Chương 3

Vòng hai tưởng chừng như đơn giản nhưng lại loại gần hết 100 người vậy nên số người còn trụ lại đến vòng ba chỉ dưới 100.

Vòng thi lần này do vị trưởng lão còn lại là Trần trưởng lão ra luật. Vòng này vô cùng đơn giản, đi qua cây cầu dây kia đến bên bậc thềm bên kia là hoàn thành

Đương nhiên vòng nào cũng có cái khó của nó, dưới cây câu dây này là một vực thẩm với độ sâu ngàn mét. Tuy rằng biết rớt xuống sẽ có pháp thuật của Trần trưởng lão tạo ra đỡ bản thân mình nhưng mà đối diện với độ sâu kia không ít người sợ hãi.

Nói gì thì nói chứ vòng này so với hai vòng vừa rồi cũng xem như là dễ nhất. Ai không mắc chứng sợ độ cao là qua được dễ dàng, Trần trưởng lão tạo ra vòng này với mục đích cho người tham gia làm quen với độ cao, dù gì sau này ngự kiếm cũng sẽ đối diện với độ cao như thế này nếu mà sợ độ cao thì làm tu tiên giả cái gì nữa chứ.

A Nhất ngáp một cái chán nản nói: "Vòng của Trần trưởng lão đáng ra nên là vòng đầu mới đúng chứ. Vòng này còn đơn giản hơn vòng của Tôn trưởng lão nhiều lần."

Tiêu Chiến chóng cằm trong lòng cũng có chút chán nản: "Bốc thăm thứ tự mà, dễ cũng do Trần trưởng lão không muốn làm khó đệ tử mới thôi."

Trần trưởng lão nổi tiếng là dễ tính nhất trong ba vị trưởng lão kia, nên việc ông ấy ra vòng thi dễ ăn như thế này cũng là việc hết sức bình thường.

Thiếu niên Tiêu Chiến để ý cũng dễ dàng vượt qua vòng thi này, còn như có như không hướng về màn ảnh. Rõ ràng màn ảnh không hề hiện ra cho thí sinh thấy mà lần nào tên này cũng nhìn trúng phốc.

A Nhất lại huých huých tay Tiêu Chiến: "Hắn nhìn ngươi kìa."

"Đừng có nói nhảm hắn có thấy đâu mà nhìn." Tiêu Chiến lại lườm A Nhất một cái, A Nhất bĩu môi. Đùa là đùa như thế thôi chứ lòng gã thừa biết tên nhóc kia không thấy.

Vì vòng này đơn giản nên chỉ loại một số ít là 20 người, tổng số người còn lại là 75 người. Năm nay số người trụ đến vòng cuối nhiều hơn với những năm trước, có lẽ do không ít người đến từ gia tộc lớn đã được tu tiên từ nhỏ.

"Vòng đặc biệt cuối cùng khi được chọn vào Vân Thanh tông, vòng chọn đệ tử của sư tôn." Trưởng môn người chủ trì của buổi lễ này lên tiếng.

Vòng đặc biệt này vô cùng đơn giản nhưng cũng nhờ may mắn, như tên của vòng đặc biệt này sư tôn sẽ chọn đệ tử của mình.

Có một quả cầu được Tiêu Chiến tạm gọi là quả cầu đo linh căn, linh căn con người có năm thuộc tính phổ biến là kim, mộc, thủ, hỏa, thổ và hai thuộc tính linh căn biến dị khác là lôi và băng. Đơn linh căn sẽ tu luyện nhanh hơn so với song linh căn, tam linh căn. Tóm lại linh căn càng ít thì tốc độ tu tiên càng nhanh chóng, thông thường thì người tệ nhất chỉ là người có tận ngũ linh căn, xưa nay chưa xuất hiện người nào có tận thất linh căn, nếu người đó có xuất hiện sẽ được gán cho một cái mác là phế vật.

Và nam chính Vương Nhất Bác của câu chuyện này chính là phế vật có thất linh căn đó.

Tiêu Chiến lúc đọc truyện ngay khúc này cũng chẳng hiểu vì sao một thiên tài như Tiêu Chiến nguyên tác lại đi nhận một phế vật có tận thất linh căn như Vương Nhất Bác là đại đệ tử của mình. Đến tận khi y đọc xong cả một quyển truyện cũng tự bản thân mình tu luyện đến hóa thần sơ kỳ rồi mới biết lí do vì sao Tiêu Chiến lại chọn Vương Nhất Bác làm đệ tử.

Từ ngày xa xưa thần ma đại chiến thế giới loạn lạc, khi kết thúc trận chiến đó cũng đem lại hậu quả vô cùng đáng sợ. Tất cả thượng thần, ma tộc lớn hầu như đều biến mất sau trận chiến, lâu dần người tu tiên phát hiện ra đơn linh căn tốt độ tu luyện nhanh nhất sau đó dần dần hình thành quan điểm càng ít linh căn tốt độ tu luyện càng cao. Chuyện đó đúng là rất đúng nhưng đến khi qua cảnh giới nguyên anh, đạt đến phân thần rồi thì Tiêu Chiến mới rõ muốn đạt được cảnh giới luyện hư thì người tu tiên phải hợp ngũ hành linh căn tức là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ mới có thể tiến thêm bậc nữa.

Mặc dù xuất phát nhiều linh căn tốt độ hơi lâu nhưng có thể giải quyết được hậu quả sau này, còn xuất phát từ đơn linh căn sau này lại bắt đầu tu luyện thêm linh căn khác, tốc lại chậm lại. Đó cũng chính là lí do vì sao cảnh giới càng cao thì tốc độ tu luyện lại càng chậm.

Chỉ có trách do trận chiến thần ma đó quét sạch mọi bí tịch, cơ duyên nên mới khiến thế hệ sau này ngộ nhận sai lầm như thế.

Vì để bản thân có thể tu luyện nhanh hơn, nên Tiêu Chiến nguyên tác đã lựa chọn Vương Nhất Bác, chứng kiến hắn tập luyện sau đó tìm phương pháp phù hợp nhất với bản thân mình để mà luyện tập.

Người thông minh, chưa bao giờ đem cái thiệt về mình.

Câu nói trên vô cùng thích hợp với Tiêu Chiến nguyên tác.

Nhưng mà bây giờ y không phải là Tiêu Chiến nguyên tác nữa mà là một Tiêu Tán thanh niên ba tốt xuyên vào. Y không có đam mê tu luyện như Tiêu Chiến nguyên tác, và để bảo vệ cái mạng nhỏ này của mình, Tiêu Chiến quyết định không nhận Vương Nhất Bác làm đệ tử.

Mặc dù y biết nếu y làm như thế thì cốt truyện sẽ sinh ra một hiệu ứng khác, có thể làm thay đổi cả những tình tiết sau này.

Nhưng mà chịu thôi, xin lỗi tác giả chứ y còn yêu mạng sống của mình lắm.

Liên tiếp ba người đầu tiên bước lên đều là đơn linh căn, cũng đều là người của gia tộc nổi tiếng. A Nhất cũng như ước nguyện của mình lỏm được một tên họ Cố thuộc gia tộc nổi tiếng về y dược kia.

Thanh Vân môn có một quy định, miễn chỉ cần là đệ tử vượt qua cảnh giới Kim Đan sơ kỳ và đủ hai mươi tuổi đều có thể nhận đệ tử. Ngoài Tiêu Chiến không chọn ai từ đó đến bây giờ ra thì A Nhất đã có ba đệ tử và đệ tử này là tên thứ tư còn ba vị trưởng lão còn lại đều đã có gần 20 đệ tử. Trưởng môn thì có khoảng 10 đệ tử. Tất cả những đệ tử trên đều rất ưu tú cũng đều có thể nhận đệ tử được rồi.

Nhưng người tham gia còn trụ đến vòng này nếu không được bất kể sư phụ nào chọn sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn tuy rằng là đệ tử nhưng lại chẳng có thể tu luyện nhanh như đệ tử nội môn. Đệ tử ngoại môn cũng như học sinh trong một lớp học vậy sẽ được dạy tập thể, ngoài ra còn phải làm các việc như giặt quần áo.

Người đến từ hoàng cung đều là người có song linh căn và tam linh căn cũng rất thuận lợi được sư phụ nhận.

Đến khi tiểu tử mà Tiêu Chiến để ý lên, A Nhất vốn đang sung sướng vì kiếm thêm được một đệ tử cũng không quên trêu ghẹo y: "Ngươi của ngươi lên rồi kìa, tranh thủ chọn người ta đi."

"Cái... cái gì mà người của ta?! Ngươi lại đói rồi à Thẩm Nhất?" Tiêu Chiến bỗng nhiên nói lắp một cái, y lấy dĩa bánh để sẵn trên bàn nếu A Nhất dám trêu gọi y nữa thì chắc chắn y sẽ nhét cả dĩa bánh này vào miệng A Nhất.

A Nhất ngoan ngoãn im miệng, gã đã no lắm rồi không cần Tiêu Chiến chơi ác nhét thêm đống bánh vào miệng đâu.

Khi tên nhóc kia chạm vào quả cầu đo linh căn thì hiện tượng kì dị bắt đầu xuất hiện, quả cầu lung lắc dữ dội từ màu đại diện cho thuộc tính linh căn bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên chính là màu trắng của băng linh căn, đây cũng chính là thuộc tính linh căn của Tiêu Chiến.

Mọi trưởng lão đều không tin vào mắt mình vì hiện tượng kì lạ này, A Nhất cũng cảm thán: "Tiêu Chiến, không chừng tên nhóc đó cũng có thuộc tính linh căn giống ngươi đó."

Khác với tất cả mọi người, Tiêu Chiến bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó không lành ở đây. Cảnh này sao mà có chút quen thuộc.

Đừng nói với y là....

Quả nhiên điều Tiêu Chiến không mong nhất cũng xuất hiện. Vàng, xanh, lam, đỏ, nâu, trắng, tím tượng trưng cho các thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, băng, lôi đều xuất hiện. Vị nam chính thất linh căn cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

A Nhất tiếc nuối quay sang định nói gì đó với Tiêu Chiến thì phát hiện Tiêu Chiến bất động rồi.

Lòng Tiêu Chiến hóa đá rồi, khó lắm mới để ý được một người ai ngờ lại là nam chính.

Bảo sao người lại đẹp như vậy!

Y, Tiêu Chiến chết tâm rồi!

Không biết từ đâu phát ra tiếng nói hả hê, khinh thường trong đám người kia vang lên.

"Thật không ngờ lại có kẻ phế vật ở đây."

Tiếp sau đó là vô vàn tiếng xì xào bàn tán, tu tiên giả tai rất thính, nhất là Tiêu Chiến ở cảnh giới bây giờ. Y nghe được những lời đó đều là những lời vô cùng khó nghe. Mà Vương Nhất Bác đứng đó, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Trưởng môn thất vọng nói: "Ta còn tưởng có thêm một vị thiên tài như Tiểu Chiến xuất hiện chứ."

"Mau bước xuống nhường đường cho người khác đi, phế vật như ngươi sẽ không có ai nhận đâu."

"Đúng vậy đó, bước xuống đi phế vật."

"Thật là mất mặt, lúc đó ta còn rủ hắn vào chung một đội."

Tiêu Chiến nắm chặt tay, đột ngột đứng dậy. A Nhất ngồi kế bên cũng bị hành động của y làm cho giật mình.

"Này không phải ngươi định..." nhận hắn làm đệ tử luôn đó chứ?

Lời gã còn chưa nói xong thì Tiêu Chiến đã phi thân xuống dưới rồi.

Vương Nhất Bác vừa định rời bước chân thì trước mặt bỗng dưng xuất hiện một người.

Bạch y phất phơ trong gió, mái tóc đen của người nhẹ lay, người ôn nhuận như ngọt đưa bàn tay của mình dùng những lời ân cần như cơn gió mùa thu ấm áp nói: "Con có đồng ý nhận ta làm sư tôn của mình không?"

Cảnh này vừa đẹp đẽ lại vừa ấm áp biết bao, cứ như một cái nắng mùa xuân làm tan đi lớp tuyết động trên cây cỏ, đem lại một sự ấm áp khó tả.

Và Tiêu Chiến chính là cái nắng ấm áp đấy, làm tan đi sự lạnh lẽo trong lòng Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip