Chap 35: Oan gia
Phạm Thừa Thừa không có quá nhiều hiểu biết về Vương An Vũ, trước đó cậu vốn dĩ chỉ nghĩ hắn là một thiếu gia con nhà giàu ăn chơi trác táng, thế nhưng khi lên xe, bị người kia đem súng dí vào đầu, cậu liền biết, Vương An Vũ không chỉ đơn giản như cậu tưởng tượng.
Cậu đã từng nhìn thấy một khẩu súng, khi đó còn rất nhỏ, cậu thậm chí còn không phân biệt được đó là thật hay mơ. Súng là thật hay giả càng mơ hồ hơn.
Cậu đã nhìn thấy Phạm Thừa Lâm cầm khẩu súng đó, cậu cũng không gặp lại ông ta cho đến năm năm trước.
Lúc đó Phạm Thừa Thừa vẫn còn học cao trung, có một phòng khám nhỏ đã gọi cho cậu bằng điện thoại bàn của họ, nói rằng cha cậu ở đó, đang sắp hấp hối.
Phạm Thừa Thừa cuộn tròn người vào một góc sofa, chính là phòng khách sạn nơi lần trước anh bỏ chạy, nhưng là Vương An Vũ của bây giờ, so với lúc đó còn đáng sợ hơn, kinh hãi hơn nhiều lần.
Vương An Vũ đến gần anh, Phạm Thừa Thừa theo phản xạ muốn trốn, nhưng, cậu không hề có một nơi nào có thể trốn đi.
"Buông ra..." Phạm Thừa Thừa hét lên.
Vương An Vũ bóp chặt mặt cậu, bắt cậu nhìn về phía chính mình: "Cậu có biết tôi là ai không?"
"Vương An Vũ..."
Vương An Vũ chế nhạo: "Phạm Thừa Lâm đã từng gọi tôi là Thiếu gia như một con chó trung thành."
Phạm Thừa Thừa có biết một chút.
Trước khi mẹ mất, bà nói với cậu rằng cha cậu là thuộc hạ của một lão đại ở thành phố H. Đó cũng là lúc cậu mơ hồ chắc chắn rằng thứ cha mình cầm trong tay là súng thật, cũng không hề chỉ là mơ.
"Vì là con của Phạm Thừa Lâm nên cậu mới sa sút đến mức này? Ba tôi khi còn sống cũng không đối xử tệ với ông ta. Còn nữa, ông ta không đụng đến món hàng trị giá 700 triệu của ba tôi sao?"
Phạm Thừa Thừa ngẩng đầu nhìn hắn, Vương An Vũ ngưng trọng, không biết tiếp theo phải nên làm gì.
Bảy trăm triệu là một con số quá khủng khiếp đối với Phạm Thừa Thừa, cậu hiện tại không biết ông có liên quan gì đến số tiền mà Vương An Vũ nói hay không, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng cha cậu không có tiền, cuộc sống của cậu khổ sở như thế nào, không ít người không biết.
"Ông ta ở đâu?"
"Tôi thực sự không biết."
Vương An Vũ ngồi xuống bàn cafe, cúi người tiến lại gần Phạm Thừa Thừa, lấy hết kiên nhẫn và sự dịu dàng duy nhất có thể dành cho Phạm Thừa Thừa vào lúc này, hắn nói: "Tôi chỉ muốn ông ấy xác nhận vài điều, Phạm Thừa Thừa, đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, nếu như cái chết của cha tôi không liên quan gì đến ông ta, tôi sẽ lo cho em cả đời."
Nhưng Phạm Thừa Thừa đương nhiên không dám nói Phạm Thừa Lâm đang ở trong căn nhà đổ nát mà cậu đang thuê bây giờ, anh không rõ Phạm Thừa Lâm thực sự có liên quan gì đến lời Vương An Vũ nói hay không. Cũng không tưởng tượng được nếu rơi vào tay hắn, cha cậu sẽ thành như thế nào.
Bởi vì chính cậu lúc gặp lại ông ta cũng bị doạ đến chết đứng. Cho dù được cứu sống, hai chân cũng đã tàn phế, còn không thể nói được, đến mức này, nếu như bị phát hiện ra, Phạm Thừa Lâm có thể tránh được sao. Cho nên dù Phạm Thừa Thừa không có tình cảm cha con thắm thiết gì với Phạm Thừa Lâm, cậu cũng không còn người thân nào khác ngoại trừ ông ta.
Sự im lặng của Phạm Thừa Thừa cuối cùng cũng khiến chút kiên nhẫn ít ỏi của Vương An Vũ triệt để biến mất, hắn cầm chiếc gạt tàn pha lê bên cạnh ném mạnh xuống đất, Phạm Thừa Thừa giật mình lùi về phía sau, mặt mày biến sắc.
"Được rồi, không cần nói. Tôi tự mình đi kiểm tra. Cậu ở đây, tốt hơn hết đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."
Vương An Vũ đóng sầm cửa lại, nói với người ở cửa: "Trông chừng cậu ta."
Phạm Thừa Thừa cuối cùng cũng khóc, nước mắt không kìm được, tê dại đến mức khó cử động, không biết có phải vì sợ hãi không.
Phải, Vương An Vũ sẽ giết ông ta.
....
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể liên lạc được với Vương An Vũ, biết được hắn đang uống rượu trong quán bar.
Vương Nhất Bác tới nơi liền trông thấy Vương An Vũ đang ngồi một mình trong góc, trông thấy hắn bước vào, cậu liền nhanh tay rót cho hắn một ly rượu, không nói gì.
Biết Vương An Vũ tâm tình không tốt, Vương Nhất Bác cầm ly rượu lên uống cạn: "Nhị ca, sắp xong rồi."
"Phạm Thừa Lâm có tin tức gì không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tiêu Chiến sẽ kiểm tra lại."
"Phạm Thừa Thừa nói em ấy không biết Phạm Thừa Lâm đang ở đâu."
Vương Nhất Bác không nói Tiêu Chiến đoán rằng Phạm Thừa Thừa không phải đang sống một mình vì một bức ảnh của cậu ấy mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày và rau củ quả: "Có lẽ cậu ấy thực sự không biết."
"Anh à, anh có bao giờ cảm thấy khó hiểu khi không thể biết người kia đang nghĩ gì không? Đã bao giờ chưa?"
Vương Nhất Bác đang rót rượu liền ngưng lại hành động, hắn thật ra cũng đã từng nghĩ qua việc này, thậm chí còn rất để tâm, hắn vẫn luôn lo lắng về những thứ trong đầu Tiêu Chiến. Hắn không phải chỉ một lần muốn thăm dò tâm tư Tiêu Chiến, nhưng mỗi lần như vậy giữa chừng hắn đều bỏ cuộc, là vì hắn sợ, sợ Tiêu Chiến, con người luôn thích thẳng thắn kia sẽ cho hắn câu trả lời không như mong đợi bằng một cách trực tiếp nhất.
"Thừa Thừa đang nói dối em, Phạm Thừa Lâm nhất định đang ở thành phố Z."
Vương Nhất Bác không tiếp tục nói về chủ đề này, chỉ hỏi: "Nếu như cái chết của chú Vương thực sự liên quan đến Phạm Thừa Lâm dù là gián tiếp hay trực tiếp, em sẽ làm gì?"
"Giết." Vương An Vũ gần như ném ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Vương Nhất Bác vẫn không thể hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Phạm Thừa Thừa, mặc dù hắn luôn cảm thấy rằng cho dù sự việc cuối cùng có đi theo chiều hướng xấu nhất, Vương An Vũ cũng sẽ không đến mức bị Phạm Thừa Thừa làm cho vướng víu bận lòng hay thậm chí là đau đớn trong một khoảng thời gian như vậy.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn muốn cố gắng thông cảm cho cậu, nếu như tất cả những điều này xảy ra với hắn và Tiêu Chiến...
Vương Nhất Bác nhất thời cảm thấy các ngón tay lạnh ngắt, hắn siết chặt nắm tay, cầm lấy cái chén uống cạn, nhìn chằm chằm Vương An Vũ: "Em nhốt cậu ấy ở đâu?"
Vương An Vũ quay lại nhìn Vương Nhất Bác: "Khách sạn."
"Vũ, Phạm Thừa Lâm là Phạm Thừa Lâm, Phạm Thừa Thừa là Phạm Thừa Thừa, dù thế nào cũng đừng để bản thân hối hận."
Vương An Vũ đột nhiên im lặng, điện thoại di động trong túi quần bò rung lên, đây là điện thoại di động của Phạm Thừa Thừa.
Một tin nhắn mới.
"Tối nay có về nhà không?" - Phạm Thừa Lâm
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip