Chương 60: Cứ như vậy


Thời gian khởi hành của Vương Nhất Bác được ấn định vào một ngày sau lễ tình nhân.

Dựa theo lịch trình, cuộc thi năm nay sẽ khởi tranh tại Qatar vào đầu tháng 4 và điểm dừng chân cuối cùng là Tây Ban Nha vào giữa tháng 11.

Vương Nhất Bác không tiết lộ tin tức về sự trở lại của mình với giới truyền thông, chỉ có các đội viên và huấn luyện viên ở nước ngoài biết, họ đều hy vọng hắn sớm trở lại tập luyện.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn quyết định sau lễ tình nhân mới lên đường. Dù gì thì đây cũng là ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai người họ, sau khi rời đi, hai người sẽ không gặp nhau hơn nửa năm.

Vào ngày lễ tình nhân, đường phố chật cứng người, vì vậy họ quyết định đến nơi nào đó ít đông đúc hơn-- đi cắm trại.

Đi cắm trại là ý tưởng của Vương Nhất Bác, lúc trước hắn đã hứa với Tiêu Chiến sẽ đưa anh đến vùng phụ cận chơi một vòng.

Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ. Đề xuất đi cắm trại lần này hoàn toàn phù hợp với một số tưởng tượng lãng mạn của anh trước đó: trong khu rừng hoang vắng hoặc bên dòng suối, họ đốt lửa sưởi ấm và ngủ cùng nhau trong lều. Dường như trên đời này chỉ còn lại có hai người, bọn họ có thể cùng nhau tận hưởng một buổi tối thoải mái vui vẻ, không chút cố kỵ.

Hơn nữa, chuyến cắm trại này còn khiến anh nhớ lại cái đêm ngớ ngẩn và ly kỳ mà họ đã cùng nhau trải qua trên cao nguyên.

Buổi sáng ngày lễ tình nhân, Vương Nhất Bác lái chiếc xe địa hình Land Rover đến đầu ngõ.

Vừa xuống xe, nhìn thấy Tiêu Chiến, ánh mắt hắn liền sáng lên.

Hiếm khi anh không mặc sườn xám, bây giờ ngược lại càng thêm bắt mắt hơn. Hôm nay, anh mặc quần thể thao đen cùng áo khoác leo núi màu tím nhạt, vừa năng động vừa xinh đẹp.

Vợ hắn đúng thật là mặc cái gì nhìn cũng đẹp.

Tiêu Chiến đem balo sau lưng cho Vương Nhất Bác, nhìn thấy hắn mở cốp xe, anh không khỏi kinh ngạc: "Mang nhiều đồ như vậy sao"

"Đều là trang bị cơ bản." Hắn thản nhiên nói, lại hỏi, "Bà ngoại có nói gì không?

Tuy rằng hai người đã công khai bên nhau, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn có thói quen bảo thủ truyền thống của lão nhân gia, buổi tối vẫn thành thành thật thật về nhà, không ở ngủ lại bên ngoài.

"Không nói gì." Anh ngồi vào ghế phó lái, có điểm ngượng ngùng nói, "Em nói chúng ta đi cắm trại, bà tưởng tượng sẽ có một đám người đi cùng, em cũng liền. . . . . . không giải thích."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, giúp anh kéo dây an toàn, lại nựng nựng khuôn mặt anh.

"Em bắt đầu học thói xấu rồi đấy."

"Rõ ràng là em bị anh làm hư!"

Tiêu Chiến bất mãn phản bác "Em cảm thấy, thật ra bà đã sớm biết nhưng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi. . . . . ."

Anh mím môi liếc nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngày hôm qua em ăn lạnh nên dạ dày có chút khó chịu, đã dọa bà nhảy dựng, còn tưởng em có thể. . . . . , có rồi. . . . . ."

Vương Nhất Bác mang kính râm vào, ngây ngốc cười: "Thật ra anh cũng muốn có."

Mặt anh đỏ lên, liếc mắt một cái: "Anh nghĩ gì vậy?"

Vương Nhất Bác cười nhẹ khởi động xe.

"Làm sao? Nếu thật sự không có, chúng ta có thể nhận nuôi mà."

" Như thế nào cũng phải chờ sau khi kết hôn."

Hắn kéo tay anh hôn lên, rồi đặt lên đùi mình.

"Chờ đó, ca ca thi đấu xong sẽ trở lại cưới em. Lấy cúp vô địch làm sính lễ!"

Tiêu Chiến cười cười, trong lòng không nhịn được mà rung động.

Anh luôn thích nghe hắn đề cập đến tương lai của hai người và anh biết rằng hắn cũng mong chờ quãng đời còn lại của họ nhiều như anh vậy.

Anh cũng thích sự chắc chắn và tự tin mà hắn nói sẽ giành được cúp, đây mới chính là kỵ sĩ của anh.

Xe việt dã xe một đường chạy suốt về phía bắc, lên xuống đường cao tốc, đi qua những trang trại và cánh đồng. Khi Tiêu Chiến bắt đầu buồn ngủ thì cũng vừa đến.

Vừa xuống xe, anh liền hoàn toàn tỉnh ngủ

Nơi này thật đẹp!

Thác Kim Mai dưới chân núi, bên cạnh là hồ nước xanh biếc dập dờn. Trời xanh, mây trắng, kỳ phong, nước biếc hoà lẫn, quả thật là sự kết hợp hoàn mỹ.

Đưa mắt trông về phía xa, là cây cối xanh tươi đầu xuân cùng những chùm mận vàng sương xếp chồng lên nhau, một màu sắc tuyệt đẹp mà chỉ thiên nhiên mới tô vẽ được.

Hít sâu một ngụm không khí trong lành, từng tấc mạch máu đều như được căng đầy, từ cơ thể đến trái tim đều cảm thấy tự do, thoải mái.

Tiêu Chiến thậm chí quên cả nói chuyện, anh lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh. Lúc quay đầu lại thấy Vương Nhất Bác đang đem trang bị từ xe ra, anh vội vàng đến giúp đỡ.

Hắn đã quen với việc không để anh chạm tay làm bất cứ thứ gì, từ trong xe hắn lấy ra ghế xếp nhỏ, lại giống đang dỗ dành trẻ con, như có phép thuật mà lấy ra một cốc trà sữa khoai môn.

Tiêu Chiến vừa uống trà sữa vừa đi dạo một vòng. Nơi này rất mới không có nhiều người biết đến, cũng chưa vào mùa cắm trại, cho nên ở một nơi lớn như vậy thật sự chỉ có hai người bọn họ.

Có điều không tốt là cơ sở vật chất chỉ ở mức trung bình, chỉ có phòng tắm không có vòi hoa sen và cũng không có điện.

Nhưng Tiêu Chiến không hề hoảng sợ.

Chỉ cần có hắn ở đây, cho dù ở vùng hoang vu dã lâm anh cũng không hề gì.

Anh gần như trầm mê mà nhìn Vương Nhất Bác đập búa đóng lều trại, cũng như vẻ mặt chăm chú tập trung của hắn lúc đang đấu nối nguồn điện ngoài trời.

Hắn dựng xong lều trại cùng màn che, anh giúp kê bàn ghế. Sau đó, cả hai khoác tay nhau đi vòng quanh hồ nước và mua một con cá mè từ một người dân địa phương đánh cá.

Khi trở về trại, Vương Nhất Bác trải thảm chống cháy xuống đất, lấy mấy que củi nhóm bếp, thức ăn là những xiên thịt đã được chuẩn bị từ trước.

Hắn còn mang theo một bếp ga mini, hai bếp được nấu cùng nhau, lại nấu ra một nồi canh cá.

Không biết có phải do đang ở ngoài trời hay không, nhưng mùi thơm của thức ăn đặc biệt nồng đậm. Khả năng ăn uống của Tiêu Chiến cũng được gia tăng một cách thần kỳ, anh đã uống hết gần phân nửa nồi canh cá.

Sau bữa ăn, trời nhá nhem tối. Hai người cũng không muốn động đậy nữa bèn chui vào lều bật đèn. Lều trại này rất giống cái mà họ ở trên cao nguyên, với mái vòm màu trắng, cao và rộng rãi.

Khi đó, hai người mỗi người một túi ngủ và giữ khoảng cách xa nhất có thể. Còn bây giờ, nệm hơi và túi ngủ có kích thước gấp đôi, chỉ có một chiếc lớn ở giữa.

Tiêu Chiến nằm vào trong túi ngủ sau khi vệ sinh cá nhân, anh nhìn thấy hắn mang theo một cái máy sưởi lớn đi vào.

Lò sưởi trông tương tự như cái ở nhà, nhưng có bấc bằng dầu hỏa và nóng lên rất nhanh. Một lúc sau, quạt nhiệt phía trên bếp cũng quay theo, thổi ra những luồng khí ấm. Toàn bộ lều trại tràn ngập không khí ấm áp.

Vương Nhất Bác mở túi ngủ ra chui vào nằm bên cạnh, vòng một tay qua người anh: "Còn lạnh không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, cũng đưa hai tay vòng qua eo rúc đầu vào người hắn.

Rốt cuộc hắn vẫn là lò sưởi ấm áp tuyệt vời nhất.

Thoáng nhìn cửa lều còn hé một khoảng trống để đặt bếp dầu hỏa, anh lại hỏi: "Cái này hẳn là không đốt cả đêm được? Vậy khi nào thì đóng lại?"

Vương Nhất Bác xoay người một cái liền đè lên người anh.

"Làm xong liền đóng."

"Ai nha anh--" Tiêu Chiến rụt cổ lại để tránh nụ hôn, anh không nói nên lời vì xấu hổ.

"Anh làm sao mà cả ngày. . . . vẫn không đủ vậy!"

Từ lúc Vương Nhất Bác quyết định tham gia giải đấu, việc tập luyện, ăn uống và thậm chí là ngủ nghỉ của hắn cũng trở nên khép kín và nghiêm ngặt hơn.

Chỉ có việc này, ngược lại ngày càng không thể tiết chế.

Anh đặt hai tay lên ngực hắn, nhắc nhở: "Chiều mai anh còn phải bay đường dài!"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ hạ mí mắt: "Em cũng biết ngày mai anh đi sao."

Hơn nửa năm không được thấy, không được ăn.

Trước kia chưa hưởng thụ qua tư vị này thì không tính.

Hiện tại mới vừa khai trai, bỗng chốc lại trở về làm hòa thượng.
Thực mẹ nó muốn chết. . . . .

"Anh đợi lát nữa -- A! Để em. . . . . ."

Tiêu Chiến thật vất vả mới làm hắn dừng lại động tác: "Em muốn nói chuyện với anh trước . . . . ."

Vương Nhất Bác cong môi, tỏ vẻ hiểu được sự khác biệt trong nhu cầu của người thô kệch và văn nhã, hắn đáp:

"Được rồi."

Hắn lại nằm xuống, ép người gần hơn nữa, mê luyến mà chạm lên xương bướm sau lưng anh.

Tiêu Chiến thỏa mãn cong môi, tựa đầu vào cánh tay cường tráng của hắn, một tay luồn vào áo, tiếp tục dùng cơ bụng của 'lò lửa chuyên biệt' để giữ ấm.

"Hai ngày trước, anh đã nói chuyện với bố mẹ." Giọng nói làm lồng ngực hắn hơi rung, thấp thuần trầm trọng.

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn:

"Anh nói cái gì?"

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Anh phát hiện bố mẹ anh, đặc biệt là bố đã thay đổi rất nhiều."

Những tưởng rằng hai người họ phản đối việc anh tham dự giải đấu, nhưng bất ngờ là không ai nói gì.

"Bố nói với anh rằng, sau khi anh trai qua đời, ông ấy đã suy nghĩ rất nhiều. . . . . ."

Vương Dật Nhất săn sóc hiếu thuận, theo học chuyên ngành mà mình không thích và chia sẻ công việc kinh doanh của gia đình với bố từ rất sớm.

Vương Tung Dật cảm thấy vô cùng mắc nợ con trai cả.

Nếu sớm biết rằng tuổi thọ của Vương Dật Nhất chỉ có ba mươi năm, ông sẽ để con trai muốn làm gì thì làm.

Vương Tung Dật nói, lúc trước sáng lập công ty "Nhất Bác" , là vì muốn cho người nhà càng thêm an nhàn giàu có. Nhưng bây giờ ở một khía cạnh nào đó, công việc kinh doanh của gia đình này dường như đã trở thành một thứ ràng buộc đối với hai đứa con trai của ông.

"Ý của lão gia là, anh muốn làm gì thì làm. Hiện tại sức khỏe tốt ông sẽ đảm đương, vài năm nữa rồi thuê quản lý chuyên nghiệp, ông ấy cũng muốn cùng mẹ hưởng phúc rồi."

Vương Nhất Bác hơi dừng, lại nói, "Thực ra, anh cũng không muốn đua xe cả đời. Năm sáu năm nữa, anh sẽ tính đến chuyện giải nghệ. "

Tiêu Chiến sửng sốt: ". . . . . . Vì cái gì ?"

" Tuổi nghề của tay đua không phải rất dài sao? Em xem giới hạn tuổi thi đấu đến tận 50 tuổi."

Vương Nhất Bác nở nụ cười: "Nói là như vậy thôi, nhưng vận động viên qua thời kỳ hoàng kim, bắt đầu xuống dốc về mọi mặt, nguy cơ chấn thương sẽ cao hơn nhiều."

"Năm sáu năm, cũng đủ để anh thỏa sức với đam mê của mình, không còn gì tiếc nuối."

Có thể tham gia bảy hoặc tám mùa giải đã là một điều rất vinh dự đối với bất kỳ tay đua nào.

Tiêu Chiến mím môi, muốn nói lại thôi: "Anh thật sự. . . . . . có thể cam tâm sao?"

Vương Nhất Bác vuốt ve mái tóc anh.

"Bé con, em lo lắng cho anh, đương nhiên anh cũng muốn lo lắng cho em."

"Chúng ta phải bên nhau cả đời. Anh không thể chờ tuổi lớn mới giải nghệ, thương bệnh đầy mình, bày ra bộ dạng tồi tệ mà giải nghệ, lại liên lụy đến em."

"Vậy mới thực sự là không cam lòng."

Trong lòng anh nóng lên, lập tức mềm thành một mảnh ấm áp.
Nên hình dung là cảm giác gì đây?

Là cảm giác an toàn mãn trướng tuôn trào.

Hắn coi anh trở thành điểm quan trọng trong cuộc đời.

Hắn gắn kết chặt chẽ sinh mệnh mình cùng tương lai hai người chung một chỗ.

Thật giống như đời này anh sẽ không phải sợ hãi nữa, cũng sẽ không bao giờ cô đơn.

"Anh đã nghĩ cả rồi, sau khi giải nghệ anh sẽ đặt trọng tâm giúp đội xe trong nước phát triển."

Lần này về nước thu hoạch cũng rất nhiều, đua xe ở trong nước phát triển so với trước tốt hơn không ít. Nếu có thể đem tài nguyên cùng kinh nghiệm của bản thân để giúp đỡ nhiều tay đua tài năng, đang khao khát tham gia một giải đấu lớn cũng rất có ý nghĩa.

Kế hoạch của Vương Nhất Bác không dừng lại ở đó.

"Chờ anh giải nghệ thì không cần chạy đi chạy về hai nơi, chúng ta cũng có thể nghĩ đến việc có con, còn nếu không may mắn như vậy thì nhận nuôi cũng không phải vấn đề lớn. Lúc đấy anh 30 tuổi, em 27 28, chênh lệch không nhiều lắm, em thấy được chứ?"

Nghe đến hai từ 'có con' , Tiêu Chiến trong lòng không nhịn được mà nhảy dựng.

Anh kéo góc áo hắn, có chút ngượng ngùng: "Anh muốn chờ sau khi giải nghệ mới . . . . . có cục cưng sao?"

"Muộn sao?" Vương Nhất Bác nhìn anh, cười cười nghiền ngẫm, "Vội vàng sinh con cho anh vậy à"

Nói xong hắn liền áp sát lên người anh, bắt đầu trêu đùa hư hỏng: "Vậy thì đêm nay ca ca liền cho em toại nguyện --"

"Đến lúc đó em bế con đến xem anh thi đấu!"

"Đáng ghét --" Tiêu Chiến dở khóc dở cười, hờn dỗi đánh bả vai hắn, "Lại không đứng đắn. Làm gì dễ dàng đến vậy."

"Trêu em thôi." Vương Nhất Bác hôn lên khóe mắt anh.

"Nếu thật sự có thể có, lão tử cũng sẽ không bao giờ để em trải qua thời gian mang thai một mình."

Hắn với lấy chiếc áo khoác bên cạnh túi ngủ, từ trong túi trong lấy ra một chiếc phong bì.

Mở ra, là một chùm chìa khóa.
"Đây là chìa khóa mấy căn nhà khác của anh."

Vương Nhất Bác đem chìa khóa giao cho anh, "Mật mã đều giống với căn nhà anh đang ở. Có biệt thự ở vùng ngoại ô, mấy khi trời nóng em và bà ngoại có thể qua đó ở."

Mấy căn nhà này bình thường hắn rất ít khi đến, nhưng Vương gia định kỳ vẫn cho người đến quét dọn.

Chỉ có căn nhà hai tầng hiện tại hắn ở không cho ai khác tùy tiện vào, chỉ có chìa khóa phụ cho Tiêu Chiến. Khi hắn đi vắng, anh sẽ cho mèo ăn.

Chìa khóa rơi vào lòng bàn tay, tâm tình anh chớp mắt như lạc vào khoảng không.

Thẳng đến giờ phút này, giống như anh mới cảm nhận được rõ ràng việc hắn sắp phải rời khỏi.

Vương Nhất Bác lắc lắc phong bì, lại có một tấm thẻ rơi ra.

Anh đưa mắt nhìn nhưng không nhận lấy.

"Cầm." Vương Nhất Bác cường thế trầm giọng.

Hắn dúi thẻ ngân hàng vào tay anh: "Anh đi rồi, em còn lo việc chuyển nhà, còn có phòng làm việc, dây chuyền sản xuất. . . . lúc nào cần tiền em có thể dùng thoải mái."

Tiêu Chiến lắc đầu, uất ức lại đau lòng: "Em có tiền, anh giữ lấy đi, một mình anh ở nước ngoài. . . . . ."

"Khi nào anh muốn dùng sẽ tự khắc có." Vương Nhất Bác đem chìa khóa và thẻ thả lại vào phong bì.

"Yên tâm, đủ dùng, tiền thưởng từ các cuộc thi trước đều ở trong đó, sau này nếu có tiền cũng sẽ chuyển trực tiếp vào thẻ này."

Hắn đem phong bì đặt vào tay Tiêu Chiến, con ngươi đen thật chăm chú nhìn anh: "Vợ à, về sau mặc kệ là anh kiếm được nhiều hay ít thì tiền của anh cũng chính là tiền của em."

Tiêu Chiến vuốt mép phong bì, hốc mắt nóng lên. Anh nhìn hắn nở nụ cười: "Quà lễ tình nhân của anh em so không nổi."

So sánh với hắn, anh thực sự không sáng tạo chút nào, nhìn thấy hắn vẫn hay mặc chiếc áo khoác màu cà phê sẫm mà anh làm, nên lần này anh lại tặng thêm áo khoác da màu đen.

Vương Nhất Bác khẽ cười: "Đây đâu tính là quà được, chẳng phải chuyện vợ quản tiền của chồng là đương nhiên sao."

Hắn một tay ôm chầm lấy Tiêu Chiến, ánh mắt ý bảo anh ngẩng đầu lên nhìn.

Anh mờ mịt ngẩng đầu, chỉ nghe thấy một tiếng "bang" nhẹ nhàng phát ra, có một cửa sổ mở ra từ phía trên đầu họ.

Đỉnh lều được mở ra một khoảng, màn đêm và gió mát đồng thời tràn vào. Cùng với đó còn có bầu trời đầy sao lấp lánh mà chỉ có thể có cơ hội nhìn thấy ở vùng ngoại ô.

Tiêu Chiến "Oa" ra một tiếng: "Thật nhiều sao!"

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Lần trước không phải em nói muốn ngắm sao."

Hắn ôm lấy anh từ phía sau, ôn nhu nói nhỏ: "Vợ, lễ tình nhân vui vẻ."

Tiêu Chiến ngả người về phía vòng tay vững chắc của hắn, trong lòng cảm động.

Anh cũng nhớ lại tưởng tượng của mình về việc cắm trại khi còn ở cao nguyên: có thể ngắm sao, có thể ăn thịt nướng.

Lúc này đây, hắn đều đã thực hiện.

Thậm chí những điều hắn thực hiện còn nhiều hơn nữa.

Vương Nhất Bác kéo túi ngủ ra ôm lấy anh.

"Hôm nay thời tiết thật tốt, ngắm sao còn rõ hơn trên cao nguyên."

"Cao nguyên cũng có mấy ngôi sao rất đẹp mà" Tiêu Chiến nhớ lại, mắt cười loan loan, "Em có sao đom đóm!"

Vương Nhất Bác cười âu yếm: "Anh bắt vài con cho em nhé."

"Đừng đi, lạnh lắm." Tiêu Chiến ra tiếng ngăn trở, nhưng hắn vẫn đứng dậy khỏi túi ngủ.

"Đừng --" Anh dừng lại.

Hắn không đi ra ngoài lều, mà mò mẫm một lúc trong góc tối và lấy ra một chiếc đèn lồng có tay cầm.

Lúc Tiêu Chiến đi mua sắm, đã nhìn thấy một chiếc đèn lồng tương tự, kiểu cổ điển bằng gỗ và bên trong bằng nhựa giống như một quả cầu pha lê, có trang trí đèn rất đẹp.

Anh nghiêng người nhìn chụp đèn thủy tinh, đột nhiên mở to mắt: "Đây là-"

Hình ảnh bên trong ngọn đèn chính là bọn họ.

Bên ngoài căn lều mái vòm màu trắng, chàng trai trong bộ sườn xám 'thu hương lục' đứng đối diện với người đàn ông cao lớn mặc tay áo ngắn màu đen.

Chính xác là cảnh tượng trên cao nguyên vào đêm hôm đó.

Khoảnh khắc bật đèn, hơi thở của Tiêu Chiến như ngưng trệ.

Những tia sáng màu xanh lá cây huỳnh quang trôi nổi như những bông tuyết, giống như có vô số đom đóm đang nhảy múa.

"Màn đêm từ không trung buông xuống
Những ngôi sao sáng đang bay
Trùng phi nhi, trùng phi nhi
Em đang nhớ ai. . . . . ."

lời bài hát 'Trùng phi nhi'

Tiêu Chiến quay đầu, thấy Vương Nhất Bác không biết khi nào đã cầm một cây đàn ghi-ta trên tay.
Hắn gẩy nhẹ dây đàn, dễ dàng cuốn ra một giai điệu mượt mà, cùng với tiếng hát vô cùng chân thành, êm ái lạ thường, nhẹ nhàng như nắm cát đang khẽ rơi qua kẽ tay, ôn nhu lưu luyến:

"Bầu trời sao rơi lệ
Trên mặt đất hoa hồng héo rũ
Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi
Chỉ cần có em cùng. . . . . ."

Tinh quang trên đỉnh đầu, còn có ánh sáng của đom đóm bay lượn, tất cả chúng đều rơi vào trong mắt hắn. Còn có in nơi đáy mắt một nét khắc nho nhỏ, là ảnh ngược phản chiếu anh.

Đó là ảnh ngược phản chiếu một Tiêu Chiến lãng mạn nhất. . . . . .

Sau khi hát xong bài hát, Vương Nhất Bác đặt cây đàn xuống, giơ tay nhấn vào nút bên đèn lồng.

Giai điệu mà hắn vừa hát lại ding-dong nhẹ nhàng cất lên, như một khúc ca yên giấc nhẹ nhàng êm tai.

Hắn đem đèn lồng để tới bên cạnh người Tiêu Chiến, lại cúi đầu hôn lên thái dương anh.

"Anh đi rồi, em đem cái này để trên đầu giường, nó dỗ em ngủ, được không?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đèn lồng một lát, lại ngước mắt lấp lánh nhìn Vương Nhất Bác.

Đôi môi run run hai cái, anh lập tức nhào vào lòng hắn òa khóc.
Tiếng khóc không hề che giấu và kiềm chế.

Ở trước mặt hắn anh chưa từng trực tiếp khóc lớn như vậy. Một bên ngực áo của hắn bị làm cho ướt đẫm, trong lòng cũng mềm nhũn theo.

"Khóc gì chứ?" Hắn ôm chặt người trong lòng, hôn lên mái tóc anh "Không nỡ sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, cọ cọ trong ngực hắn, thanh âm nức nở: "Em không. . . . .hức hức. . . .không muốn . . . . . ca ca đi. . . . . ."

Ở trước mặt hắn, kiên cường mà anh tự xưng đều là giả.

Yêu làm cho anh trở nên yếu đuối đến thế.

Nhìn thấy anh khóc, khóe mắt hắn cũng dần nóng, hầu kết trầm xuống: "Anh không đi nữa nhé, anh cũng không nỡ xa em."

Tiếng khóc của Tiêu Chiến ngay lập tức lắng xuống. Anh vùi đầu trước mặt hắn khó khăn nức nở.
"Không được. . . . . ."

Vì lợi ích của hắn, anh sẵn sàng vượt qua nỗi hoảng sợ vì mất đi sự ỷ lại.

Yêu tựa hồ lại làm cho anh trở nên kiên cường.

"Anh sẽ tìm người làm visa cho em. Khi nào em ổn định công việc thì đến đó sớm, được không?"

Vương Nhất Bác ôn nhu dỗ dành, lại kiên nhẫn hôn lên tất cả nước mắt cùng bất an của anh.

Cảm xúc của Tiêu Chiến dường như đến và đi rất nhanh, một lúc sau anh bình tĩnh lại, lặng lẽ dựa vào vòng tay hắn, nhìn vào chiếc đèn lồng đang quay.

Anh nhìn hình ảnh khảm trong đèn lồng: "Này lại là định chế đi?"

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, bất mãn nhếch miệng: "Làm vẫn là có chút thô."

"Thật là giống, lều, lửa, cỏ-" Anh hơi dừng, đôi mắt híp lại, "cả vết thương trên cánh tay của anh nữa!"

Vương Nhất Bác buồn cười: "Em không nhìn ra gì sao?"

"Cái gì?"

Vương Nhất Bác nghiền ngẫm nhìn anh, đưa tay lấy ra một vài gói vuông nhỏ từ dưới gối.

Không cần nhìn Tiêu Chiến đã biết đó là cái gì. Anh đẩy ngực hắn ra: "Lần đó anh chỉ dùng nó để băng miệng vết thương . . . . ."

Vương Nhất Bác cười nhẹ, một tay ôm lấy anh, một tay cầm gói nhỏ dùng răng dễ dàng cắn mở.

"Vậy thì lần này, chúng ta đổi sang cách sử dụng thông thường."

"Nói thật cho em biết --" Hắn kề sát vào cổ anh, đem ý nghĩ che giấu trước nay nói thẳng ra:

"Ở cao nguyên, anh đã nghĩ muốn cứ như vậy dùng nó như bình thường cùng em rồi."




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip