Chương 6

"Xem ai kìa đến kìa."

"Thật sự có người không biết mặt mũi mà dám nhận thần quan đại nhân là sư tôn trong khi bản thân mình lại là một phế vật chẳng ra hồn."

"Đúng vậy đúng vậy mặt quá dày rồi."

Hôm nay Vương Nhất Bác xuống núi mua ít đồ cho Tiêu Chiến, lúc đi thì không sao nhưng lúc về thì đụng phải ba tên trông vô cùng lạ mặt, nhìn y phục hình như là đệ tử ngoại môn.

Một tên nói: "Rõ ràng biết bao nhiêu là thiên tài bao nhiêu người có tu vi tốt nhưng không hiểu vì sao thần quan rốt cuộc chỉ chọn một tên phế vật thất linh căn như thế này. Nhìn xem dù có thần quan làm sư tôn thì qua hai tuần rồi ngay cả đệ tử chúng ta cũng đến lên luyện khí trung kỳ còn hắn chỉ mới ở sơ kỳ."

Vương Nhất Bác không muốn nói nhiều với bọn người này liền lách người muốn rời đi, nhưng bọn này lại cố ý gây hấn chặn đường Vương Nhất Bác lại không cho hắn bước qua.

"Đi đâu mà vội thế phế vật? Bọn huynh đây đang ngứa tay nhưng lại chẳng biết nên làm sao để bớt ngứa không bằng lấy đệ làm bao cát có được không?" một tên khác lên tiếng nói còn muốn vỗ vai Vương Nhất Bác ra vẻ thân thiết nhưng Vương Nhất Bác lại tránh đi.

Cái gì mà vẻ thân thiết chứ? Ngay cả xưng hô cũng gọi loạn như thế, đúng thật là không xem tông môn ra gì mà còn đòi đánh đồng môn.

"Cái tên không biết tốt xấu này..." tên thứ ba nhào lên nhưng Vương Nhất Bác đã kịp thời né, gã mất đà lao thẳng xuống bậc thang.

Hai tên còn lại cũng ngay lập tức nhào đến, Vương Nhất Bác dễ dàng tránh né hết cả hai. Vì đang ở bậc thang lên tông môn nên khi xông xuống bị Vương Nhất Bác né tránh nên cả hai cũng như tên vừa rồi mất đà mà ngã lăn.

Vương Nhất Bác đứng trên cao dùng ánh mắt khinh thường nhìn cả ba tên đang nằm đau đớn ở đó, cũng chỉ mới có luyện khí trung kỳ mà dám đến trước mặt hắn vơ móng vuốt.

Mèo tuy rằng có dòng họ với sư tử hay hổ đi chăng nữa thì mãi vẫn không sánh nổi với chúa sơn lâm.

"Ngươi là cái đồ phế vật, thần quan nhất định vì mù nên mới nhận ngươi làm đệ tử."

Vương Nhất Bác vốn đang định rời đi thì nghe tên đầu tiên nói như thế thì liền dừng bước chân. Sắc mặt hắn lạnh xuống đi đến gàn tên mới vừa lên tiếng kia.

Quả nhiên cho dù sư tử có ngoan hiền như thế nào thì nguyên bản có nó vẫn là một động vật ăn thịt cũng là chúa của môn loài.

Mồ hôi đổ đầy đầu ba tên kia, sau gáy của bọn chúng lạnh toát. Một khí thế ép người ta thở không thông của kẻ đứng đầu bỗng dưng xuất hiện.

Giong nói Vương Nhất Bác lạnh tanh, dáng vẻ bây giờ của hắn đều khác hoàn toàn khi ở cùng Tiêu Chiến.

"Ta không để ý các ngươi mắng ta phế vật vì miệng chó không mọc được ngà voi. Nhưng ngươi dám nói y không nhìn thấy hay xúc phạm đến y thì ta liền cắt cái miệng chó nhà ngươi."

Vương Nhất Bác áp sát gần về tên lúc nãy còn hung hăng mắng hắn là phế vật kia, giờ đây gã đã co rúm lại y hệt một con rùa rụt cổ.

Vương Nhất Bác cười trầm một tiếng sau đó bước đi.

Thật lâu sau ba tên đó mới dám động đậy, khí thế lúc nãy của Vương Nhất Bác làm cho bọn chúng tưởng như chỉ cần động đậy một chút sẽ chết ngay.

"Đại ca... tên... tên phế vật đó."

"Ngươi im ngay, lần sau gặp tên đó thì đi đường vòng đi. Hắn không phải dạng dễ chọc như chúng ta nghĩ đâu." Phải bảo vệ cái mạng nhỏ này, tuyệt đối không được đụng chạm đến Vương Nhất Bác và cả vị thần quan kia nữa.

.

.

Tiêu Chiến vì thấy Vương Nhất Bác đi lâu hơn bình thường đến giờ còn chưa thấy về liền vội vã muốn đi tìm hắn nhưng khi vừa bước thấy Vương Nhất Bác đã về.

"Trên đường con gặp chuyện gì sao?" Tiêu Chiến lo lắng kiểm tra thân thế cho hắn.

Qua 2 tuần ở chung với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sớm đã xem hắn là một em trai là một đứa con trai của mình. Con trai của y bây giờ còn chưa mạnh đi ra đường rất có thể bị người ta bắt nạt thân là một cha già, Tiêu Chiến lo sót cả ruột thừa.

"Sư tôn con không sao cả." Vương Nhất Bác rất hưởng thụ đãi ngộ quan tâm này của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sau khi xem xét cũng phát hiện Vương Nhất Bác không có vết thương nào nên cũng yên tâm, y kéo hắn vào trong nhà nhỏ rất hào hứng nói: "Mau mau ta cho con xem thứ này."

Vương Nhất Bác lắc đầu bắt đắc dĩ để tùy ý Tiêu Chiến kéo mình đi, trên bàn đã để sẵn một cái hợp gỗ dài.

Tiêu Chiến cầm lấy đồ Vương Nhất Bác đang cầm trên tay nói: "Để ta đi cất chúng cho con mau mở hộp ra xem đi."

Vương Nhất Bác nghe lời mà mở hộp, bên trong là một thanh kiếm sắc bén, có một đường đỏ giữa lưỡi của thanh kiếm làm cho lưỡi kiếm càng trở nên đặc biệt, chữ Niệm Hỏa được khắc trên lưỡi kiếm gần cuối chui kiếm trở nên vô cùng bắt mắt.

Kế bên thanh kiếm là một cái vỏ kiếm đen tuyền, rất hợp với phong cách hay mặt hắc y của Vương Nhất Bác.

Thanh kiếm Niệm Hỏa này hòa toàn đối lập màu với thanh kiếm Hoài Băng của Tiêu Chiến. Hai thanh kiếm này như khắc lại nhau, một hỏa một băng, một đen một trắng.

Vương Nhất Bác ngơ ngác, hắn không ngờ Thiên Sơn lại đem kiếm lại sớm như thế.

Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói: "Thế nào thích không?"

Bất ngờ Vương Nhất Bác quay sang ôm lấy Tiêu Chiến: "Thích, rất thích ạ."

Tiêu Chiến xoa xoa đầu hắn, cũng không có tránh né động tác ôm thân mật này. Dù gì tối nào hai người chả ôm nhau ngủ, chuyện này cũng là chuyện bình thường.

"Được rồi, con ôm nghẹt chết sư tôn rồi."

Tiêu Chiến nói đùa nhưng Vương Nhất Bác lại tưởng thật nên vội vàng buông y ra.

"Con không cố ý, sư tôn người không sao chứ?"

"Đồ nhi ngốc này, vi sư nói thế cũng tin sao?" Tiêu Chiến gõ trán Vương Nhất Bác một cái.

Cầm lấy Niệm Hỏa tra vào vỏ sau đó lại đưa cho Vương Nhất Bác: "Kể từ ngày hôm nay con cứ dùng Niệm Hỏa để luyện tập đi, không cần dùng kiếm gỗ nữa đâu."

Vương Nhất Bác có chút do dự không dám nhận kiếm, thấy hắn do dự Tiêu Chiến khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Con trai của y tự ti, y biết về điều đó nhưng mà bình thường ở cùng y Vương Nhất Bác không hay biểu hiện chút bận lòng nào cả. Hôm nay hắn bị làm sao vậy?

"Sư tôn, người đưa kiếm thượng phẩm cho con liệu có đáng không?" Vương Nhất Bác có chút do dự cuối cùng cũng nói ra.

Tiêu Chiến nghe thế liền nhíu mày, dịnh vào vai hắn hỏi: "Có tên nhóc nào nói gì với con à?"

Bảo sao Vương Nhất Bác hôm nay lại về trễ hóa ra là có kẻ dám chặn đường hắn, chắc chắn những kẻ kia lại nói những lời không hay ho như nói Vương Nhất Bác là phế vật, hay là hắn không xứng đáng làm đệ tử một người thiên tài từ nhỏ như Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lắc đầu lia lịa: "Không có, chỉ là con... là con nghĩ nhiều thôi." càng nói đầu hắn càng cúi thấp không dám đối mặt với Tiêu Chiến.

"Nhất Bác à, ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì con mới chịu tin ta đây. Sau này con nhất định sẽ mạnh hơn ta mà." Tiêu Chiến thở dài, nói.

Đối với bộ dáng Vương Nhất Bác tự ti nhỏ bé như vậy Tiêu Chiến quả thật không biết phải nên làm gì với hắn.

Nào có nam chính oai hùng gì ở trong nguyên tác chứ, rõ ràng Vương Nhất Bác bây giờ cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nghe người khác mắng mình bằng những lời không hay cũng sẽ buồn, cũng sẽ đau lòng.

Vương Nhất Bác ngước mặt: "Sư tôn, con..."

"Được rồi." Tiêu Chiến lắc đầu bộ dáng không muốn nói về vấn đề này nữa.

"Con chịu khó hâm thức ăn lại đi, ta đi đây một chút, khuya sẽ về không cần chờ ta." nói rồi y cũng phất tay áo rời đi để Vương Nhất Bác đờ người đứng ở đó.

"Chọc sư tôn giận mất rồi." Vương Nhất Bác thở dài, nghĩ.

Hắn nhìn Niệm Hỏa trên tay mình, cuối cùng cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân mình dùng thanh kiếm này có xứng hay không.

Đi vào phòng bếp nhìn đồ ăn để sẵn Vương Nhất Bác cũng chẳng muốn ăn.

.

.

"Vương Nhất Bác, ngươi muốn làm ta tức chết sao?"

Mặc kệ Vương Nhất Bác đang nằm ngủ ở trên giường, Tiêu Chiến cũng xốc cho hắn tỉnh dậy.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, y nhìn hắn với bộ dáng như thế tức đến mức nổ phổi: "Sao lại không quan tâm thân thể vậy hả? Còn dám không ăn cơm, ngươi cảm thấy thân thể mình khỏe bao nhiêu mà dám không ăn cơm hả?"

"Sư tôn." Vương Nhất Bác vừa gọi vừa ôm lấy Tiêu Chiến.

"Không cho phép làm nũng." Tiêu Chiến siêu siêu siêu hung dữ nói. Đã làm sai rồi bây giờ còn làm nũng để y tha tội, đừng có mơ! Y là con người rất có nguyên tắc cho dù làm nũng cũng không thể tha thứ được!

"Người đừng giận mà, Nhất Bác biết sai rồi ạ."

Giọng nói của Vương Nhất Bác như chiếc lông vũ vô hình được có gió thổi bay nhẹ nhẹ chạm vào đầu quả tim của Tiêu Chiến, chạm vào nơi yếu mềm nhất của y. Lửa giận cứ như thế mà bay mất hết.

"Lần sao còn dám không chịu ăn cơm không hả?"

"Nhất Bác không dám nữa đâu, sư tôn đừng giận Nhất Bác nữa."

Tiêu Chiến: "..."

"Được rồi, được rồi, không giận không giận. Con mau đi ngủ đi."

Quy tắc cái gì ở đây nữa chứ, đáng yêu quá không dám mắng nữa.

Xin dùng câu nói mà A Nhất đã nói trước đây dành tặng cho Tiêu Chiến bây giờ: Hừ, nam nhân. Quả nhiên thấy sắc liền nổi lòng tham.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip