vẫn như con nít. Cô bé yêu thương anh trai nhất nhà, cô là người sống thiếu cha thiếu mẹ chứ không thể thiếu Chiến Ca. Có lẽ vì sự chiều chuộng hết phần của anh cũng vì tự hào nhan sắc của anh khiến cô hãnh diện.

"Anh về rồi?" Nhất Bác từ trên lầu xuống, vứt một bao rác vào thùng rồi đứng trước mặt anh mà lên tiếng.
***

Anh ấm áp, dịu dàng thế thôi, nhưng kiệm lời với người lạ lắm. Dù shipper quen thuộc đến tiệm của anh mỗi ngày, anh chỉ khen là nhan sắc ưa nhìn, thân hình chuẩn mà thôi. Đôi mắt không thể lên tiếng, anh chỉ nhìn cậu rồi im lặng nhìn vào màn hình máy tính.

Cậu vẫn đứng đấy nhìn anh. Phải nói từ lúc vào tiệm này cậu đã mê anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Anh có nụ cười khiến cậu say đắm, giọng nói của anh cậu còn nghiện hơn cả âm thanh moto hay của game Hoành Kiếm Giang Hồ.

Cậu là Vương Nhất Bác, con trai của Vương Gia. Bố cậu là tổng giám đốc điều hành công ty Esport ở Mĩ. Mẹ vì sinh khó nên đã mất cùng với em trai. Lúc đó cậu mới sáu tuổi, chỉ biết được vậy, nghe người ta nói là em cậu đã bay cùng mẹ cậu đến thiên đàng sinh sống rồi. Lên mười tuổi, bố cậu mang một người đàn bà về, bảo cậu gọi mẹ. Nhưng cậu dường như bị câm từ khi mẹ mất, chơi một mình, tự ăn một mình, không khóc, không nói cũng không đòi bất cứ thứ gì. Thấy người phụ nữ xa lạ vác cái bụng to tướng đứng cạnh bố mình còn được bố mình vuốt ve. Cậu cảm thấy mất mác, cũng không vừa ý. Lần đầu tiên, sau bốn năm cậu hét lên. Chỉ hét mà không nói gì cả. Bố cậu liền đưa cậu sang người dì nuôi, đến năm cậu mười tám tuổi thì nhận được nốt quà sinh nhật từ mẹ cậu. Dì cậu đã theo lá thư của mẹ cậu để lại mà chuẩn bị, đó là một chiếc moto mà cậu thích.

Cậu đáng lẽ ra sẽ là người lạnh lùng, ít nói. Nhưng tự kỉ cũng không câm được, cứ mỗi cuối tuần, dì về quê thì bố cậu lại dẫn gia đình nhỏ đó sang. Muốn cậu hòa nhập vào trong gia đình. Nhưng hòa nhập kiểu nào khi cậu mãi cứ bị bỏ rơi, cho ra rìa chứ. Bố cậu hở một tí lại quát tháo, la mắng cậu. Dù việc sai do đứa con rơi kia, thế mà cậu cũng vẫn chịu thiệt nghe chửi và ăn đòn.

Tức nước vỡ bờ, một ngày cậu quyết định chống trả lại. Nhận ngay một cái tát đau điếng. Cậu từ đấy ghim thù, quyết phản, chống đối với ông cho đến cùng.

Mụ dì ghẻ sợ cậu kế nghiệp ba cậu lấy hết tài sản công ty nên đã dụ ngon dỗ ngọt thế nào khiến ông không cho cậu chơi game nữa. Có lần phát hiện cậu chơi game liền cấm túc cậu cả tháng. Cậu liền bỏ trốn về lại Trung Quốc để tự lập. Xã hội đưa đẩy khiến cậu nói nhiều hơn thường, cũng học cách chửi xả bực tức để sống.

Cậu ghét các hãng game của Trung Quốc lắm, đi đâu cũng thấy poster của bố cậu treo to đùng. Mãi đến một hôm trời mưa bất ngờ, cậu ghé vào đường trú mưa lại nhận ra một quán net không có poster của bố cậu.

Vừa vào đã nghe giọng anh nói cùng với nụ cười ấm áp. Tuy không dành cho cậu nhưng cậu cũng thấy ấm lay mà say đắm nhìn anh.

"A Nguyệt à, lại sai rồi. Em cố tình đúng không"

"Ca, em muốn ăn gà rán, mỗi cái một câu. Đi nha... nha nha.." Tiểu Nguyệt năn nỉ.

Anh nghiêm nghị lắc đầu:" không được đâu, ngày nay em ăn quá nhiều dầu mỡ rồi. Lát ngủ lại đầy hơi cho xem.

Cậu đứng đấy hồi lâu, nhìn hai người mà lòng ao ước có được người anh trai như vậy.

Chợt một người lại bảo:" thanh toán đi"

Cậu giật mình "ả" một tiếng. Tiêu Chiến đã chạy đến: " thật ngại quá, để tôi thanh toán nhé!"

Thanh toán xong anh lại nhìn cậu, đôi mắt cậu vẫn nhìn anh chưa từng rời khiến anh nhìn lại bản thân mình rồi hỏi:" cậu muốn thâu đêm hay chỉ chơi một chút thôi?"

Cậu giật mình ấp úng nói:" à thì, à là.. thâu đêm đi"

Anh liền gật đầu rồi đưa thẻ cho cậu. Khi ra chỉ cần dùng thẻ đó áp vào máy quét sẽ hiện thời gian và số tiền cần trả.

Anh cài đặt máy xong lại quay về phía em gái của mình. Cậu vẫn đứng đấy nhìn một lúc mới rời đi vào tìm máy. Lúc này anh mới nhìn lại cậu, nghi hoặc nhưng cứ mặc kệ.

Tiệm net của anh có bốn tầng. Tầng một có hai khu, khu A dành cho quầy thu ngân, lên một bật cấp nền cao hơn có vài chiếc ghế sofa loại nhỏ với vài chiếc bàn để uống trà và ăn uống. Sát tường đều có ghế bành có thế nằm ngả giấc. Trên tường là kệ sách với vài đồ trang trí. Cạnh quầy thu ngân, cách cửa đi vào một góc 45⁰ là một bộ bàn tròn lớn hơn, ghế cũng dài, rộng hơn các cái còn lại. Thường chỉ cho người chủ quán net dùng. Sát tường phía trong là đồ uống với các thức ăn nhanh.

Khu B cách một rãnh sáng của đèn chùm, bên đó dành cho chơi game. Đèn khá tối. Dù nhìn như hai cực âm dương nhưng lại bố trí rất hài hòa và đẹp mắt.

Tầng hai toàn bộ là để máy tính cho thuê, có ba phòng vip dành cho nhóm và năm phòng VIP cá nhân.

Tầng ba và tầng bốn cậu chưa khám phá vì có câu: "khu vực riêng tư dành cho người nhà, không phận sự, miễn vào"

Cậu cũng mê game lắm, hôm nào cũng tới lúc tối muộn, hôm nào hết hàng sớm thì tới sớm. Nhưng mà thứ cậu thích có lẽ né tránh cậu. Dù gặp anh chục lần rồi vẫn chưa bắt chuyện thân mật được. Nhân viên của anh lại đông quá, dành hết thời gian của cậu.

Có hôm cậu thấy anh vừa tắm xong, chiếc áo thun phông rộng, chiếc quần ống rộng. Tay vừa lau tóc vừa vịn xuống cầu thang. Cậu vui vẻ nở nụ cười, giơ tay: "Hi"

Anh chỉ cười chào lại cách lấy lệ rồi lướt qua. Lần sau thấy cậu anh lại tránh mặt đi, có hôm không biết anh dùng thuật ẩn thân gì rồi khiến cậu đôi lúc thấy buồn tủi.
***

Hôm nay tâm trạng tồi tệ, nhưng gặp anh phần nào lấp được chút xíu nỗi buồn đó.

Thấy anh không trả lời, cậu liền đặt bàn phím vừa bị hỏng lên bàn đẩy về phía anh:" hư rồi, sửa xong báo giá, tôi sẽ đền tiền"

Anh cứ chầm rãi, trầm tĩnh nhiều lúc khiến cậu muốn bức cơn nóng để đốt cho anh chạy.

Anh nhìn màn hình máy tính một hồi mới nhìn cậu nói:" Không phải lỗi của cậu, không cần đền đâu. Về đi"

Thấy anh cầm bàn phím cậu vội đưa tay giữ lại. Chẳng biết có ý định gì nhưng anh mắt anh theo tay nhìn lên mặt cậu khiến cậu lúng túng. Vội thả tay ra rồi nói:" cho tôi thâu đêm"

Anh chợt chớp mắt nhìn ra ngoài rồi nhìn cậu: " thâu đêm thì năm giờ chiều hẵn tới. Giờ mới mười giờ sáng cậu đã muốn thâu đêm à?"

Nhất Bác chợt run còn hơn cả chép phao trong phòng thi. Cậu nhìn bầu trời trắng trong ấy mà muốn chửi cho nó tắt ngay nắng đi. Cậu cười ngại ngùng, gãi sau gáy nói:" à, ừ thì đặt trước vậy"

Anh chớp mắt gật đầu, xem như không biết gì. Đợi cậu đi rồi liền cong khóe môi lên buồn cười.

Ban đầu gặp cậu anh luôn thắt mắt với một tên shipper đi giao hàng bằng chiếc xe phân khối lớn, rõ là giàu mà đi làm nghề này, phải chăng làm vì đam mê hay bị bố mẹ đá ra đường cho trải sự đời.

Mỗi lần nhìn thấy cậu anh cảm giác cứ sợ hãi, run một tí nhưng có lẽ do ánh mắt kì quái của cậu nhìn anh. Anh cứ phải cảnh giác đề phòng trước nên cứ lảng tránh mỗi khi thấy cậu, càng hạn chế tiếp xúc càng tốt.

Tuy thế nhưng cậu vẫn là thu hút anh nhất, ngày nào cũng đứng ở quầy vọng xa xăm xem cậu hôm nay có tới không? Thấy cậu đến lại bảo thằng em trông quán, viện cớ tránh đi. Tối đến lại check lại camera thực chất anh chỉ hứng thú với khung hình có cậu. Bản thân anh cũng không hiểu, cũng không thể đánh giá cậu là người tốt hay xấu được. Ai biết được khi cảm xúc nó chẳng cho anh điều khiển cũng chẳng có câu trả lời chính đáng.

Nhìn cậu nhỏ lúng túng anh bật cười vì cậu vừa lúng túng, vừa đáng yêu.

"Anh, em mang lên bếp rồi, anh nấu chưa?" Thừa Ân quay lại, lên tiếng.

Anh giật mình tắt nụ cười quay lại dáng vẻ dịu dàng mà nghiêm túc:" Phồn Tinh chưa về à?"

Thừa Ân gật đầu:" ừm, anh ấy nói có tham gia hoạt động gì của câu lạc bộ ở trường đấy, nên về trễ. Tầm đầu giờ chiều kia"

Anh gật đầu: " Ừm, Minh Đức với Quách Thừa dọn nhà xong hết chưa?"

Thừa Ân gật đầu đáp: " hai người bọn họ làm xong rồi, đang chơi game á".

Anh gật đầu nói:" ừm, em coi tiệm đi. Anh lên nấu ăn kẻo muộn về Tiểu Nguyệt lại méo máo nữa."

Anh đi lên lầu để thay đồ vào bếp. Tầng ba và tầng bốn là nơi ở của bọn họ. Anh có một đứa em gái và nuôi thêm tận bốn đứa em trai. Ba đứa đi học đại học, mỗi Quách Thừa học nghề. Tiểu Nguyệt học cấp ba.

Tầng ba là để họ sinh hoạt, nhà bếp, ăn cơm. Chơi game hay tập thể hình gì đó. Tầng bốn, mười phòng ngủ vì lúc trước ba anh dẫn đội hay cắm đêm ở đây nên xây hơi thừa phòng. Giờ vẫn dùng rất tốt.

10/01/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip